Lúc này chỉ thấy Tiêu Sách đang bẻ ngón tay của cậu ta, ngón tay đó đã
bị xoắn lại thành hình dạng kỳ dị, xương ngón tay bị bẻ gãy khiến cho
thanh niên đau đớn đến toàn thân phát run dữ dội, cả cơ thể co lại, từng đợt run trỗi dậy, con người đã trắng bệch, vừa run rẩy vừa phát ra âm
thanh thảm thiết.
Tiêu Sách cười lạnh: “Tính kiên nhẫn của tôi
có hạn, cậu còn hét thêm một cầu, ngón tay tiếp theo của cậu sẽ phát ra
tiếng giòn tan.”
Nói xong, Tiêu Sách nắm lấy ngón tay thứ hai của cậu ta.
Khoảnh khắc đó thanh niên lập tức tỉnh lại trong cơn đau dữ dội, cậu ta sợ hãi nhìn Tiêu Sách, giống như đang nhìn ác quỷ.
Tiếng kêu thê thảm của cậu ta ngay lập tức đông cứng lại, giống như một con vịt bị mắc ở Cô
Cậu ta chỉ có thể run rẩy và dùng giọng nhỏ nhất để nói: “Đừng... đừng
làm vậy, anh trai, tôi không hét nữa, đừng bỏ, đau đau đau đau đau...”
Tiêu Sách cười nhạt, rất thỏa mãn với biểu cảm cảm của thanh niên, sớm
biết điều như vậy còn cần phải làm như lúc đầu sao? Tự nhiên mất một
ngón tay rồi chịu đau đớn, thật đúng là ngu ngốc!
Anh bình thản nói: “Rất tốt! Nếu như không muốn ngón tay mình phát ra tiếng giòn tan, ngoan ngoãn trả lời vài câu hỏi của tôi, nếu như câu trả lời khiến tôi
hài lòng, cậu sẽ được thả sớm, nhưng nếu như tôi không thấy hài lòng,
hậu quả tự chịu.”
Sắc mặc thanh niên đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.
Tiêu Sách không lập tức hỏi, mà là kéo cổ áo cậu ta đi đến chỗ của Triệu Hải và Vương Thông.
Lúc này Triệu Hải và Vương Thông đã gần tỉnh hết rượu khi thấy Tiêu
Sách tóm được tên bám đuôi, vội vàng phấn khích ra nghênh đón.
“Hải, là cậu ta sao?” Tiêu Sách hỏi.
Triệu Hải lập tức gật đầu: “Chính xác là cậu ta! Cậu ta cho rằng bản
thân đã giấu kín, may là tôi cẩn thận nên đã phát hiện ra vài lầm từ
sớm, chính là cậu ta đang theo dõi tôi!”
Tiêu Sách gật đầu: “Đi, về nhà nói!”
Tiêu Sách kéo theo thanh niên, một đám bốn người đi vào nhà của Triệu Hải.
Tiêu Sách vứt thanh niên xuống đất, từ trên cao nhìn xuống thấy thanh
niên đang run lẩy bẩy, có lẽ vì đang có hơi rượu trong người mà Triệu
Hải nhìn thấy thanh niên thì đột nhiên tức giận.
Triệu Hải đạp
một cước lên lưng thanh niên mắng: “Thứ chó má, nói! Ai sai mày đến theo dõi tao? Hai tao đến có nhà cũng không dám về, nếu hôm nay mày không
nói, ông đây giết chết mày!”
Nói xong anh ấy lại đạp thanh niên một cước.
Cơ thể thanh niên đã cuộn lại giống hình côn trùng, hai tay ôm lấy đầu, vội vàng hét lớn: “Đừng đánh! Đừng đánh! Các anh nhầm người rồi, các
anh bắt nhầm người rồi!”
Triệu Hải nghe thấy vậy cười lạnh hỏi: “Nhầm sao? Ý của mày là, mày không theo dõi tao?”
“Tôi thật sự không theo dõi! Tôi thừa nhận mấy ngày nay có chạm mặt anh vài lần, nhưng thật sự chỉ là trùng hợp, tôi không phải đang theo dõi
anh!” Thanh niên khóc nói.
Triệu Hải để người khi nghe thấy vậy, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Trùng hợp? Con mẹ nó
mày coi ông là đồ ngốc sao? Mỗi một người ở trong trăm mét quanh biển
tạo đều biết, mày không phải người ở đây, lại ngày nào cũng canh chừng
trước nhà của tao, tao vừa xuất hiện đã lén quan sát tạo, mày dám nói
không theo dõi tạo? Hôm nay đánh chết mày!”
Nói xong Triệu Hải làm động tác muốn đánh tiếp.
Thanh niên vội vã nói: “Thật sự chỉ là trùng hợp! Quả thật tôi không
phải người ở đây, nhưng tôi vì tôi nợ tiền cờ bạc nên mới ở đây lánh
nạn! Sở dĩ tôi luôn ở dưới nhà anh là bởi vì vị trí đó có tầm nhìn tốt,
tôi sợ bọn đòi nợ tìm đến, nên mới ở đó để quan sát..”
“Nói dối! Mày lại tiếp tục nói dối!” Triệu Hải cười lạnh, không thể tin lời cậu ta.
“Tôi không nói dối, tất cả tôi nói đều là sự thật, nếu không cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng chỉ nói thật!” Thanh niên nước mắt nước mũi
giàn dụa nói.
Biểu cảm đó, thái độ đó của cậu ta khiến cho Tiêu Sách nhất thời cảm thấy có thể là bọn họ thật sự nhầm rồi.
Lúc này cả người thanh niên bộ dạng đều là chữ oan.
Vương Thông do dự một lúc, vẫn không nhịn được nói: “Hải, có phải chúng ta thật sự nhầm rồi không? Hay là cậu bị đuổi giết đến ảo tưởng rồi?
Thật sự không phải cậu ta đang theo dõi cậu?”