Cố Tiêu gửi xong tin nhắn, lúc sau liền đi kiểm tra toàn diện.

Ra tới bên ngoài, kết quả tốt ngoài dự đoán, cơ thể hắn bởi vì được dốc lòng chăm sóc phải nói là phi thường tốt, tứ chi trừ bỏ ngay từ đầu có chút cứng đờ, ở ngoài, những mặt khác đều tốt, nhìn không ra đây là một người nằm trên giường nửa năm.

Cố Tiêu đã hoàn toàn bình phục.

Bác sĩ phải dùng kỳ tích y học mới có thể giải thích về việc Cố Tiêu thức tỉnh.

Ở thời điểm Cố Tiêu đi kiểm tra, Cố phu nhân đem tin tức này nói cho lão phu nhân trong nhà, lão phu nhân lập tức chạy tới nhìn cháu trai, Cố phu nhân lo lão phu nhân tuổi lớn, không nghĩ tới bà đã qua lại lăn lộn, thật vất vả mới khuyên được lão phu nhân, nói Cố Tiêu một hồi liền có thể về nhà.

Cố Tiêu tỉnh lại sau đó mới biết được chính mình hôn mê nửa năm, lúc xảy ra chuyện là tháng 3, tỉnh lại vừa thấy là đúng tháng chín.

Kiểm tra không có vấn đề gì, trưa hôm đó Cố Tiêu liền ra viện, về tới Cố trạch.

Việc hắn hôn mê do tai nạn xe cộ tới thật đột nhiên, nhưng Cố Tiêu không tin là sự cố đơn thuần, vừa tỉnh dậy liền kêu trợ lý Trình Chiêu đi điều tra chuyện này.

Trình Chiêu là trợ lý tâm phúc của Cố Tiêu, đã sớm ở thời điểm sự cố vừa phát sinh liền bắt đầu âm thầm điều tra.

Sau khi Cố Tiêu xảy ra chuyện, Cố gia đối với bên ngoài nói hắn ra nước ngoài xử lý sự việc ở công ty chi nhánh.

Trình Chiêu sau khi nhận được điện thoại lập tức chạy tới Cố trạch, ở trong thư phòng hướng tới trước mặt Cố tổng báo cáo tin tức điều tra.

Sau khi nghe xong, Cố Tiêu cười lạnh, “Quả nhiên là hắn Cố Cũng Phong, hắn làm ra chuyện như vậy, cũng đừng trách tôi không cho hắn lưu lại một đường sống!”

Cố Cũng Phong là thúc thúc* ruột của Cố Tiêu, bốn năm trước sau khi cha Cố Tiêu - Cố Cũng Thế - chết vì bệnh, Cố Cũng Phong liền trong tối ngoài sáng ở khắp nơi chèn ép Cố Tiêu, làm Cố Tiêu trong công ty rơi vào hoàn cảnh tứ cố vô thân**, nhưng Cố Tiêu dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn đoạt lại vị trí người đứng đầu Cố thị của mình.

(*) thúc thúc: chú

(**) tứ cố vô thân: Thành ngữ (Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.

Nhưng Cố Cũng Phong trong lòng vẫn không cam tâm, liền tìm người thiết kế ra vụ tai nạn xe cộ kia.

Lại không nghĩ rằng chứng cứ đều được nằm ngay ngắn ngăn nắp trong tay Cố Tiêu.

…….

Lại nói Ngôn Hoài, thời điểm nhìn thấy cái tin nhắn kia, trong khoảng thời gian ngắn lại bất động không có phản ứng gì, Cố Tiêu là ai, vì cái gì muốn nói mình cùng hắn hủy bỏ liên hôn.

Mờ mịt vài giây lúc sau mới phản ứng lại, là cái tên Cố Tiêu mà mình biết kia sao?

Nhưng rõ ràng lúc giữa trưa, Cố Tiêu còn nằm ở trên giường, như thế nào hiện tại liền nhắn tin cho y, chẳng lẽ hắn tỉnh?

Có điểm không thể tin được, Ngôn Hoài thử thăm dò gửi đi một tin.

【 Xin hỏi ngài là Cố Tiêu nào, là Cố Tiêu kia mà tôi biết sao? 】

Bên kia rất mau hồi tin nhắn, ngữ khí* thật giống như không tốt.

