Kiều Minh Húc rút khăn tay ra khỏi miệng mình, ném đi, nhìn Mạch Tiểu Miên đang nhễ nhại mồ hôi ngồi dưới đất, ánh mắt thâm trầm phức tạp.
Bệnh động kinh của anh tái phát, anh càng khiến cô chán ghét hơn đúng không?
Nghĩ tới đây, trái tim của anh càng trở nên u sầu.
Anh không nói lời nào cả, mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế lái, bấm còi hai tiếng.
Mạch Tiểu Miên thở hổn hển đứng lên, lên xe nói: “Nghỉ ngơi một lát rồi hẵng lái xe!”
Kiều Minh Húc không trả lời cô, tuy nhiên, cũng không lái xe.
Bệnh động kinh của anh vừa tái phát, thân thể còn tương đối không có sức, vẫn chưa thích hợp để lái xe đường dài.
Chiếc xe lặng lẽ nằm đó.
Hai người bọn họ cũng ngồi yên lặng.
Ánh hoàng hôn buông xuống trên xe, soi rõ gương mặt của Kiều Minh Húc ngồi trên ghế lái, nhưng không cách nào chiếu sáng được con tim đầy u
ám của anh.
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn về nắng chiều phía trước giống như một quả cầu lửa, chậm rãi buông xuống.
Còn Mạch Tiểu Miên ở phía sau nhìn ngắm gương mặt anh…
Thời gian dường như ngừng lại vậy.
Khi nắng chiều thu cuối cùng cũng hoàn toàn buông xuống sau dãy núi,
Kiều Minh Húc mới khôi phục lại sức lực. Dưới cảnh tờ mờ tối, anh đạp ga phóng vào dòng xe cộ trên đường cao tốc.
Lần này, anh không lái xe như bão táp nữa, mà vững vàng lái xe về phía trước.
Nhưng Mạch Tiểu Miên, vẫn cảm thấy anh có vẻ hơi bồn chồn.
Là vì anh cưỡng hôn cô, nhưng lại bị cô cắn rách môi nên mới cáu kỉnh vậy sao?
Hay là vì anh phát bệnh động kinh ở trước mặt cô, nên mới cảm thấy lúng túng?
Trên đường cao tốc, sợ làm phiền anh lái xe, Mạch Tiểu Miên không dám nói chuyện với anh.
Kiều Minh Húc bật nhạc lên, là bản tình cả “Shape-of-my-Heart” của Sting.
Giọng của Sting trầm thấp, từ tính, hơi buồn bã vang lên quanh quẩn trong xe…
Mạch Tiểu Miên cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, rốt cuộc không nhịn được mà gọi một tiếng: “Minh Húc…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT