Nằm một hồi hắn nghe thấy phía bên ngoài có tiếng gọi hắn.
Hắn nhanh chân chạy ra bên ngoài, lại gằn cửa rồi hỏi: “Ai thế ?”
“Là cha đây. Mơ cửa đi con trai” Trần Hạo ở bên ngoài trả lời.
Nghe thấy giọng của Trần Hạo ờ bên ngoài, Trần Nam liền mở cửa ra, và thấy bộ dạng mệt mỏi của Trần Hạo. Trần Hạo bức vào rồi liền rửa rái sơ qua cho bớt mệt trong khi đó Trần Nam đóng cửa lại. Sau khi rửa mặt xong, hai cha con đi vào phòng bếp để chuẩn bị cho bửa tối. Khi đi vào phòng bếp thì Trần Hạo nhìn thấy ngoài sân đang phơi một bộ đồ và quay lại thì thấy Trần Nam đang bận một bộ đồ khác với hồi sáng.
“Con đã giặc đồ và đem phơi đó hả?” Trần Hạo chỉ vào bộ đồ đang phơi vừa hỏi với tâm trạng ngạc nhiên.
“Tại con thấy hơi nực nên đã tắm sơ qua, tiện thể giặc đồ luôn” Trần Nam nói ra với tâm trạng tỉnh bơ.
“Mà cha định làm món gì với con cá với bó rau này vậy” vừa nói vừa giơ hai thứ đang cầm trên tay mà t lúc Trần Hạo vừa vào đưa cho hắn giữ còn mình thì đi rửa ráy tay chân.
“Cha cũng không biết nữa, chắc cá và rau đem luộc cho nhanh. Tại lúc mua cha thấy còn tươi nên mua luôn chứ chưa nghĩ tới” Trần Hạo vừa nói vừa suy nghĩ.
“Vậy thì, cá làm sạch rồi chiên lên, còn rau thì rửa sạch nữa chiên nữa luộc. Vừa có món đa dạng vừa đở ngán. Cha thấy thế nào, có cần con phụ không?” Trấn Nam nêu lên ý kiến của mình.
“Theo ý của con vậy. Mà con có biết rửa không đó mà đòi giúp?”
“Đơn giản mà cha có gì khó đâu, cha nhanh đi không là cá ương lên bây giờ” Trần Nam hối thúc cha mình.
“Vậy con chờ ở đây để cha vô lấy chậu và dao ra đã” nói xong Trần Hạo nhanh chân tiến vào bếp lấy chậu, rổ và dao ra ngoài để sơ chế rau và cá.
— QUẢNG CÁO —
Event
Hai cha con cùng nhau bất đầu sơ chế, và Trần Hạo vô cùng ngạc nhiên về sự thuần thục việc rửa rau của Trần Nam như đã từng làm nhiều lần. Ngạc nhiên nói tiếp ngạc nhiên từ việc giúp đở rửa rau cho tới hiện tại đang phụ làm bếp cũng như vậy, tuy lúc đầu có hơi không quen nhưng một hồi làm quen thì lại vô cùng tuần thục như một đầu bếp. Tuy vậy Trần Hạo cũng không hỏi gì.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi cả hai cha con đều bất đầu bữa ăn tối trong khi trời đang tối dần. Trong khi ăn hai cha con tuy có nói chuyện đôi câu, nhưng Trần Nam còn bân suy nghĩ về việc tu luyện không tập trung lắm.
Thấy con đang suy nghĩ về điều gì đó, ông bèn hỏi: “Con đang suy nghĩ gì vậy? Có cần cha giúp không?”.
“Con chỉ đang nghĩ về việc tu luyện trở lại. Mà vẩn chưa thành công, con cũng không biết phải làm thế nào nữa, cha có ý kiến gì không?” Trần Nam vừa ăn vừa nói.
Trần Hạo cảm thấy sốc và bất ngờ trước câu nói của Trần Nam, xén chút nữa là làm rơi chén cơm đang ăn nhưng nhanh chóng trấn định lại và hỏi: “Tại sao con lại quyết định tu luyện trở lại”.
“Bộ con muốn Trần gia lại làm hại con lần nữa sao? Lần này con may mắn khỏi, nếu có lần sau thì thì có may mắn như vậy không?” Trần Hạo vừa hỏi với một giọng đầy lo lắng xen lẵng tức giận và sợ hải.
“Nếu con lại có mệnh hệ nào thì cha biết sống làm sao đây” Trần Hạo vừa nói vừa đầu khóc.
Thấy cha mình khóc Trần Nam liền an ủi: “Không sao đâu cha, chuyện này con đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định, còn bên Trần gia chắc nghĩ con vẫn còn nằm trên giường hay đã chết nên sẽ không quan tâm đâu. Nếu con có đủ thực lực thì hai cha con sẽ có cuộc sống tốt hơn và có thể gặp lại mẹ”
Nghe Trần Nam nói vậy Trần Hạo chỉ cỏn biết thở dải một cái rồi ngước lên trời, sau đó nhìn con mình rồi hỏi: “Bộ con không giận mẹ con sao, người đã bỏ con ấy”.
“Mẹ bỏ con lại cho cha chắc là có lý do của mình, có lẽ không muốn hai cha con gặp nguy hiểm nên mới làm vậy. Chẳng phải cha mới là người buồn và giận mẹ nhất hay sao, vậy thế mà cha vẫn giữ miến ngọc bội mà mẹ để lại cho cha trước lúc bỏ đi” nói xong Trần Nam tiếp tục ăn.
“Con nói đúng”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Nếu có thể gặp lại mẹ thì cha mới có thể biết được lý do mà mẹ bỏ đi phải không”
“Xem ra cha có muốn cản con lại cũng không được. Mà thực lòng cha cũng muốn gặp mẹ con lần nữa để hỏi rõ mọi chuyện” nói đến đây Trần Hạo chỉ còn biết thở dài.
“Vậy thì ăn nhanh đi, lác nửa để cha coi thử có giúp được gì không”
“Dạ, con ăn ngay đậy” Trần Nam nhanh chóng giải quyết phần ăn của mình trong tâm trang vui vẻ.
Sau khi ăn xong, cả hai chia nhau dọn dẹp, Trần Nam thì đem chén bát đi rữa còn Trần Hạo thì dọn dẹp bàn và thức ăn thừa. Sau khi hoàn tất mọi việc cả hai đều trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Trần Hạo nhìn Trần Nam đang ngồi trên giường và nói: “Giờ con tu luyện thử cho cha xem, cha sẽ giúp trong mọi khả năng của mình”.
Nghe theo Trần Hạo nói, Trần Nam liền tu luyện như hồi chiều tuy cũng không có kết quả nhưng vẫn làm theo. Quan sát Trần Nam đang tu luyện Trần Hạo liền sờ lên cầm rồi thốt lên: “Thật kì lạ”
Nghe Trần Hạo thốt lên Trần Nam liền rời khỏi trang thái tu luyện rồi hỏi: “Kì lạ như thế nào vậy cha”.
“Cứ như là con giống với người chưa tu luyện bao giờ vậy. Bất đầu tu luyện là phải cảm nhận linh khí rồi mới có thể hấp thụ linh khí, mà tình trạng của con hiện tại cần phải cảm nhận linh khí trước thì mới có thể tu luyện được”
“Mà cha nhớ là con vốn có thể cảm nhận linh từ lâu và tu luyện từ hồi chín tuổi mà sao bây giờ lại như người chưa thể tu luyện được. Mặc dù bị cướp mắt tu vi và bị đã thương nghiệm trọng nhưng trong quá trình luyện khí kì chỉ là nền móng và chỉ tích luỷ linh khí trong cơ thể như một vật chứa nên có bị tước đoạt tu vi thì vẫn có thể tu luyện trở lại như bình thường. Còn tình trạng của con thì cha cũng không thể nào hiểu được”
‘Con có phải người từng tu luyện đâu mà cha nói mất rồi thì vẫn có thể tu lại’ Trần Nam trong lòng khóc thầm thành tiếng
— QUẢNG CÁO —
Event
“Vậy con có thể tu luyện trở lại như bình thường nếu có thể cảm nhận và hấp thụ linh khí phải không cha”
“Đúng rồi nhưng mà tuy hồi đó con tu luyện từ hồi chín tuổi nhưng cảm nhận linh khí lại từ lúc năm tuổi”.
“Từ lúc năm tuổi đã luyện tập cảm nhận linh khí cho tới chín tuổi mới có thể tu luyện, mất bốn năm trời mới thành công cảm nhận linh khí chẳng phải quá lâu rồi phải không cha” Trần Nam hơi sốc vì việc cảm nhận linh khí.
“Do con có tư chất tốt nên mới chỉ mắt có bốn năm để cảm nhận linh khí để tu luyện chứ người bình thường thì mất cả chục năm thì là chuyện bình thường. Như cha đây hồi đó mất sáu năm thì mới có thể tu luyện. Con mất bốn năm là có thể tu luyện được là có thể coi là thiên tai rồi”. Trấn Hạo từ tốn giải thích.
“Nên chuyện con hiện tại phải cảm nhận từ đầu là không thể. Chính vì thế mà cha mới ngạc nhiên vì sao con lại giống với người mới bất đầu tu luyện”
“Nói như vậy, chẳng phải là con chỉ phải cảm nhận linh khí trở lại như cũ là được rồi phải không cha”.
“Đúng là như vậy. Nhưng ta cũng không biết con phải mất bao lâu thì mới có thể cảm nhận linh khí để hấp thu cho việc tu luyện nữa”.
Nghe thấy vậy mặt của Trần Nam tối sầm lại, trong lòng của hắn thì đã hoảng loạn lên rồi: ‘Trời ơi là trời, nếu vậy thì phải mất tới khi nào thì ta có thể thức tình để cái hệ thống chết bầm đó hoạt động trở lại đây’.
Thấy sắc mặt con mình không tốt, nên Trần Hạo liền nói ra một cách, nhưng cả ông cũng không biết cách này có thể giúp Trần Nam hay không.
“Thực ra thì vẫn còn một cách nhưng nó cũng có vài điểm bất lợi nên ít có người thử hay sử dụng lắm. Với tình trạng của con hiện tại thì chỉ có cách đó là nhanh nhất có thể giúp con cảm nhận linh khí nếu may mắn thì có thể tu luyện ngay sau lần thử đầu tiên”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT