Trong đó toàn là đồ của Mạch Tiểu Miên, thư cô viết cho anh ta, thiệp chúc mừng và các món quà nhỏ, thậm chí còn có chiếc kẹp tóc bị hư của
cô, cũng đều nằm ngay ngắn trong đó hết.
Cô cầm quyển album trong đó lên mở ra, trang đầu tiên viết: Khoảnh khắc hạnh phúc của tôi và Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhìn dòng chữ này, nước mắt dâng trào, lật ra xem.
Bên trong toàn là ảnh của cô và anh ta, bên cạnh còn có chữ.
Bên cạnh tấm ảnh chụp hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô có dòng chữ: Tiểu Miên yêu quý nhất của tôi, năm nay đã mười tám tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp như viên ngọc quý rực rỡ trong lòng tôi. Vui mừng nhất là hôm nay hôn lên má cô ấy, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô ấy, tôi
rất muốn hôn tiếp lên môi cô ấy, hôn lên mỗi một tấc trên người cô ấy,
nhưng vì bảo vệ cô ấy, những hành động bốc đồng này của tôi chỉ có thể
thực hiện vào vài năm nữa thôi, lúc đó mới là hạnh phúc thật sự.
Mạch Tiểu Miên nhớ khi đó Trình Đông Thành nhìn mình đắm đuối và nói
một câu: “Tiểu Miên, nếu như đây là sinh nhật hai mươi ba tuổi của em
thì tốt quá!”
“Tại sao?”
“Vì khi đó chúng ta đã tốt nghiệp đại học rồi.”
Đôi mắt rực lửa của Trình Đông Thành nhìn cô như có thể bốc cháy bất
cứ lúc nào, nhưng lúc đó cô vẫn còn ngây thơ, không hề hiểu ánh mắt đó
có nghĩa là gì, chỉ có thể thẹn thùng liếc anh ta một cái rồi nói: “Em
không thèm đến hai mươi ba tuổi đâu, già lắm, không vui gì hết.”
“Trong lòng anh, em sẽ không bao giờ già đi, em mãi mãi là nữ thần trong lòng anh!”
Trình Đông Thành giơ tay vuốt tóc cô rồi nói: “Cho dù mặt em toàn là nếp nhăn, anh cũng sẽ thấy đó xinh đẹp như một đóa hoa.”
“Lời ngon tiếng ngọt.”
Tuy rằng miệng Mạch Tiểu Miên nói vậy nhưng trong lòng lại như ăn một viên kẹo đường vậy, vô cùng ngọt ngào.
Thì ra, anh ta hy vọng mình hai mươi ba tuổi là vì điều này.
Mạch Tiểu Miên đỏ mặt, tiếp tục lật trang kế.
Bức ảnh phía sau là bức ảnh của cô sau khi anh ta rời đi.
Những bức ảnh này có thời còn học đại học, cũng có sau khi cô đi làm, thậm chí còn có lúc cô kết hôn, bức ảnh mặc váy cưới cũng có…
Cô không biết anh ta có được những bức ảnh này bằng cách nào.
Nhưng mỗi dòng chữ sau mỗi bức ảnh đều có thể chứng minh anh ta quan tâm cô, yêu cô đến nhường nào.
Bức cuối cùng là cô và Kiều Minh Húc tay trong tay đi ra từ đơn vị,
dòng chữ bên cạnh viết: Tiểu Miên, chúc em hạnh phúc, anh yêu em!
Mạch Tiểu Miên xem xong, nước mắt tuôn trào, cô dựa lên mặt bàn khóc nức nở…
Cô từng nghĩ là anh ta thay đổi, không còn yêu mình nữa.
Không ngờ, anh ta vẫn yêu cô sâu đậm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT