Tang Miên đến tiệm cắt tóc cạnh trường để gội đầu, sau đó quay về ký túc xá tắm rửa.

Buổi tối tám giờ, cô cầm trong tay túi quần áo sạch sẽ, rời khỏi ký túc xá đi tìm Cảnh Trí.

Cảnh Trí ở khách sạn bốn sao gần trường đại học F, cách trường khoảng 1km. Tang Miên đi xe đạp đến mất sáu phút.

Tháng sáu ở Hải Thành khá nóng, Tang Miên mới đạp xe được vài phút mà cơ thể đã đổ đầy mồ hôi.

Tang Miên gửi tin nhắn cho Cảnh Trí, nói mình đã tới. Không lâu sau, Cảnh Trí xuống dưới đón cô.

Khách sạn quản lý rất chặt chẽ, nếu ở chung thì phải đăng ký chứng minh thư. Lúc Tang Miên đăng ký, bên cạnh vừa lúc có một đôi tình nhân đi vào, đôi mắt của người đàn ông nhìn cô có chút ẩn ý, cô liếc mắt nhìn anh ta, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên Cảnh Trí đi tới, chặn lại tầm nhìn của cô.

Anh ôm vai cô, nhàn nhạt nhíu mày: “Anh ta có cái gì tốt mà xem, không bằng nhìn anh này.”

Anh vừa nói xong, vài cặp mắt ở gần đó đồng loạt nhìn qua.

Tang Miên nhất thời có chút luống cuống xấu hổ, vội vàng nhận lấy chứng minh thư rồi kéo Cảnh Trí lên lầu.

Đến trước cửa phòng trên lầu, Cảnh Trí cầm thẻ mở khóa cửa phòng. Tang Miên thấy bên môi anh đang nở nụ cười, nhịn không được hỏi: “Anh cười cái gì?”

Nói về việc hài hước, hành vi vừa rồi của anh thật buồn cười. Anh như vậy, thiếu chút nữa thì cô đã nghĩ rằng anh đang nổi máu ghen.

Cảnh Trí không quay lại, chỉ im lặng đẩy cửa phòng ra, kéo cô vào.

Trong phòng không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ.

Tang Miên theo bản năng thúc giục: “Bật đèn……ưm.”

Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị chặn lại, âm cuối lặng lẽ biến thành tiếng ‘ưm’ khe khẽ.

Túi quần áo rơi xuống mặt đất, bị đá sang một bên.

Người con trai ôm cô, một tay nâng phần gáy lên, một tay đặt sau lưng cô, đẩy cô dựa vào tường.

Tang Miên vô thức ôm lấy cổ anh, hơi kiễng chân lên, đáp lại nụ hôn của anh.

Đang lúc ý loạn tình mê, bỗng nhiên chàng trai dừng lại, buông tay sau gáy cô.

Trong bóng tối có thể nghe thấy tiếng cọ xát của vải, sau vài giây, ‘tách’ một tiếng, đèn trong phòng sáng lên.

Tang Miên nghe thấy tiếng động liền quay mặt sang, nhìn vào công tắc đầu đọc thẻ cách đó không xa.

Trong lồng ngực dâng lên một loại tư vị kỳ quái không thể nói rõ, cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bên tai liền vang lên một giọng nói mê hoặc.

“Miên Miên.” Anh gọi cô: “Nhìn anh.”

Trong lòng Tang Miên khẽ động, cô quay đầu, ngước mắt lên, yên lặng nhìn anh.

Ánh sáng dịu nhẹ làm cho đường nét trên khuôn mặt chàng trai càng trở nên thanh tú và tinh xảo, đôi mắt trong veo nhuốm đầy dục vọng, xinh đẹp chết người.

Tang Miên nhìn chàng trai trước mặt như bước ra từ trong tranh, nhếch khóe môi, chậm rãi nói: “Tiếp tục đi.”

Giây tiếp theo, nụ hôn của chàng trai rơi xuống, dày đặc, giống như cơn mưa nặng hạt ngày hè.

Từ huyền quan dây dưa cho đến giường lớn rải đầy cánh hoa hồng, mọi thứ đều thuận lý thành chương*.

(*) Thuận lý thành chương: sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.

Đã lâu không gặp, hai người đều hoàn toàn buông thả một lần.

Tang Miên rất hưởng thụ những thời khắc thế này. Bởi vì lúc này, Cảnh Trí sẽ gọi đi gọi lại cô là bảo bối, hỏi cô có thoải mái không. Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, cực giàu từ tính, rơi ở bên tai cô, hoàn toàn giống như một bữa tiệc thính giác. Thế cho nên rất lâu sau khi thủy triều rút đi, Tang Miên vẫn chưa thoát khỏi niềm hạnh phúc đó.

Trong phòng có ánh sáng êm dịu, Tang Miên yên lặng chăm chú nhìn chàng trai đang ngủ say bên cạnh, nhịn không được giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài trắng nõn phác họa hình dáng anh.

