Lúc này, Tống Chỉ Vân cũng mặc xong quần áo rồi, nhưng tâm trạng của cô
ấy không thể bình tĩnh lại ngay được, cơ thể cô ấy vẫn run lên vì sợ,
ngơ ngác ngồi trên chiếc giường nhỏ, ánh mắt thất thần, đờ đẫn, cô ấy
không thể chấp nhận được việc cô ấy và Tiêu Sách quan hệ là sự thật.
Tiêu Sách nhìn dáng vẻ đó của cô ấy, nói thật, cũng có chút đau lòng.
Nhưng Tiêu Sách cũng cảm thấy rất oan uổng, thân phận xử nam anh gìn
giữ suốt 24 năm qua vốn là để dành cho dì Hàn, thế mà lại bị Tổng Chỉ
Vân lấy đi rồi.
Anh tìm ai để bắt đền đây? Anh có thể làm gì được đây? Lẽ nào lại chất vấn Tống Chỉ Vân, sao cô lại chà đạp tôi?
Tiêu Sách là một người đàn ông, anh không vô liêm sỉ như thế, không nói ra những lời như vậy được, đó là lý do vì sao anh chỉ có thể buồn rầu
đứng đó, cũng không biết phải làm gì.
“Cái đó, chuyện này là
ngoài ý muốn, không ai nghĩ đến cả..” Cuối cùng, Tiêu Sách vẫn quyết
định phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này, mở lời trước.
Những
lời anh còn chưa nói xong đã thấy Tống Chỉ Vân trừng mắt nhìn anh, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi sẽ giết tên khốn như anh, tôi bắn chết anh!”
Tống Chỉ Vân vừa nói, vừa đưa tay về phía thắt lưng, cô ấy sờ soạng một lúc mới ngẩn người
ra.
Tiêu Sách lúc này mới giơ tay lên, quơ quơ khẩu súng lục trong tay,
lúng túng nói: “Tôi biết ngay là cô chắc chắn sẽ kích động cho nên lúc
đưa quần áo cho cô tôi đã lấy súng của cô rồi.”
“Anh!”
Tống Chỉ Vân vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn anh, chỉ hận không thể lao đến mà xé xác Tiêu Sách.
Nhưng từng vị trí trên người cô ấy đều vô cùng đau đớn, cô ấy vừa đứng
lên bỗng kêu lên một tiếng rồi lại ngã ngồi xuống giường, đau đến nhăn
nhó mặt mũi.
Tiêu Sách có chút chột dạ nhìn Tống Chỉ Vân, nhưng sủng thì nhất định không thể đưa cho cô ấy được, bây giờ cảm xúc trong
cô ấy đang quá hỗn loạn, đưa súng cho cô ấy thì thực sự không biết được
liệu cô ấy có bóp cò hay không.
Anh lên tiếng: "Cô bình tĩnh
lại đã, chuyện này cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên tôi được, cô
còn phải chịu phần nặng hơn đấy, nếu không phải cô đưa thuốc cho tôi thì đã không xảy ra chuyện này.”
“Nếu không phải anh lén đổi cốc nước của tôi, tôi chắc chắn sẽ không bị như thế!” Tống Chỉ Vân cắn răng đáp.
Tiêu Sách nghe thấy Tống Chỉ Vân đùn đẩy trách nhiệm, nhất thời có chút bất mãn: "Cô không bị như thế, thế tôi thì đáng bị như thếà? Con gái
các cô chẳng nói lý gì cả, nghiêm túc mà nói, là cô cưỡng bức tôi, tôi
vẫn còn là xử nam đấy!”
A
.
“Tôi giết anh!” Tống Chỉ Vân nhất thời kích động, bất chấp tất cả đứng dậy, lao về phía Tiêu Sách.
Tiêu Sách vội tránh xa cô ấy một chút, trấn an cô ấy: “Đừng kích động!
Đừng kích động! Chuyện đã xảy ra rồi, hai chúng ta đều thiệt, cả hai
đừng chối bỏ trách nhiệm nữa. Nếu có
muốn phải xác định được trách nhiệm của ai nhiều hơn thì cùng lắm là xem video ghi hình lại, để xem hai mưu hại ai!”
Vừa nói, Tiêu Sách vừa quơ quơ máy quay chấp pháp trong tay.
Cái này là lấy từ quần áo của Tổng Chỉ Vân xuống, máy quay này có thể
ghi hình lại được, chụp ảnh, ghi âm, còn có tia hồng ngoại có chức năng
quay hình trong bóng tối, buổi tối vẫn có thể sử dụng được, bộ nhớ rất
lớn, sử dụng vô cùng thuận tiện.
Đến nay, nhân viên cảnh sát
thực thi pháp luật đều có quy định là phải đeo thứ này, dùng để xử lý
những việc như ẩu đả, đánh lộn, gây rối, thực hiện luật an toàn giao
thông, lấy chứng cứ ở hiện trường...
Tuy máy giám sát ở phòng
giam đã đóng, nhưng trên ngực của Tống Chỉ Vân vẫn đeo máy quay chấp
pháp, có thể cô ấy chỉ nghĩ lúc lấy lời khai Tiêu Sách thì quay lại để
làm chứng cứ, nhưng cuối cùng thì không những không quay được lời khai
của Tiêu Sách mà lại còn quay được cảnh lúc nãy.
Không cần biết là Tống Chỉ Vân hay Tiêu Sách, trước khi bị lâm vào ảo giác bọn họ đều
không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai chủ động trước...
Đến cả Tiêu Sách cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc lúc nãy là anh lao
về phía Tống Chỉ Vân trước, hay Tống Chỉ Vân đẩy anh xuống trước.
Không làm rõ được điểm này, Tiêu Sách cảm thấy rất không tự nhiên, anh
muốn biết lần đầu tiên của mình rốt cuộc là chủ động hay bị động.
Vào lúc Tống Chỉ Vân vẫn còn phân vân, anh tiếp tục nói: “Nếu băng quay được trong này là tôi lao về phía cô trước, thì Tiêu Sách tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, đến lúc đó cô muốn tôi làm gì cũng được, cô có
muốn giết tôi thì tôi cũng cho cô cơ hội. Nhưng nếu là cô lao về tối
trước, thì cô đừng trách tôi.”
Tống Chỉ Vân nghe vậy thì ngay
lập tức trừng mắt lên lườm Tiêu Sách, vẻ do dự trên nét mặt cô ấy chợt
lóe lên, sau đó cô ấy cắn răng nói: “Xem thì xem, anh yên tâm, tôi nhất
định sẽ giết chết anh!”
Tiêu Sách nhìn cô ấy với vẻ khinh thường, lấy thẻ nhớ trong máy quay ra sau đó cắm vào máy tính bảng.
Gõ đến mục truyền phát tin, Tiêu Sách nhất thời có chút căng thẳng, anh rất sợ những hình ảnh xuất hiện tiếp theo đây sẽ là anh mạnh mẽ mà đẩy
Tổng Chỉ Vân xuống, sau đó quan hệ với cô ấy.
Nếu thật là như vậy thì Tiêu Sách phải nghĩ cách tẩu thoát sau đó trốn đi thật xa.
ít nhất là trong nước anh không còn chỗ dung thân.
Mà Tống Chỉ Vân lúc này còn căng thẳng hơn cả Tiêu Sách, cô ấy giống
như một đứa trẻ vô tội, khó mà khống chế được thân thể run rẩy của mình, cắn răng cố đứng vững, xem tiếp.
Hình ảnh bắt đầu được thu khi Tống Chỉ Vân đi vào phòng giam, tất cả ở trước