“Tiểu Miên à, con làm bà già này sợ muốn chết, con còn nhớ bà già này sao? Con không bị mất trí nhớ sao?”
Mẹ Mạch căng thẳng nhìn cô, hỏi.
“Vâng, mẹ.”
“Ôi mẹ ơi, Tiểu Miên của mẹ, cuối cùng con cũng có thể nhận ra bà già này rồi, hu hu…”
Mẹ Mạch vui đến mức bật khóc.
“Tiểu Miên, em có nhận ra tôi không?”
Kiều Minh Húc hỏi với dáng vẻ tràn đầy mong đợi.
“Ừ, Kiều Minh Húc.”
Mạch Tiểu Miên nói tiếp: “Chồng của em.”
Nghe cô nói câu này, Kiều Minh Húc cũng có cảm giác vui đến mức bật
khóc như mẹ Mạch, khóe mắt của anh ươn ướt: “Tốt, tốt, tốt, anh chính là chồng của em.”
“Cảm ơn…”
Khuôn mặt của Mạch Tiểu Miên khẽ quay lại, nhẹ nhàng hôn lên cổ anh,
sau đó siết chặt hai tay rồi kéo mạnh cổ anh, cô giống như một đứa trẻ
vô cùng mệt mỏi, rúc vào phía sau anh, khiến cho anh cảm thấy thương
tiếc, muốn cõng cô trên lưng như thế này cả quãng đời còn lại…
“Tiểu Miên à, con đã tỉnh táo lại rồi, mau xuống khỏi lưng con rể
Kiều đi, thằng bé cõng con như vậy sắp mệt đến chết rồi. Để con rể Kiều
nhà chúng ta mệt mỏi, vậy thì phải làm sao mới được.”
Mẹ Mạch nhìn thấy con gái của mình không sao, bà lại bắt đầu cảm thấy đau lòng cho Kiều Minh Húc.
“Vâng.”
Mạch Tiểu Miên đáp lại, nhẹ nhàng nói với Kiều Minh Húc: “Thả em xuống đi.”
“Em thích lưng của anh không?”
Kiều Minh Húc không buông tay, hỏi ngược lại.
“Thích.”
“Vậy anh cõng thêm một lúc nữa. Nhưng mà em phải ngoan ngoãn, mau
chóng khỏe lại, chúng ta còn phải đi uống rượu mừng của Quang Hiển đấy.”
Giọng nói của Kiều Minh Húc vừa mềm mỏng, vừa như mệnh lệnh.
“Vâng.”
Kiều Minh Húc lại cõng cô đi lại trong phòng một lúc, sau đó mới đặt cô xuống giường, để cô bước xuống đất đi lại.
Với sự giúp đỡ của anh, Mạch Tiểu Miên duỗi chân ra, cô muốn đứng
thẳng dậy, nhưng cô lại phát hiện ra đôi chân của mình yếu ớt, không có
sức, sau đó ngã vào vòng tay của Kiều Minh Húc.
Cô lại cố gắng thử đứng lên, nhưng vẫn cảm thấy dường như đôi chân
không theo sự khống chế của mình, không có cách nào đứng vững.