So với khi còn học cấp ba, khuôn mặt của anh không thay đổi nhiều, vẫn đẹp trai như vậy, dễ dàng làm cô động lòng.

“Thật đáng tiếc……” Tang Miên cụp mắt xuống, nhẹ giọng nỉ non: “Nếu như anh yêu em nhiều hơn nữa thì tốt rồi.”

Cô gái nói xong thì rơi nước mắt, mơ mơ màng màng ngủ đi.

Buổi tối hôm đó, Tang Miên mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô quay về cái ngày mà lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Trí.

Khác với thực tế là,

Ở trong mơ, anh trộm thầm mến cô.



Lần đầu tiên Tang Miên nhìn thấy Cảnh Trí, là ở trong giảng đường của trường Nhất Trung Ninh Thành.

Ngày đó, ba mươi tám lớp của khối 10 cùng tụ tập đông đủ, tổ chức đại hội khen thưởng giữa kì.

Cô còn nhớ rõ, buổi chiều hôm đó ánh mặt trời đặc biệt ấm áp, chiếu vào trên người rất thoải mái. Phó hiệu trưởng phát biểu trên khán đài, cô ở dưới lại buồn ngủ.

Lần đó, cô thực sự đã làm rất tốt trong bài kiểm tra, nhưng lại không đạt đến được yêu cầu của giải thưởng. Vì vậy, khi chủ nhiệm bắt đầu công bố danh sách những người đạt giải thưởng cô bắt đầu ngủ một cách lộ liễu.

Cũng không biết ngủ bao lâu, dưới khán đài liên tục vang lên tiếng cảm thán của mọi người, ồn ào không ngủ được. Cô mở mắt ra, lấy lại tinh thần, vừa đúng lúc nghe được chủ nhiệm đọc danh sách giải thưởng.

“Hạng nhất vật lý, lớp 24, Trình Cảnh Trí.”

“Hạng nhất hóa học, lớp 24, Trình Cảnh Trí.”

“Hạng nhất sinh học, lớp 24, Trình Cảnh Trí.”

Nghe đến đó, rốt cuộc cô cũng biết mọi người kinh ngạc cái gì.

Ở trung học, có hai loại người sẽ luôn là trung tâm của chủ đề, một loại là học tập đặc biệt tốt, một loại kia là giá trị nhan sắc đặc biệt cao.

Vừa đúng, người này lại có được cả hai, tự nhiên sẽ trở thành chủ đề được mọi người thảo luận.

“Đứng thứ nhất lớp, nhất sáu môn, không phải quá trâu bò sao?!! Trình Cảnh Trí rốt cuộc là ai vậy, tôi muốn bái kiến đại thần!!”

“Trước kia chưa từng nghe qua, đoán chừng là học sinh chuyển trường. Không phải lớp khoa học tự nhiên mới chuyển đến một học sinh trọng điểm cấp tỉnh sao, tôi đoán chính là cậu ấy.”

“Cái gì mà chuyển trường, người ta là danh chính ngôn thuận thi vào nhé!”

“Cậu biết?”

“Cũng không tính là quen biết, cậu ấy và tôi là bạn học cấp hai, nhưng nói chuyện không nói quá năm câu. Cậu ta khá bí ẩn, luôn ngồi cuối lớp, độc lai độc vãng*.”

(*) Độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi.

“Vậy thành tích của cậu ấy thế nào?”

“Cậu nhất định không thể đoán được, cậu ấy đứng thứ nhất từ dưới lên trong lớp tôi một khoảng thời gian rất dài, bởi vì có người ngã bệnh mà trượt kỳ thi.”

“Nhưng mà, đến học kỳ tiếp theo, cậu ấy học như điên, đột nhiên bắt đầu chăm chỉ học hành, thành tích vươn lên rất nhanh, cuối cùng phát huy vượt xa người thường vào kỳ thi cấp 3, bước vào Nhất Trung.”

“Có chút kịch tính đây. Cậu ấy là đột nhiên thông suốt rồi à? Vừa bước chân vào Nhất Trung, chưa đầy một năm liền nhất khối, ai nghe xong cũng phải khen ngợi.”

“Ôi, để tôi chia sẻ một bí mật với các cậu. Tôi đã nhìn thấy cậu ấy vài lần ở chùa Lâm Tuyền, nói không chừng cậu ấy là được cao nhân chỉ điểm, đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, cho nên mới có thể tiến bộ nhanh như vậy!”

(*) Mạch Nhâm: Mạch nhâm, đốc, xung cùng bắt nguồn từ thận, ra ở “hội âm”, gọi là “nhất nguyên tam kì”. Mạch Nhâm ở phía trước thân người, nằm trên đường dọc giữa cơ thể, theo đường giữa bụng ngực lên mặt đến hàm dưới tại huyệt thừa tương. Mạch nhâm có liên quan đến lục âm kinh, gọi là “âm mạch chi hải”, có vai trò rất quan trọng trong vận hành khí huyết ở phần âm của cơ thể(vùng bụng ngực)

(*) Mạch Đốc: Mạch Đốc bắt nguồn từ Thận, chạy đến huyệt hội âm, Từ đây đường kinh chạy tiếp lên trên dọc theo cột sống đến cổ tại huyệt phong phủ ( từ đây đường kinh có nhánh đi sâu vào não), chạy tiếp lên đỉnh đầu đến huyệt bách hội, vòng ra trước trán, xuống mũi, môi trên (huyệt nhân trung) và ngân giao ở nướu răng hàm trên.

“Mạnh Thư Quyên, cậu đúng là muốn tôi cười chết, cậu đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá rồi.”

“À, hỏi một câu, cậu ấy có đẹp trai không?”

“Nói thật, rất đẹp trai.”

“Có ảnh chụp không?”

“Đợi cậu ấy lên khán đài chẳng phải là thấy được rồi sao, muốn ảnh chụp gì chứ?”

“Lúc trước, quà tặng hạng nhất đều do chủ nhiệm lớp bọn họ nhận đấy, rõ ràng là cậu ấy có việc xin nghỉ.”

“Vậy hai ngày nữa cậu có thể kiếm cớ lên lớp 24 đi.”

“Tôi mới không có nhàm chán như vậy đâu.”

“…”

Nghe chuyện bát quái đến mức mê mẩn, cho đến khi nghe thấy tên mình trên đài, Tang Miên mới tỉnh lại từ trong mơ, từ từ hoàn hồn.

Không được giải cho môn học nào, nhưng lại nhận được danh hiệu “Học tập gương mẫu” nhờ sự ưu ái của các giáo viên và bạn bè trong lớp.

“Ngôi sao tiến bộ”, “Học tập gương mẫu” cùng “Tiên phong văn minh”, ba giải thưởng này được trao cùng lúc, tổng cộng có hơn ba mươi người lên đài.

Chờ chủ nhiệm đọc xong danh sách, Tang Miên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra khỏi đám đông, theo một bên cầu thang lên khán đài.

Giải thưởng trên bục được chia thành ba loại, học tập gương mẫu ở bên trong, Tang Miên đi qua, báo cáo về lớp và tên của mình: “Lớp 5, Tang Miên.”

Cô cảm ơn cô giáo sau khi nhận giải, đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam trong trẻo và rõ ràng, không tự chủ được mà dừng lại.

“Lớp 24, Trình Cảnh Trí.”

Giọng của anh vừa vang lên, không chỉ Tang Miên, vài người xung quanh đều dừng lại.

Mọi người dường như có một sự ăn ý hiểu ngầm lẫn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về vị thần bài thi suốt từ hạng cuối của trường đến hạng nhất.

Tang Miên quay đầu lại, ngước mắt lên, đột nhiên, ánh mắt của cô ngoài ý muốn lại rơi vào sự sâu xa của biển cả.

Trong nháy mắt, không biết vì cái gì, bỗng nhiên cô nghĩ tới nước soda chanh đá.

Các bong bóng nhỏ nổi lên từ đáy ly, đi qua các khe hở của viên đá, từ từ nổi lên mặt nước.

Một tiếng mắng —

Trái tim cô lỡ nhịp.



“Cảnh Trí, anh có biết suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu em khi lần đầu nhìn thấy anh là gì không?”

Chân trời lộ ra màu trắng bạc, bình minh yên lặng tới. Tang Miên nằm trong ngực của Cảnh Trí, dịu dàng nói chuyện với anh.

Cảnh Trí khẽ vuốt tóc của cô, nói: “Không biết.”

Tang Miên nói: “Khi đó, em nghĩ rằng, nếu được nhìn thấy khuôn mặt này mỗi ngày trong suốt quãng đời còn lại của mình, em thực sự sẽ rất hạnh phúc.”

“Sau này, em đem suy nghĩ này nói cho Đào Nhiên, cậu ấy đã cười nhạo em và nói rằng nếu mọi cô gái trong đại hội ấy đều nông cạn giống như em, những người theo đuổi anh có thể xếp hàng dài từ căn tin đến cổng trường.”

Cảnh Trí cười trầm thấp một tiếng.

“Đào Nhiên vẫn còn hài hước.”

“Nhưng…” anh dừng một chút: “Trong ấn tượng của anh, người theo đuổi em tương đối nhiều.”

Tang Miên vòng ngọn tóc quanh ngón tay, cô ngơ ngác hồi lâu, rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Anh thấy rồi hả?” Tang Miên cố ý cười nói: “Như vậy là anh có chú ý tới em?”

Cảnh Trí không trả lời ngay, chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Một lát sau, anh nói với Tang Miên: “Lần sau khi gặp Đào Nhiên, nói với cô ấy, anh cũng là một người nông cạn.”

Tang Miên hơi giật mình: “Hả?”

Chàng trai cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt của cô.

“Ý anh là,” anh cười nói: “Anh chú ý tới em ngay từ đầu, cũng là bởi vì ……”

“Em rất đẹp.”

“So với các vì sao sáng trên bầu trời còn chói mắt hơn.”

“Làm cho người ta hoàn toàn không thể bỏ qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play