Mạch Tiểu Miên cảm nhận được anh tới, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đúng lúc cô nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thương tiếc của anh khi nhìn
cô, trái tim cô chợt nhảy dựng lên, hơi ngượng ngùng nhìn anh cười một
tiếng, nói: “Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt này vậy? Cứ như tôi đang
rơi vào dầu sôi lửa bỏng ấy.”
“Ừ.”
Kiều Minh Húc dựa vào cửa, nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười ấm
áp nói: “Vốn em là như vậy mà, em gả cho Kiều Minh Húc tôi, là có thể
không cần làm gì cả, dưới thân phận thiếu phu nhân đó em có thể rảnh rỗi đi du lịch khắp thế giới này, đi dạo phố, mua sắm, ăn những món ăn
ngon. Nhưng em cứ hết lần này đến lần khác lại làm một công việc nặng
nhọc khô khan như bác sĩ pháp y, tự mình đưa bản thân vào dầu sôi lửa
bỏng, tôi không đồng cảm với em, vậy thì ai đồng cảm nữa cơ chứ?”
“Ồ, nghe anh nói như vậy, tôi thấy mình thật đúng là đáng phải được thông cảm mà!”
Mạch Tiểu Miên mỉm cười, đặt con chuột trong tay xuống, tắt máy tính, đứng dậy nói: “Vậy tôi dứt khoát từ chức không đi làm nữa, dùng thẻ của anh chạy vòng quanh thế giới, shopping dạo phố, ăn ngon, thế nào? Có sợ không?”
“Ồ, tôi cam tâm tình nguyện thấy em như vậy đấy. Dù sao tôi cũng có tiền, phung phí thế nào là tùy ý anh!”
Kiều Minh Húc cười nói.
“Quả nhiên, lấy được một người có tiền thật tốt mà. Thảo nào nhiều cô gái dù có phải gọt nhọn đầu đi cũng phải gả vào nhà giàu, hóa ra lại
thoải mái như vậy!”
“Bây giờ em cũng có thể thoải mái thế mà!”
“Không được, tôi chỉ có thể thoải mái được ba năm thôi, còn ba năm
sau thì sao cơ chứ? Sau khi chia tay với anh, chẳng lẽ tôi còn không
biết xấu hổ mà tiếp tục phung phí tiền của anh nữa sao? Cho dù anh có
sẵn lòng, Ngọc Ngọc của anh cũng sẽ không chịu đâu. Quên đi, tôi vẫn nên mệnh khổ, tiếp tục làm một nữ pháp y thôi.”