Tống Chỉ Vân nghiến răng, nhưng cũng rất rõ ràng, lúc này cô ấy căn bản
không thể làm gì Tiêu Sách cả, nhưng dù vậy, vẫn không thể chấp nhận lần đầu tiên của mình cứ như vậy mà bị Tiêu Sách cướp mất.
“Anh thật vô si!” Cô ấy chỉ có thể cắn răng khẽ chửi.
Tiêu Sách không trả lời, dù sao anh cũng là đàn ông, tuy anh là nạn
nhân, nhưng nạn nhân này, e rằng tất cả đàn ông ở thành phố Giang Lăng
sẽ sẵn sàng làm điều đó.
Phải nói sao đây, anh cũng hơi đấy chứ.
Vì vậy, để Tống Chỉ Vân mắng vài câu trút giận cũng chả chẳng là gì.
Rốt cuộc, nếu mình đặt vào vị trí của Tống Chỉ Vân, nếu có chuyện như
vậy xảy ra, e rằng anh chỉ muốn giết đối phương. Nếu có khả năng đó.
Tống Chỉ Vân lại hít một hơi thật sâu mới bình tĩnh trở lại.
“Đưa thẻ nhớ cho tôi!” Cô ấy lại nói.
Tiêu Sách lắc đầu, khăng khăng nói: "Tôi không thể đưa thẻ nhớ cho cô
được, muốn làm ồn thì cứ tiếp tục, cùng lắm thì để cho mọi người biết
chuyện này, trong tay tôi có bằng chứng, cho dù cô kiện tôi thế nào cũng vô ích thôi, nhưng nếu làm ầm ĩ tin tức này khiến mọi chuyện đăng lên
mạng, kết quả thế nào, sợ rằng không phải là chuyện mà cô muốn thấy."
"Anh! Anh đang uy hiếp tôi!" Tống Chỉ Vân trừng mắt nhìn.
"Tôi không uy hiếp cô, chỉ là để bảo vệ bản thân, yên tâm đi thẻ nhớ
này để ở chỗ tôi, tôi sẽ không bao giờ để người thứ ba nhìn thấy, nếu
như cô đồng ý thì chuyện này kết thúc ở đây, chỉ có mình cô biết và tôi
biết. Nhưng nếu cô cứ muốn cướp về, vậy chỉ có thể để mọi người đến xem, chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai."
"Anh!"
Tống Chỉ
Vân bị một câu của Tiêu Sách ức đến nỗi không nói nên lời, cô ấy rõ ràng biết Tiêu Sách đang uy hiếp cô ấy, nhưng cũng không làm gì được anh.
Nhưng nghĩ đến lúc chuyện này bị người khác biết, thậm chí video còn bị Tiêu Sách phát tán trên mạng, cô ấy cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy không lao lên giật thẻ nhớ nữa mà chỉ nghiến răng nhìn chằm chằm
vào Tiêu Sách, dường như muốn dùng ánh mắt phẫn nộ của cô ấy, làm cho
Tiêu Sách cảm thấy lương tâm bất an.
Nhưng Tiêu Sách vẫn không hề lay động.
Một lúc lâu sau, Tống Chỉ Vân cuối cùng cũng xác nhận Tiêu Sách đúng là mềm không được cứng cũng không xong.
Cô ấy lạnh lùng nghiến răng: "Nếu chuyện này bị người thứ ba biết được, tôi Tống Chỉ Vân thế, cho dù anh chạy đi đâu, tôi cũng sẽ giết chết
anh!"
Thấy cô ấy đã chấp nhận, Tiêu Sách vui mừng khôn xiết,
anh vội vàng nói: "Cô yên tâm đi, chuyện này tôi tuyệt đối sẽ không bao
giờ nói cho ai biết, dù sao thì tôi cũng là người cần thể diện, lại bị
cô cưỡng... Tôi làm sao có thể nói ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, chỉ
cần có không nói ra, sẽ không có người thứ ba biết."
“Anh, anh im đi!” Tống Chỉ Vân rất tức giận, không thể làm gì được anh.
Trong lòng cô ấy thầm hận, Tiêu Sách rõ ràng kiếm được món hời lớn, còn nói đó là sự thật đáng xấu hổ, còn ra vẻ rất suy sụp và oan ức, khiến
cô ấy suýt nữa thì cắn gãy răng.
Cô ấy lại hít một hơi thật sâu, nói: "Tóm lại anh phải nhớ kĩ, chuyện này mau chóng quên đi cho tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT