Tiêu Sách nhướng mi, không thể ngờ được rằng người đàn ông trung niên
này lại có thể kiên nhẫn như vậy, xét trên hoàn cảnh mà nói ông ta đã
nói là làm, thân phận của ông ta nhất định phải cao một cách khủng
khiếp.
Nhưng cho đến bây giờ, ông ta ngoài biểu hiện tự nhiên mà vậy ra thì còn lộ ra chút kiêu căng, nhưng mãi cũng chưa trở mặt.
Điều này chỉ có hai khả năng, thứ nhất ông ta kiềm chế rất tốt, đối
nhân xử thế khôn ngoan đến đáng sợ, thứ hai, đối với ông ta, việc tìm ra người đã trị khỏi bệnh là rất quan trọng!
Điều này khiến cho người đàn ông trung niên không dám mạo phạm đến Tiêu Sách.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Sách khẽ cười: “Nói cho ông? Thực ra cũng không phải là không thể, nếu như ngay từ đầu ông muốn hỏi thì đã hạ thấp thái độ xuống một chút, chứ không phải để cái người phụ nữ độc ác ở đằng sau ông đến làm càn làm bậy, có lẽ nếu ông thực sự muốn biết đáp án việc mà mình muốn biết từ lâu thì mọi thứ cũng sẽ không phát triển đến mức
này.”
Tiêu Sách nói xong, người đàn ông trung niên ngay lập tức quay người, hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Minh Châu, ngay sau đó Lâm Minh
Châu sợ hãi run lên một cái, nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Tiêu Sách bằng ánh mắt thù hận.
Chỉ tiếc là, người đàn ông trung
niên nói, không có sự đồng ý của ông ta thì không ai có quyền nói, lúc
này bà ta chỉ muốn biện hộ cho chính mình, nhưng cũng không dám mở
miệng.
Tiêu Sách thấy vậy, đột nhiên cười nhạt nói: “Muốn tôi
nói cho ông ai là người đã cứu bố Trầm cũng được thôi, nhưng tôi có hai
điều kiện! Nếu như ông đồng ý, đồng thời làm tốt, tôi sẽ ngay lập tức
nói cho ông biết người đó là ai! Bằng không, nửa đời còn lại của ông
đừng hòng nghĩ đến chuyện biết được đáp án!”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy, đột nhiên thở gấp một hơi nói: “Cậu nói điều kiện của cậu đi!”
Tiêu Sách quay đầu lại và nhìn bố Trầm, mẹ Trầm, sau đó lạnh lùng nói:
“Điều kiện đầu tiên của tôi rất đơn giản đó là để người phụ nữ kia ra
ngoài, trước mặt tất cả mọi người, tự tát mình một trăm cái bạt tai để
xin lỗi cô chú!”
Anh vừa nói xong, sắc mặt của Lâm Minh Châu
thay đổi ngay tức khắc, hai má vì kìm nén mà bạnh đến đỏ bừng, ngón tay
run rẩy chỉ vào Tiêu Sách: “Thằng nhóc này, mày dám!”
Sau đó,
bà ta nhìn người đàn ông trung niên nói: “Lão Lâm! Anh Ba! Anh tuyệt đối không được nghe theo lời của thằng nhóc đó, cậu ta cố tình nói vậy để
lừa anh đó, chỉ vì muốn nhìn thấy người nhà họ Lâm chúng ta bẽ mặt mà
thôi!”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta nhìn Lâm Minh Châu đang cầu xin, rồi lại nhìn Tiêu Sách đang dửng dựng, trong lòng dần dần đã có quyết định.
Ông ta bình tĩnh nhìn Lâm Minh Châu, nói: “Làm sai thì phải chịu phạt,
đây là điều nhất định phải làm, chưa kể, nếu như thật sự có thể khiến
cho ông cụ khỏe lên, ngay cả anh bị làm nhục cũng xứng đáng.”
Ông ta nói xong, khuôn mặt của Lâm Minh Châu đột nhiên trở nên rất khó coi, cả mặt trắng nhợt.
“Minh Châu, hãy làm những điều cậu ấy nói đi!”
“Anh Ba!”
“Không nghe thấy anh nói gì sao?”
Cả người Lâm Minh Châu đột nhiên run lên một cái, chỉ có thể nghiến
răng nghiến lợi, vô cùng oan ức bước ra ngoài, bà ta nhìn về phía đám
người Tiêu Sách, Trầm Y bằng ánh mắt căm hận, cơ hồ nghiến đến bể răng.
Tiêu Sách cười lạnh nhìn bà ta, hờ hững nói: “Làm sao? Vẫn không muốn làm à?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT