Mạch Tiểu Miên nói ra cực kỳ bình thản, giọng nói kia lại mang theo bi thương khó có thể cởi bỏ.
“Nói bậy!”
Kiều Minh Húc ở bên cạnh quả thật là không nhìn nổi nữa, lập tức vươn tay ôm cô, để cho mặt cô chôn ở vị trí trái tim trong ngực mình: “Em
nghe thử trái tim anh đi, anh coi em giống như gánh nặng dư thừa bao giờ chứ hả? Với anh mà nói, kể cả em có là gánh nặng, cũng là gánh nặng
ngọt ngào, gánh nặng mà anh sẵn sàng gánh vác cả đời!”
“Không cần biết ngọt ngào hay là không ngọt ngào, gánh nặng chính là gánh nặng.”
Suy nghĩ của Mạch Tiểu Miên lúc này đã bởi vì ghen tuông và tự ti, mà bắt đầu đi vào ngõ cụt, để ý những chuyện vụn vặt.
Anh nói cô không tốt, cô coi như là thật.
Anh nói cô tốt, cô coi như là lời nói dối.
“Mạch Tiểu Miên…”
Đôi tay của Kiều Minh Húc nắm chặt lấy hai vai cô, dáng vẻ nghiến
răng nghiến lợi hận rèn sắt không thành thép: “Đến cùng thì em muốn anh
phải nói bao nhiêu lần nữa, em không phải là gánh nặng của anh, là anh
đồng ý sống với em cả đời. Kể cả em không thể sinh con, thì anh vẫn muốn ở bên cạnh em. Ở trên đời này, anh chỉ muốn sinh con với em mà thôi!”
“Vậy sao?”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh, trong ánh mắt giễu cợt treo nước mắt bi
thương: “Kiều Minh Húc, em thật sự rất cảm ơn anh đã chăm sóc em suốt
thời gian qua, cảm ơn anh đã phải nói dối và diễn kịch để cổ vũ em.
Nhưng mà, sau này xin đừng bày ra dáng vẻ này nữa, em không cần thương
hại, em nhất định sẽ dần dần gượng dậy được, trở lại làm Mạch Tiểu Miên
của trước kia. Bây giờ em cũng không muốn làm liên lụy đến tình cảm của
anh và Lâm Ngọc, nên sớm rời đi một chút thì hơn, để cho hai người sớm
được ở bên nhau, em sẽ chân thành chúc cho hai người hạnh phúc.”
“Mạch Tiểu Miên, đến cùng thì em đang nói gì vậy? Anh không hề nói
dối diễn kịch với em, tất cả những gì mà anh làm cho em đều xuất phát từ thật lòng. Còn nữa, anh với Lâm Ngọc đã cắt đứt rồi, anh sẽ không bao
giờ ở bên cô ta. Em phải tin tưởng anh!”
“Ồ? Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên khó hiểu mà cười một tiếng: “Được thôi, em tin tưởng
anh không nói dối diễn kịch, cũng tin tưởng tất cả những gì mà anh làm
cho em đều xuất phát từ thật lòng. Cho nên, em càng không muốn làm liên
lụy đến anh, muốn cho anh vẫn tiếp tục hạnh phúc tốt đẹp như vậy.”
“Mạch Tiểu Miên, đến cùng thì em nghe không hiểu thật hay là giả vờ nghe không hiểu lời anh nói vậy?”
Kiều Minh Húc có chút phát điên mà dùng sức lắc bả vai cô: “Anh nói
anh với Lâm Ngọc đã kết thúc rồi, anh muốn bắt đầu cuộc sống sau này với em! Em cũng đừng suốt ngày treo cô ta ở bên miệng nữa, được không? Bây
giờ cô ta ở trong lòng anh chỉ là người qua đường Giáp mà thôi.”
“Người qua đường Giáp?”
Mạch Tiểu Miên cười nhạo: “Kiều Minh Húc, anh coi một người có tình
cảm mười năm với mình như người qua đường Giáp, có phải hơi quá tuyệt
tình rồi không? Ha ha, nói không chừng biết đâu ngày mai em cũng sẽ là
người qua đường Giáp của anh.”
“Mạch Tiểu Miên, ý của anh không phải như vậy!”
Lần đầu tiên Kiều Minh Húc phát hiện mình cạn vốn từ, phát hiện bất
kể mình có giải thích như thế nào, đều sẽ không thể làm cho cô gái này
tin tưởng.
Anh thật hối hận ngày đó đi ra khỏi nhà họ Lâm đã thẳng tay xé luôn
tờ khế ước kia rồi vứt vào thùng rác, đáng lẽ anh nên lấy ra cho Mạch
Tiểu Miên xem để chứng minh anh và cô ấy đã giải trừ hiệp ước mới phải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT