Không có gì chân thật hơn việc cô tận mắt nhìn thấy Tiêu Sách ném cây
đinh sắt bình thường ghim thẳng lên bức tường bê tông. Cô hiểu rõ rằng,
nếu như Tiêu Sách muốn ghim lên người khác thì chắc chắn cây đinh sắt
này sẽ giống như súng đạn, trực tiếp xuyên thẳng lên người, tạo thành
lực sát thương vô cùng khủng khiếp.
Quan trọng nhất là Thiên Diệp cảm thấy Tiêu Sách vốn dĩ không dùng hết
sức!
Anh gần như chỉ hơi động cổ tay mà thôi, hoàn toàn chỉ dùng sức ở cổ
tay, còn sức của cánh tay, bụng và đùi hoàn toàn không cần sử dụng.
Nếu anh dùng hết sức, vậy uy lực sẽ lớn đến mức nào?
Thiên Diệp khó có thể tưởng tượng, trong lòng cứ cảm thấy thấy chuyện
này không khoa học. Nhưng những cây đinh chưa ghim vào tường vẫn còn ở
đây, sự thật ở ngay trước mắt, không đến lượt cô không tin.
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Thiên Diệp, Tiêu Sách thản nhiên cười một tiếng.
Anh mở miệng nói: “Tôi chỉ thị phạm cho cô xem một chút thôi, lúc nãy
tôi nói rồi, có thể tạo ra uy lực lớn thế nào, 30% phụ thuộc vào kỹ
thuật, 70% phụ thuộc là sức mạnh của cơ thể. Sức mạnh của cơ thể vẫn là
chìa khoá quyết định uy lực, sức mạnh của cô không yếu, mạnh hơn nhiều
so với đàn ông bình thường, thậm chí nếu tôi đoán không sai, sức mạnh
của Hoàng Mãnh còn không bằng cô. Nhưng tôi thấy như vậy vẫn còn chưa
đủ, muốn ám sát người, cô phải mạnh mẽ hơn nữa! Ít nhất, sức mạnh ở cổ
tay phải mạnh hơn.”
Thiên Diệp nghe thấy Tiêu Sách nói sức mạnh cô vẫn chưa đủ, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, gật gật đầu nói:
“Sau này tôi sẽ mạnh hơn!”.
“Được, vậy tôi sẽ dạy cô kỹ thuật
chính xác trước, kỹ thuật chính xác có thể khiến 200% sức mạnh của cô
bộc phát ra! Nếu cô có thể nắm chắc 50%, dùng đinh sắt giết người cũng
không phải là việc khó, đem theo một cây đinh sắt trên người chính là
đem theo một cây súng! Cô tuỳ ý nhặt lấy một ít đá trên đất cũng có thể
tạo thành lực sát thương cho kẻ địch, đặc biệt là lúc bị tấn công ở đối
diện, cách này có thể cứu mạng cô.”
Nói xong, Tiêu Sách nghiêm túc giải thích cho Thiên Diệp kỹ thuật ném định sắt.
Làm sao để khiến đinh sắt được ném đi với sức mạnh lớn nhất, làm sao để khống chế quỹ đạo và phương hướng của đinh sắt, làm sao để che giấu
động tác của mình, anh giải thích từng chút một, sau đó để Thiên Diệp
làm thử.
Thiên Diệp cũng biết cơ hội thế này rất khó có được, nên cô học vô cùng nghiêm túc.
“Cô như vậy không đúng, không cần dùng đến sức ở cánh tay, càng đừng
nói là vai và eo, nếu như cần như vậy, thì đó là ném lao rồi! Đợi đến
khi cô ném ám khí ra, kẻ địch đã có dự cảm từ lâu rồi, kỹ thuật này chỉ
cần dùng sức ở cổ tay và ngón tay là đủ rồi, giống như vậy.”
Tiêu Sách thấy Thiên Diệp luyện tập một lúc nhưng vẫn chưa nắm được kỹ
thuật chính xác, anh đi đến bên cạnh cô, bắt đầu tay cầm tay dạy cô.
Tiêu Sách ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp từ đằng sau, nắm lấy tay cô,
dùng động tác để phân tích từng chút một cho cô nghe nên phát lực thế
nào, rồi điều chỉnh tư thế phát lực của cô.
Việc này khiến mặt Thiên Diệp đột nhiên đỏ lên, hơi ngại ngùng.
Nhưng cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của Tiêu Sách, cũng rất
nhanh đã bỏ qua sự xấu hổ, nghiêm túc học hỏi theo sự chỉ dạy tay cầm
tay của anh.
“Cổ tay run như rồng vẫy đuôi, ngón tay gảy như hổ dậm chân, cổ tay và ngón tay hợp sức, dùng sức bắn ra!”
Tiêu Sách nắm tay Thiên Diệp, khiến bàn tay cô cũng run theo một cái,
đột nhiên định sắt trong tay cô bắn ra ngoài, định một tiếng ghim lên
bức tường bê tông.
Mặc dù không ghim hết hoàn toàn cây đinh sắt vào tường giống như Tiêu Sách đã thị phạm trước đó, nhưng cũng ghim
được vào một hai centimet.
Việc này khiến Thiên Diệp rất vui mừng: “Thành công rồi! Tôi thành công rồi!”
Cô quay người lại, muốn biểu đạt sự vui mừng của mình với Tiêu Sách,
nhưng lại quên mất anh đang dán sát sau người cô, nên cô vừa xoay người, trán cô vượt qua môi anh.
Tiêu Sách ngây