(*) Ngữ điệu biểu lộ thái độ, tình cảm.

【 Cậu còn biết mấy người Cố Tiêu, cậu cùng mấy người Cố Tiêu có hôn ước? 】

Nguyên lai thật là Cố Tiêu kia a, lúc buổi sáng, Ngôn Hoài còn ở phòng bệnh cầu nguyện Cố Tiêu có thể nhanh nhanh tỉnh lại, buổi chiều liền nhận được tin nhắn của hắn, Ngôn Hoài cảm thấy chính mình có lẽ thật sự là phúc tinh.

Mặc kệ thế nào, Cố Tiêu có thể tỉnh lại là chuyện tốt.

Ngôn Hoài còn chưa nghĩ ra nên nhắn gì tiếp theo, bên kia lại gửi thêm một tin.

【 Việc chúng ta liên hôn sẽ bị hủy bỏ, điều kiện hợp đồng sẽ bồi thường một phần không nhỏ cho cậu. 】

Nhìn tin nhắn này, Ngôn Hoài cuối cùng chỉ nhắn trở về một câu.

【 Thật vui khi Cố tiên sinh có thể tỉnh lại. 】

Bên kia không còn có gửi tới tin nhắn nào mữa, Ngôn Hoài tiếp tục đi học.

Lúc sau tan học, Ngôn Hoài đang chuẩn bị giống như thường lệ đi ra cổng trường mới nhớ tới Cố Tiêu đã tỉnh, y đã không cần đến bệnh viện.

Mới vừa trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng cũng lục tục trở lại, thời điểm nhìn thấy Ngôn Hoài, thực kinh ngạc, “Ngôn Hoài, cậu hôm nay như thế nào không đi ra ngoài?”

Ngôn Hoài mỗi ngày tan học liền chạy ra bên ngoài, tới thời gian ký túc xá đóng cổng mới trở về, Ngôn Hoài nói cho bọn họ biết trong nhà có thân thích nằm viện, y muốn đến bệnh viện chiếu cố thân thích.

Cho nên hôm nay nhìn thấy Ngôn Hoài phá lệ ở ký túc xá, mọi người đều thấy rất kỳ quái, Chu Thịnh hỏi y, “Ngôn Hoài, cậu hôm nay không cần đi bệnh viện sao?”

Ngôn Hoài ngồi ở trên giường xem di động, “Ân, không cần, vị thân thích kia đã xuất viện, về sau đều không cần đi.”

Hẳn là không cần đi, có lẽ y cùng Cố Tiêu thực mau cũng liền kết thúc quan hệ.

Chỉ là hợp đồng cho y điều kiện quá mức phong phú, Ngôn Hoài cảm giác mình cái gì đều không có làm, giống như chính mình chiếm tiện nghi rất lớn.

Không cần đi bệnh viện, cuộc sống đại học của Ngôn Hoài cũng khôi phục như trước.

Sau khóa sẽ cùng các bạn học chơi bóng rổ, tham gia hoạt động xã đoàn, trở lại ký túc xá sau đó cùng đại gia* chơi game.

(*) đại gia ở đây chỉ bạn cùng phòng hoặc là Lý Sâm (bạn tốt của Ngôn Hoài)

Vài ngày sau, Ngôn Hoài nhận được điện thoại từ Cố Tiêu.

Cố Tiêu hẹn y 8 giờ gặp mặt ở một nhà hàng đồ Tây cao cấp, chính thức kết thúc quan hệ của bọn họ.

Ngôn Hoài tan học liền đi tàu điện ngầm tới nhà hàng Tây.

Cố Tiêu hẹn tại một nhà hàng Tây tư nhân, ở quanh thủ đô đây là nơi phi thường đắt khách, giống nhau ở chỗ đều phải hẹn trước ba tháng mới có vị trí ngồi.

Không biết Cố Tiêu là dùng biện pháp gì thế nhưng không giống như hẹn trước mà hôm nay đã chiếm được vị trí.

Nhưng mà Ngôn Hoài tới lúc sau mới biết được, nhà hàng này thế mà bị Cố Tiêu bao trọn, Ngôn Hoài không khỏi cảm khái, có tiền thật là tùy hứng a.

Người phục vụ đưa Ngôn Hoài tới bàn ăn trước, Cố Tiêu còn chưa tới.

