Tiêu Sách nói xong, Cổ Minh và Phương Bác lập tức nhìn nhau, không nói nên lời.
Bọn họ không ai ngờ được, lô dép lê Tiêu Sách đặt làm lại muốn bán cho
một bộ lạc ở ẩn của Châu Phi, người mua lại là một tù trưởng.
Cố Minh nuốt nước miếng hỏi: "Anh Sách, bộ lạc này có bao nhiêu người?"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Bây giờ có khoảng hai mươi lăm vạn người!"
"Hai mươi lăm vạn? Nhiều như vậy, đây không phải là một nước nhỏ sao,
nhiều người như vậy lại ở ẩn trong rừng sâu, không chỉ sinh sống được mà còn không bị người ta phát hiện?"
"Đợi cậu đến nơi đó rồi cậu
sẽ biết tại sao bọn họ lại sống được, tại sao không bị người ta phát
hiện. Nói thật, nếu không phải bọn họ đã xây đường, tôi cũng không muốn
đến đó lần thứ hai, nơi đó quả thật là một thế giới khác biệt." Tiêu
Sách thản nhiên nói.
Cố Minh bỗng chốc im lặng, một lát sau,
đột nhiên mắt cậu sáng bừng lên: "Anh Sách, nếu anh đã có ơn với tù
trưởng, vậy thì sau này bộ lạc Địch Duy buôn bán qua lại với thế giới
bên ngoài, chúng ta sẽ là sự lựa chọn đầu tiên đúng không? Chuyện ăn ở
đi lại của hai mươi lăm vạn người, sau này chúng ta có thể thầu hết rồi
nhỉ?"
Tiêu Sách cười đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Vụ mua
bán lời nhất trên đời này chính là mua bán độc quyền! Bây giờ bộ lạc
Địch Duy không có gì cả, muốn sống cuộc sống của người hiện đại thì bọn
họ phải mua mọi thứ! Còn chúng ta nếu có thể cung cấp mọi thứ họ cần,
vậy thì sẽ đồng nghĩa với việc độc quyền cả lĩnh vực thương mại của bộ
lạc Địch Duy!"
Cố Minh nghe xong bỗng nhiên bắt đầu thèm
thuồng, nói thầm: "Hai mươi lăm vạn người, nếu chúng ta lời mỗi người
một trăm tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai nghìn năm trăm vạn tệ! Nếu chúng ta lời mỗi người một nghìn tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai tỷ năm ngàn vạn tệ! Lời được một vạn tệ, vậy chẳng phải.."
Nói xong, Cố Minh lập tức nghẹn họng, ánh mắt sáng quắc.
Lúc này, bộ lạc Địch Duy trong lòng của Cố Minh, quả thật giống như
vùng đất trù phú của người trinh nữ chưa được khai phá, bên trong đều là kho báu, chỉ cần lấy ra từ từ là được.
Hơn nữa cũng không ai cướp đoạt được!
Cậu nhìn Tiêu Sách, bỗng nhiên cảm thấy sự lựa chọn của mình lại sáng suốt như thế.
Tiêu Sách lúc này lại không nhịn được giội cho cậu một gáo nước lạnh:
"Đừng vui vẻ sớm như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết chắc được, việc chúng ta cần làm chỉ là mau chóng kiếm trước vài khoản. Còn sau này tù trưởng có muốn cho chúng ta độc quyền thương mại cả bộ
lạc của họ hay không, thật sự tôi cũng không chắc..."
Cố Minh chợt ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Suy cho cùng, cho dù Tiêu Sách đã cứu tù trưởng, nhưng từ việc tù
trưởng khởi nghĩa vũ trang, có thể thấy tù trưởng này chắc chắn không
phải là kiểu người cam chịu bình thường, chịu ràng buộc từ người khác.
Sau này bộ lạc Địch Duy tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, tù
trưởng quen biết được nhiều người hơn, cậu ta còn muốn giao việc mua bán cho Tiêu Sách hay không cũng là một chuyện khác.
Nếu chỉ tập trung vào bộ lạc Địch Duy, sợ là sau này sẽ thất bại.
Khi bình tĩnh trở lại, Cố Minh lập tức bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn,
bỗng nhiên cậu cau mày nói: "Anh Sách, tôi còn có một chuyện! Anh nói bộ lạc Địch Duy đã cắt đứt với thế giới bên ngoài mấy trăm năm, vậy chúng
ta mua bán với bọn họ, bọn họ lấy gì trả cho chúng ta? Lẽ nào dùng tiền
tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy sao? Vậy chúng ta lấy thứ đó thì có ích
gì!"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên không phải là tiền tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy, mà là dùng vàng để mua bán!"
"Vàng?"
"Tôi đã từng thấy mỏ vàng của Bộ lạc Địch Duy, tù trưởng đã đưa tôi đi
đến kho báu của cậu ta, theo tôi thấy, kho báu của cậu ta ít nhất cũng
có mấy trăm ký vàng! Giá trị của số vàng này đủ cho chúng ta mua bán với bộ lạc Địch Duy trong thời gian dài, chúng ta chỉ cần sau khi giao dịch xong, mang vàng đi đổi thành vàng thỏi hay nhân dân tệ là được rồi."
Cố Minh lập tức lộ ra vẻ hớn hở, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Trên thực tế, Tiêu Sách cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ăn với bộ lạc Địch
Duy cả đời, anh đã từng tiếp xúc với tù trưởng trẻ tuổi đó, biết được
cậu ta có dã tâm rất lớn, cho dù anh có an với người ta, sợ là quan hệ
hai bên cũng sẽ không giữ được lâu dài, nhưng chỉ cần buôn bán thành
công mấy lần đầu, anh đã đạt được mục đích rồi.
Thứ anh cần chỉ là bước khởi đầu mà thôi!
Sau này cho dù bộ lạc Địch Duy làm ăn với ai, anh cũng sẽ không quan
tâm, càng sẽ không đỏ mắt thèm thuồng, bởi vì trong lòng anh còn có chí
hướng lớn hơn.