Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức há hốc mồm, nhưng trong mắt đều là vẻ phấn khích.
Cho dù Tiêu Sách nói quá trình ngâm thuốc đau đớn như thế nào, cô cũng
không hề có ý chùn chân, kích động nói: "Cho dù thế nào tôi cũng muốn
thử một chút!"
"Được thôi, nếu cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ chuẩn bị dược liệu để ngâm thuốc, nhưng những dược liệu này rất hiếm,
tiền ngâm thuốc một lần cũng không ít."
"Cần bao nhiêu?"
"Một lần cần chừng này, một tháng mười lần, một liệu trình gồm ba
tháng! Tôi đề nghị cô nên thử trước một tháng, một tháng có lẽ là giới
hạn thần kinh có thể kiên trì được của một người bình thường..."
Tiêu Sách giơ năm ngón tay ra thản nhiên đáp.
"Một lần năm vạn? Một tháng mười lần? Được! Tôi lập tức chuyển cho anh
năm mươi vạn, tôi sẽ thử trước một tháng!" Thiên Diệp phấn khích nói.
Nhưng cô lại không nhận ra, lúc Tiêu Sách nghe cô nói một lần năm vạn, anh đã lập tức tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên.
Tiêu Sách không nhịn được vuốt vuốt mũi, cảm thấy hơi cạn lời.
Bởi vì anh nói chỉ là năm nghìn mà thôi, một lần ngâm thuốc là năm
nghìn, một tháng mười lần thì cần năm mươi nghìn, theo Tiêu Sách như vậy đã nhiều lắm rồi.
Nhưng Thiên Diệp rõ ràng là đã hiểu lầm ý
của Tiêu Sách, hoặc là khái niệm về tiền nhiều hay ít của cô cũng khác
với Tiêu Sách.
Theo Thiên Diệp thấy, Tiêu Sách nói dược liệu
làm thuốc ngâm rất hiếm, cần phải tốn rất nhiều tiền, vậy một lần ít
nhất cũng phải tốn năm vạn, mới có thể coi là nhiều.
Điều này khiến Tiêu Sách kinh ngạc, cảm thấy Thiên Diệp còn là một phú bà trẻ tuổi nữa.
Cô lấy ra năm mươi vạn giống như chỉ có năm trăm tệ, không hề do dự
chút nào, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy cho dù anh nói một lần năm
mươi vạn, Thiên Diệp cũng sẽ trả tiền mà không hề do dự.
Hơn
nữa, dường như cô sợ Tiêu Sách hối hận, rất nhanh đã chuyển khoản xong,
còn mở miệng nói: "Tiêu Sách, nếu số tiền này không đủ, anh lại nói với
tôi."
Tiêu Sách im lặng không biết nói gì, vốn là anh quyết định nói ra sự thật, lúc này bỗng nhiên cũng im bặt.
Tiêu Sách mở lời nói: "Chắc là đủ rồi, cô kiên nhẫn chờ là được, dược
liệu tôi cần tuy số lượng không lớn, nhưng cũng không phải là thứ hiếm
lạ lắm, rất dễ mua được."
"Ừm, cảm ơn." Thiên Diệp nghiêm túc nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cô đừng vội cảm ơn tôi trước, bởi vì có thể thành công hay không, tôi cũng không chắc chắn lắm, nếu đến lúc đó
cô không kiên trì được nữa, ngược lại cũng lãng phí tiền bạc... tôi nắn
xương cho cô trước, đến lúc đó thành phần thuốc ngâm cũng phải dựa theo
tình trạng khác nhau của cơ thể mỗi người mà thay đổi, nắn xương cũng
đau đớn giống vậy, chỉ là không bằng một phần mười việc tắm thuốc mà
thôi, cô có thể cảm nhận thử cảm giác đau đớn đó..."
Dứt lời, Tiêu Sách vén tay áo lên.
Thiên Diệp gật đầu, chìa tay phải của mình ra, tò mò nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách nắm lấy cổ tay Thiên Diệp, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại,
nhẹ nhàng đè xuống, giống như đang cảm nhận xương cốt ở cổ tay của Thiên Diệp.
Không biết anh đã dùng phương pháp gì, theo ngón tay anh đè xuống, Thiên Diệp lập tức cảm thấy cổ tay mình mỏi nhừ tê dại, giống như có vô số con kiến đang bò lên, không chỉ cánh tay mất đi sức lực,
dường như cả người cũng mất hết sức lực, không nhịn được khẽ rên một
tiếng.
"Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng không đau..." Thiên Diệp cắn chặt môi, gương mặt hơi ửng đỏ nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Tôi còn chưa bắt đầu đâu, chỉ là cảm
nhận xương cốt của cô một chút thôi, bây giờ tôi bắt đầu đây, cô chịu
đựng nhé, đừng bất cẩn cắn trúng lưỡi của mình!"
Nghe xong, Thiên Diệp lập tức ra sức gật đầu, đáp: "Anh bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Tiêu Sách gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc và chăm chú, cả cánh