Ngôn Hoài lý giải, người vừa mới tỉnh lại, hẳn là có rất nhiều sự tình muốn xử lý, huống chi là người đó lại là Cố Tiêu.

Y gọi một ly nước sôi, ngồi ở vị trí phía trên cầm di động chơi trò chơi chờ Cố Tiêu.

Sau khi hai ván trò chơi chấm dứt, nghe được phía xa có tiếng bước chân, Ngôn Hoài ngẩng đầu, Cố Tiêu đã tới.

Này không phải lần đầu tiên Ngôn Hoài nhìn thấy Cố Tiêu, mỗi lần nhìn thấy Cố Tiêu chính là hắn đều nhắm mắt lại, an tĩnh nằm ở trên giường, bộ dáng sống sờ sờ như vậy y vẫn là lần đầu tiên thấy.

Cố Tiêu cả người tỏa sáng mà bước đến, vóc dáng hắn rất cao, đại khái chỉ có 1m9, mặc một thân tây trang màu đen, ở phía dưới tây trang, có vẻ vai rộng eo hẹp cùng chân thẳng, nam nhân cực phẩm.

Cùng tưởng tượng rất giống nhau, đôi mắt Cố Tiêu thật sự rất đẹp, là một đôi mắt đào hoa mê người.

Ngôn Hoài cảm thấy tim nó cứ đập "bịch bịch bịch" lun ớ.

Chỉ là Ngôn Hoài cảm giác Cố Tiêu từ thời điểm bắt đầu lại đây tâm tình phi thường không tốt, nhưng mà bầu không khí này ở thời điểm đến gần y lại đột nhiên biến mất.

Ngôn Hoài đứng lên, che giấu vẻ mặt hoảng loạn, “Cố tiên sinh, chào ngài, tôi là Ngôn Hoài.”

Cố Tiêu nhìn y thật sâu, “Cậu chính là Ngôn Hoài?”

Ánh mắt này như muốn xuyên thấu qua người y.

Ngôn Hoài thấy được Cố Tiêu trong tay cầm văn kiện, hẳn là lúc trước y ký kết hợp đồng kia, bọn họ hôm nay gặp mặt chính là vì kết thúc quan hệ liên hôn này.

Nhưng mà Cố Tiêu hiện tại lực chú ý không ở trên hợp đồng, chỉ nhẹ giọng hỏi y, “Cậu còn nhận thức* tôi sao?”

(*) Nhận biết, biết được. ◎Như: “tha thượng tiểu học tiền, dĩ nhận thức ngận đa tự” 他上小學前, 已認識很多字. Biết thật chắc chắn, rõ ràng — Trong Bạch thoại còn có nghĩa là quen biết.

Ngôn Hoài lực chú ý đã ở trên hợp đồng kia, căn bản không nghe rõ Cố Tiêu nói gì, chỉ nghe thấy hai chữ “Nhận thức”, Ngôn Hoài không chút suy nghĩ, “Tôi biết ngài, ngài là Cố tiên sinh, ngài hôm nay tới còn không phải là chính thức kết thúc quan hệ giữa chúng ta?”

Ngôn Hoài cười một chút: “Thật vui khi thấy ngài có thể tỉnh lại, không biết muốn kết thúc hợp đồng này phải đi theo trình tự gì, tôi đều phối hợp với ngài.”

Ngôn Hoài hôm nay mặc áo thun màu trắng, một thân mang bộ dáng thảnh thơi, càng thêm vẻ so với tuổi thực tế nhỏ hơn rất nhiều, một đôi mắt chớp chớp tưởng như có thể bắn ra tia điện, mịn màng to tròn xinh đẹp mà phát triển, phía trên là lông mi thanh tú cong vút, lưu lại trên cơ thể hoàn mỹ.

Cố Tiêu ánh mắt phai nhạt một ít, đem văn kiện cầm trong tay phóng ra phía sau, “Ai nói chúng ta kết thúc quan hệ liên hôn?”

(Vả mặt đau không anh zai =))))

Ngôn Hoài “A” một tiếng, “Là Cố tiên sinh ngài chính mình gửi tin nhắn cho tôi a.”

Nói xong Ngôn Hoài đem cái tin nhắn kia tìm ra, lập tức đưa Cố Tiêu xem.

