Nhưng với vệ sĩ Hoàng Mãnh được bố trí bên cạnh Thiên Diệp bây giờ mà nói, căn bản không đủ để đảm bảo an toàn của cô ta.

Điều này cũng lý giải cho lý do tại sao mà Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp đều cảm thấy được Hoành Mãnh không đáng tin cậy, nhưng vẫn như cũ không có lý do để sa thải Hoàng Mãnh, bởi vì rất thiếu người!

Với tình cảnh hiện tại của Cao Cấn Băng, ngay cả các công ty bảo an lớn, cũng không muốn tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ cô ta, đưa bao nhiêu tiền cũng không làm.

Mà mấy cao thủ chân chính đó, cũng đã có mạng lưới thông tin của mình, càng không có khả năng ngu ngốc chạy đến làm vệ sĩ cho Cao Cấn Bằng.

Có thể đến, cũng là một số hạng thường.

Hơn nữa, cho dù bằng lòng đến, Cao Cấn Băng cũng không chắc chắn tin tưởng.

Giống như Tiêu Sách, cái gì cũng không biết, ngây ngốc làm vệ sĩ cho Cao Cấn Băng, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, mà Cao Cấn Băng bây giờ cũng thực sự phải dựa vào anh.

Tiêu Sách đoán, cũng chính vì nguyên nhân này, Cao Cấn Băng mới càng hy vọng anh không có việc gì.

"Trở về rồi nói." Thiên Diệp đương nhiên không muốn nói nhiều chuyện nhiệm vụ ở bên ngoài, một bên để lộ tin tức, sau khi nói thêm một câu, lập tức không nhiều lời thêm nữa.

Một nhóm người lên xe, Tiêu Sách mở miệng nói: "Về chỗ ở của tôi trước, tôi muốn lấy ít đồ."

Người lái xe Hoành Mãnh cũng không nói lời nào, khuôn mặt bình tĩnh, chạy về phía chỗ ở của Tiêu Sách, khiến cho người khác không biết hiện tại anh đang nghĩ cái gì.

Thứ đồ Tiêu Sách phải quay về lấy là dược liệu chuẩn bị cho Thiên Diệp, tiện thể giấu thẻ nhở trong người.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Sách lại gửi tin nhắn cho Ôn Liễu, người đã đi ra cùng từ cục cảnh sát, nói cho cô ấy bản thân có việc bận vài ngày, bảo cô ấy tự chăm sóc tốt cho chính mình.

Như vậy, Tiêu Sách rốt cuộc mới yên lòng, cuối cùng cũng đi ra khỏi cục cảnh sát rồi.

Mặc dù ở trong cục cảnh sát đã xảy ra một số chuyện không tưởng, nhưng dù sao vẫn không thoát ra khỏi tầm kiểm soát của Tiêu Sách, vấn đề duy nhất là ở chỗ anh hoàn toàn có thể bị Tổng Chỉ Vân theo dõi.



"Về sau phải cẩn thận một chút mới được, nếu không một khi bị người phụ nữ điên này tìm được cơ hội, chỉ sợ sẽ chỉnh tối đến chết...”

Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lại nghĩ đến tình cảnh trong phòng giam, trong lòng đột nhiên chấn động.

Anh khống chế bản thân không được suy nghĩ lung tung, rất nhanh đã đến chỗ ở, anh một mình xuống xe lấy dược liệu được chuẩn bị cho Thiên Diệp, sau đó cất thẻ nhớ và mảnh gỗ đen huyền của Phương Bác vào một nơi bí mật...

Sau đó, Tiêu Sách mới trở lại trong xe.

Cao Cấn Băng và Hoàng Mãnh đều nhìn thoáng qua cái gì đó trong tay Tiêu Sách, hỏi về mùi thuốc Đông y thoang thoảng, vẻ mặt có chút tò mò, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Mà Thiên Diệp lại trong nháy mắt sắc mặt vui vẻ.

Cô ta dùng vẻ mặt thăm dò nhìn Tiêu Sách, Tiêu Sách lập tức mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều lời, nhất thời càng làm cho Thiên Diệp vui vẻ và chờ mong.

Rất nhanh, nhóm người đã về đến tòa nhà Tinh Quang, dọc đường đi cũng không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi trải qua một lần sát thủ mang theo bom trà trộn vào tòa nhà Tinh Quang, toàn bộ bảo an của tòa nhà Tinh Quang đã được bố trí và tăng cường một lần nữa.

Tòa nhà Tinh Quang lúc này, người ngoài muốn trà trộn vào, khó càng thêm khó, càng đừng nói mang theo vũ khí trà trộn vào đây.

Có thể nói, tòa nhà Tinh Quang hiện giờ là nơi duy nhất an toàn của Cao Cấn Băng, nhưng một khi rời khỏi nơi này, phải lo lắng vấn đề bị sát thủ phục kích.

Cao Cấn Bằng nóng lòng muốn cho Tiêu Sách trở lại làm việc, chuẩn bị có hành động mới, chắc chắn sẽ không thể ở trong tòa nhà Tinh Quang, chỉ sợ sẽ phải rời khỏi tòa nhà Tinh Quang.

Nhưng mà Tiêu Sách cũng không quá lo lắng, ngược lại có chút vui vẻ.

Thứ nhất là có sự tin tưởng với thực lực của bản thân, thứ hai là cảm thấy có nhiệm vụ đồng nghĩa với việc kiếm được tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play