Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy, Cao
Cẩn Băng quả thật ấm áp lẽ như là áo bông nhỏ, còn người phụ nữ ở trước
mặt, mới thật sự là tảng băng trôi ngàn năm!
Ngoại trừ người đàn ông trung niên và người phụ nữ này, Tiêu Sách đều không thèm nhìn những người khác một cái.
Anh thu mắt, xoay người bước lại, đỡ bố Trầm và mẹ Trầm dậy, sau đó nhẹ nhàng nói với Trầm Y: “Trầm Y, có chuyện gì vậy?”
“Sao lại thế này!”
Lúc này, người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt cũng lên tiếng.
Người phụ nữ tên Lâm Minh Châu kia bị Tiêu Sách làm cho sợ hãi đến mức
ôm đầu ngồi xổm trên đất kêu la thảm thiết, khi nghe thấy giọng của
người đàn ông trung niên, giống như đã tìm thấy một vị cứu tinh vậy.
Bà ta gào khóc nói: “Lão Lâm, cuối cùng anh cũng tới, anh mà không tới thì có khi em bị người ta đánh chết rồi.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói!” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đám người Tiêu Sách, lạnh lùng nói.
Thân thể người phụ nữ lập tức run lên, do dự một lúc, vẫn mở lời giải
thích rõ ràng, bà ta không dám đổi trắng thành đen, nhưng cũng rất thành thục mà thêm mắm thêm muối vào.
Bên trong phòng bệnh, lập tức rơi vào sự yên bình ngắn ngủi, hai bên đều đang tự tìm hiểu sự việc.
Sau khi Tiêu Sách làm rõ xong, lạnh lùng hừ một tiếng, Vỗ nhẹ vào vai
của Trầm Y, dưới tình huống như vậy, mà Trầm Y lại không khai anh ra là
đã rất tốt rồi.
Đối phương muốn anh cứu một bệnh nhân gần giống như bố Trầm, nếu ăn nói nhẹ nhàng, Tiêu Sách cũng không hẳn là không cứu.
Nhưng người phụ nữ đó, lại chọn cách thô bạo nhất, lúc Trầm Y không
muốn nói ra chuyện Tiêu Sách, bà ta không chỉ đe dọa, mà còn trực tiếp
ra tay, làm bố Trầm vừa mới bình phục bị thương trở lại.
Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đó và người đàn ông rõ ràng là người chống lưng cho người phụ nữ đó.
Lúc này người đàn ông trung niên cũng hiểu rõ sự việc rồi, khi ông ta
biết Lâm Minh Châu muốn tìm người chữa trị cho ông cụ, sắc mặt cũng lập
tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Thậm chí, trong mắt ông ta còn có sự kinh ngạc vui mừng.
Còn người phụ nữ đó, nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông trung niên
không còn khó coi nữa, lập tức gào khóc nói: “Lão Lâm, em cũng chỉ vì
muốn ông cụ có thể mau mau khỏi bệnh... nếu như anh đến muộn một chút,
em đã bị người ta đánh chết rồi, anh phải làm chủ cho em, nhà họ Lâm
chúng ta bị ức hiếp như vậy, nếu như bị truyền ra ngoài.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức lạnh nhạt hừ một tiếng: “Im đi, anh biết phải giải quyết như nào!”
Nói xong, ông ta nhìn về phía đám người của Tiêu Sách, bình tĩnh nói:
“Nhóc con, cậu làm người nhà họ Lâm chúng tôi bị thương, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Giải thích sao?”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Đúng là tự cao tự
đại! Ông cho rằng người nhà họ Lâm các người là con người, còn người
khác thì không phải là con người sao? Suy cho cùng là ai đã đánh ai
trước hả? Tôi chẳng qua là ngăn cản người nhà họ Lâm các người tiếp tục
phạm tội mà thôi, vậy mà lại có thể bắt tôi giải thích cho các người
sao? Ha ha ha!”
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy sắc mặt cũng không hề thay đổi.
Nhưng Lâm Minh Châu ở đằng sau ông ta, chế giễu nói: “Thằng nhóc này!
Các người, những kẻ hèn mọn ti tiện này, làm sao có thể sánh được với
người nhà họ Lâm chúng ta chứ! Mày chết chắc rồi!”.
Tiêu Sách ngay lập tức quét đôi mắt lạnh lùng về phía bà ta, khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu.
“Vậy sao? Rất tốt, vậy ngược lại để tôi xem xem, người nhà họ Lâm các
người, đến cùng là không giống người người bình thường ở chỗ nào, là da
mặt dày hơn, cho nên mới có thể chịu đánh được đúng không?”