“Tiêu Sách, trước tiên đi theo tuyến đường này hai vòng, cẩn thận bị
người ta theo dõi.” Dù vậy, Thiên Diệp vẫn yêu cầu Tiêu Sách đi vòng
quanh thành phố, cảnh giác nhìn xung quanh xem có ai theo dõi không.
Đi vòng quanh hai vòng trong tuyến đường phố nhộn nhịp, mấy người không phát hiện ra chiếc xe theo dõi khả nghi nào.
“Rẽ trái phía trước, đi đến bãi đậu xe này...” Thiên Diệp ra lệnh khác, Tiêu Sách nhanh chóng rẽ trái, đi vào một bãi đậu xe nhỏ.
“Xuống xe, đổi xe đi tiếp!”
Sau khi xác định xung quanh không có ai, cả bốn người nhanh chóng ra
khỏi chiếc Volkswagen, lên một chiếc xe thương mại Buick rồi nhanh chóng ra khỏi bãi đậu xe.
Tiêu Sách ngạc nhiên nhìn Thiên Diệp, xem ra cô ta thực sự lo lắng về hành động này.
Dù cho xác định không có ai theo dõi, nhưng vẫn chọn đổi xe như cũ,
giảm nguy cơ bị phát hiện, nếu thực sự có người muốn theo dõi họ thì lại càng khó khăn hơn nữa.
Nhưng rất nhanh Tiêu Sách phát hiện, anh đã đánh giá thấp sự cẩn trọng của Thiên Diệp.
Thành phố Thâm Hải nằm ở phía nam thành phố Giang Lăng, nhưng Thiên
Diệp lại bảo Tiêu Sách lái xe về phía bắc, mãi đến khi đến một thị trấn
nhỏ ở phía bắc, lại đổi một chiếc xe khác nữa.
Sau đó, mới quay xe lại, đi về phía nam.
Dù đã vậy nhưng khi bọn họ đi còn chưa được đến hai trăm km, lúc đến khu vực dịch vụ,
Thiên Diệp lại dẫn bọn họ đổi một chiếc xe khác nữa...
Còn chưa đi được mấy trăm cây số đã đổi bốn chiếc xe rồi!
Tiêu Sách có chút cạn lời, có cần cần phải cẩn thận đến cỡ ấy không? Sợ là có người theo dõi họ thì giờ phút này cũng đang mờ mịt không biết họ đang trên chiếc xe nào nữa rồi.
Tiêu Sách cảm thấy cho dù là
đích thân theo dõi nếu không quá gần mà nói thì đã một loạt những thao
tác của Thiên Diệp làm mất mục tiêu.
Còn nếu như theo dõi ở khoảng cách gần thì chắc chắn sẽ bị phát hiện...
Mà lúc này đây, vẻ mặt lo lắng của Thiên Diệp cuối cùng cũng dịu đi.
Cô ta cười nói: “Được rồi, trước khi đến thành phố Thâm Hải sẽ không
đổi xe nữa, mệt thì gọi tôi, tôi nghỉ ngơi trước một chút đây”
Tiêu Sách gật đầu, yên tâm ngồi trên xe lái đến thành phố Thâm Hải.
Cứ như vậy lúc bọn họ gấp gáp đến thành phố Thám Hải đã là ba giờ sáng hôm sau, mất
mười chín tiếng đồng hồ đi đường, trên đường đi không gặp bất kỳ chuyện bất ngờ nào.
Chuyện này khiến Thiên Diệp hoàn toàn nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại hiện lên nét mệt mỏi.
Dù thế nào thì cô ta cũng là người lo lắng nhất trong tất cả mọi người, thậm chí Tiêu Sách cảm thấy cô ta còn lo lắng hơn cả Cao Cấn Bằng.
Cả đường đi Cao Cấn Băng đều kiểm tra thông tin tài liệu, sắc mặt bình
thản không lo lắng gì, giao tất cả mọi thứ lại cho Thiên Diệp, làm Tiêu
Sách vô cùng nghi ngờ, nếu như không có Thiên Diệp giúp đỡ cô ta thì có
phải là cô ta sẽ rất thảm hay không.
“Được rồi, lái xe đến bãi
đậu xe phía trước, đổi sang chiếc xe mang biển số Hải XXXXXX, sau đó đến nhà nghỉ Phổ Đông, chúng ta nghỉ ngơi ở đó.”
Sau cùng Thiên Diệp chỉ dẫn Hoàng Mãnh lái xe đến một bãi đỗ xe.
“Nhà nghỉ?” Tiêu Sách ngạc nhiên nhìn Thiên Diệp, nhưng không nói nhiều.
Cao Cấn Bằng không ngại ở trong nhà nghỉ, thì Tiêu Sách càng không có
tư cách nói gì, sau khi đổi xe xong, bọn họ chẳng mấy chốc đã đến nhà
nghỉ Phổ Đông.
Thiên Diệp đã đặt ra ba phòng tiêu chuẩn, tất cả đều có danh tính giả, loại nhà nghỉ nhỏ này không quan tâm đến tính xác thực của danh tính hành khách, thậm chí không cần kiểm tra danh tính
của họ đã cho bốn người chuyển vào.