Tiêu Sách cười nhạo, trong đầu đột nhiên nảy ra một kế hoạch.
Dựa theo sự hiểu biết của anh về Lý Tứ Hổ, nếu như có thể đấm vào mặt
anh ta khiến anh ta mất hết mặt mũi, thì nhất định càng khiến anh ta khó chịu hơn so với việc đánh gãy chân anh ta.
Đặc biệt là ở trước mặt rất nhiều người mà khiến anh ta mất hết sĩ diện thì không chừng anh ta còn có thể phát điên.
Chẳng phải lúc này chính là thời cơ tốt hay sao?
Nghĩ đến đây, trên mặt Tiêu Sách lộ ra dáng vẻ tươi cười vì sắp có
chuyện thú vị để xem, anh tiếp tục ẩn nấp bên ngoài bộ phận bảo an, chờ
đến thời cơ thích hợp nhất sẽ ra tay.
"Ha ha ha, không phải Lý
Tứ Hổ tôi đây khoác lác, cho dù là trong quân đội cũng không có mấy ai
có thể đánh bại được tôi. Tuy là không thể nói với mọi người tôi đã từng hoạt động trong đội quân nào, bởi vì đó là bí mật, nhưng chắc chắn đó
là chiến đội đặc biệt nằm trong top ba của quân đội nước Hoa, mà tôi
chính là nòng cốt trong đó!"
"Ha ha, sở dĩ tôi xuất ngũ là bởi vì trong quân đội chẳng có gì thú vị, không có thách thức."
"Yên tâm, sau này tôi sẽ thường xuyên dạy mọi người một số kỹ năng
chiến đấu vật lộn, mọi người chỉ cần nghiêm túc luyện tập cùng tôi,
không đến ba tháng đảm bảo mọi người đều có thể trở thành cao thủ."
"Ít nhất là ở thành phố Giang Lăng không có ai là đối thủ của Lý Tứ Hổ
tôi! Mà mọi người luyện tập cùng tôi mấy tháng thôi thì đã có thể tự do
tung hoành ở thành phố Giang Lăng này rồi!"
"Ha ha ha, nói
đúng, nói ngoài miệng thì dù có nói nhiều như thế nào đi nữa thì cũng
chỉ là khoác lác, còn phải xem bản lĩnh tới đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, có ai muốn đến thử sức không? Đúng lúc tôi cũng muốn xem xem thực lực của
mọi người thế nào..."
"Yên tâm, tôi sẽ ra tay có chừng mực, sẽ không làm mọi người bị thương đâu!"
"Bây giờ mọi người hãy xem như ở đây không có ông chủ hay là nhân viên, chúng ta cứ thoải mái giao lưu với nhau, mọi người cứ việc ra tay, nếu
ai có thể đủ khả năng làm Lý Tứ Hổ tôi bị thương, chẳng những không phạt mà còn phải thưởng thật lớn!"
"Được, vậy anh thử xem!"
Lý Tứ Hổ rất hưởng thụ cái cảm giác được ra vẻ trước mặt người khác,
nói xong thì giao đấu với những người trong bộ phận bảo an.
Những nhân viên bảo an này, không phải là quân nhân giải ngũ thì cũng là những người đàn ông thân thể cao to cường tráng, hiển nhiên bọn họ đều
có phần tự tin, lập tức có người bắt đầu tiến lên giao lưu cùng với Lý
Tứ Hổ.
Lý Tứ Hổ cũng không phải tự nhiên mà khoe khoang như
vậy, chí ít thì thực lực của anh ta quả thực cũng cao hơn nhiều so với
những những bảo an này.
Đừng nói chỉ là một chọi một, cho dù là một chọi hai, một chọi ba, anh ta đều có thể dễ dàng đối phó.
Lý Tứ Hổ nhanh chóng giành chiến thắng liên tiếp mấy trận một cách lưu
loát và nhanh gọn, khiến cho mấy người lúc đầu không phục anh ta đều
phải tâm phục khẩu phục.
Lúc này, Lý Tứ Hổ vô cùng thỏa mãn với ánh mắt sùng bái mà các nhân viên bảo an dành cho anh ta.
Anh ta đột nhiên cảm thấy xuất ngũ trở về chẳng những không phải là
việc xấu mà trái lại còn là việc vô cùng tốt. Trong quân đội, anh ta chỉ là tay sai của Lý Như Yêu, Lý Như Yêu bảo anh ta làm cái gì thì anh ta
làm cái đó.
Hơn nữa, nhiều người trong trung đội đặc chiến Lang Nha đều có thể vững vàng áp chế anh ta.
Nhưng sau khi xuất ngũ trở về thành phố Giang Lăng, anh ta chính là
người phụ trách tuyệt đối ở bên này, giống như vua một phương, không còn ai có thể ra lệnh cho anh ta.
Và ở đây, thực lực của anh ta giống như bất khả chiến bại, căn bản là không có đối thủ.
"Còn có người nào muốn thử sức hay không? Tôi nói cho mọi người biết, nếu
muốn nâng cao thực lực thì cách tốt nhất chính là thực chiến, đừng sợ thua, cũng đừng sợ bị đánh."
"Tiếp đến, tôi chỉ dùng ba phần sức lực, chỉ cần ai có thể khiến tôi lùi về sau thì thưởng lớn, thưởng ba tháng tiền lương!"
Liên tục thắng mấy trận, Lý Tứ Hổ càng lúc càng ra oai, cũng càng lúc
càng hưng phấn, lại thấy không còn ai dám khiêu chiến với anh ta nữa thì trong lòng đột nhiên có chút không vui.
Mà anh ta vừa nói xong, lập tức lại có người nóng lòng muốn thử
"Để tôi!"
Cuối cùng, với sự cám dỗ