"Còn Cao Cấn Băng, nếu chỉ bàn về mỗi cô ấy, cũng sẽ cảm thấy cô ấy rất
lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng khi đặt cạnh Lâm Bán Thanh, cô ấy rõ ràng
là đại diện của sự ấm áp ôn hòa, còn bàn về khí chất, có thể cô ấy là
người ít nổi bật nhất, không có sự lạnh lùng tột độ như Lâm Bán Thanh,
cũng không có khí chất nữ cường nhân của đội phó..."
"Tuy
nhiên, trên người cô ấy có một khí chất mà cả hai người còn lại đều
không có, đó là sự thản nhiên, ngang ngược coi thường tất cả!"
"Mặc dù Lâm Bán Thanh có xuất thân đỉnh cao, nhưng cô ấy chỉ là thế hệ
thứ ba của nhà họ Lâm, bên trên cô ấy còn có thế hệ bố, chú bác và ông
nội, cô ấy còn lâu mới đến lúc có thể làm chủ được mọi việc."
"Còn đội phó cũng vậy, một phần sự kiêu ngạo của cô ấy là do năng lực
của bản thân, nhưng một phần đến từ xuất thân bí ẩn của cô ấy, dù sao
vẫn là sống phụ thuộc vào gia đình..."
"Nhưng Cao Cấn Băng chỉ
dựa vào chính mình! Cô ấy là chủ của dược phẩm Tinh Quang, lời cô ấy nói cũng là duy nhất, nói một là một, ai có thể không phục chứ!"
Một người anh cả trong đó bình luận xúc động về cả ba người, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
"Cái đó, đại ca, anh bình luận về những người đẹp trước mặt chúng tôi
như thế này thật không tốt chút nào, để người khác biết được người đứng
đầu phân cục lại có hứng thú đi nghiên cứu cái này, đây."
"Hừ, tôi cũng là đàn ông, tại sao không thể bình luận?"
"Nhưng anh có vợ rồi..."
"..., cậu đi đến nơi khác cho tôi!"
Động tĩnh ở bên ngoài phòng tiếp khách cũng không ảnh hưởng đến ba
người đẹp ở bên trong, khi ba người họ nhìn nhau, cho dù là Long Ngũ
Long Thất, hay Thiên Diệp Hoàng Mãnh, tất cả đều chỉ làm nền, không đáng chú ý đến.
Lúc này, Lâm Bán Thanh đột nhiên lạnh lùng nói:
"Cảnh sát Tổng thật là tự đại, để tôi ngồi ở đây chờ cô hai tiếng đồng
hồ rồi."
Cô ấy vừa nói, sự yên tĩnh trong phòng tiếp khách đột nhiên bị phá vỡ.
Khi Tống Chỉ Vân nghe thấy câu này, cô ấy lạnh lùng nói: "Không muốn
đợi tôi thì có thể rời đi, tôi bắt cô ở lại đây đợi tôi sao? Hơn nữa còn có người đã đợi ba tiếng đồng hồ, cô ấy còn không nói gì, cô vội cái gì chứ?"
Cao Cấn Băng thờ ơ nói: "Cảnh sát Tổng đây là đầy tớ của nhân dân, hết lòng vì nước, vì dân. Tôi đến đây chỉ là chuyện nhỏ, chờ
một lát cũng không có vấn đề gì."
Nghe thì có vẻ như là nịnh hót, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy sự bất mãn trong lời nói của Cao Cấn Bằng.
Tống Chỉ Vân tiếp tục cười lạnh, dùng ngữ khí giống như vậy, nói: "Chủ
tịch Cao đấy đúng là giác ngộ cao, nhưng chỉ vì một vệ sĩ phạm tội mà
đích thân đến đây, thật đúng là thương cảm cấp dưới, có một người cấp
trên tốt như cô cũng sắp tuyệt chủng đến nơi rồi, cô nhớ chú ý sức
khỏe!"
+
Cao Cấn Băng nghe thấy ý tứ trong lời nói của cô ấy, lập tức thờ ơ nói: "Cảnh sát Tống vẫn nên tự lo cho bản thân."
Tổng Chỉ Vân muốn phản kích lại, Lâm Bản Thanh bỗng nhiên cắt ngang lời cô ấy, lạnh lùng nói: "Được rồi! Đừng nói nhảm nữa, Tiêu Sách đang ở
đâu? Tôi muốn gặp anh ấy"
"Muốn gặp Tiêu Sách? Đợi sau khi xin
dự thính ở toà án đi, anh ta phạm phải tội lớn, không ra nổi đầu." Tống
Chỉ Vân hừ lạnh một tiếng.
Biểu cảm của Lâm Bản Thanh và Cao Cấn Bằng đột nhiên thay đổi.
Lúc này, đám người trên hành lang đều trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ trong phòng tiếp khách.
Họ không ngờ rằng ba người họ lại tụ họp tại đây, đối đầu kịch liệt như vậy, họ vừa chế giễu, mỉa mai còn xem thường nhau trong lời nói.
Hình ảnh này, có chút không đúng lắm...
Đặc biệt là Tống Chỉ Vân, người mà họ rất quen thuộc, dường như đã uống thuốc sủng, mặt mày tối sầm lại, chủ động kích động chiến tranh.
"Đội phó... Làm sao vậy? Cô ấy uống thuốc súng rồi à?" Người đứng đầu phân cục kinh ngạc nói.
"Không biết... Có lẽ là mỗi tháng sẽ có mấy ngày như thế... Hoặc là,
đồng tính tương xích? Về khuôn mặt không thể phân thắng bại, muốn tranh
đoạt thắng lợi bằng mồm?"
"Không phải chứ... Nhìn tư thế của bọn họ, bọn họ sẽ không đánh nhau đấy chứ?"