Cố Tiêu trên mặt thần sắc không đổi, "Năng lực lý giải của em* có vấn đề.”

(*) Vì từ chỗ này là đã xác định được Ngôn Hoài là người trong lòng của Cố Tiêu nên tui xin phép đổi lại cái xưng hô

Ngôn Hoài: “……”

Không chờ y nói chuyện, Cố Tiêu nói: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại nói.”

Này là một bữa ăn thực an tĩnh, chỉ là Ngôn Hoài cảm giác được có một đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào y, nhưng khi ngẩng đầu, Cố Tiêu đang cúi đầu thưởng thức bữa ăn.

Trình Chiêu cùng Vương Khải đứng ở nơi xa cho nhau một cái liếc mắt, Vương Khải là bảo tiêu của Cố Tiêu.

Lúc trước, bọn họ cũng đều biết Cố tổng lần này tới cùng vị hôn phu chưa quen biết Ngôn Hoài kia hủy bỏ liên hôn.

Chẳng lẽ là trong nhà lão phu nhân kiên trì không cho giải trừ liên hôn, bằng không Cố Tiêu đều không nghĩ tự mình đi tới.

Bọn họ cũng thấy Cố tổng từ lúc bước vào cửa thần sắc kiên nhẫn, Cố tổng xử lý sự tình luôn luôn sấm rền gió cuốn*, nghĩ hẳn là thực mau liền xử lý xong những việc này, lại không nghĩ, Cố tổng thế mà cùng nam sinh kia bắt đầu ăn cơm.

(*) "Khủng khiếp như Sấm sét, Nhanh như Gió." Mô tả việc thực hiện các chính sách và nghị định một cách chặt chẽ và nhanh chóng.

Hơn nữa bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố tổng có thể nhẫn nại như vậy.

Thời điểm ngồi xuống ăn cơm, Cố Tiêu cởi áo khoác, bên trong mặc áo sơmi màu trắng, lúc xắn tay áo làm cho chỗ khớp xương gồ ra, bàn tay to cho nên ngón tay rất dài, nắm bộ đồ ăn* đều giống cảnh đẹp ý vui**.

(*) Dụng cụ ăn hay bộ đồ ăn (tạm dịch từ cutlery) bao gồm bất kỳ dụng cụ tay nào được sử dụng trong việc chuẩn bị, phục vụ và đặc biệt là ăn thực phẩm trong văn hóa phương Tây.... Các mặt hàng chính của bộ đồ ăn trong văn hóa phương Tây là dao, nĩa và thìa.

(**) cảnh đẹp ý vui; vui tai vui mắt. Đề cập đến cảm giác có tâm trạng tốt khi đánh giá cao một cảnh đẹp.

Chờ Cố Tiêu buông bộ đồ ăn xuống, Ngôn Hoài mở miệng, "Cố tiên sinh,...chúng ta hiện tại nói chuyện được chưa, ký túc xá trường có quy định thời gian đóng cổng, bây giờ không nói sẽ rất muộn, ký túc xá sẽ đóng cửa.”

Nguyên bản hẹn đúng 8 giờ, thời điểm Cố Tiêu tới đã gần 9 giờ, bọn họ ăn cơm lại hết gần một giờ, thời gian ký túc xá khóa cổng là 11 giờ, mà y hôm nay tới, mục đích một cái đều chưa hoàn thành.

Cố Tiêu nhìn Ngôn Hoài: “Quan hệ hôn ước của chúng ta tiếp tục duy trì đi.”

Ngôn Hoài ngây ngốc: “Vì cái gì, ngài không phải đã tỉnh rồi sao?”

Lúc trước liên hôn nguyên nhân còn không phải là tìm người xung hỉ, hy vọng Cố Tiêu tỉnh lại sao, hiện tại Cố Tiêu đã tỉnh, y hẳn là hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa trên hợp đồng cũng viết nếu Cố Tiêu tỉnh lại mà không muốn, liền có thể tùy thời ngưng hẳn quan hệ.

Ai mà biết được Cố Tiêu đổi ý đâu, Ngôn Hoài đánh giá Cố Tiêu một chút, Cố Tiêu không phải là bị cắp mất hồn đi.

Mấy ngày trước gửi tin nhắn, Ngôn Hoài hận không thể lập tức kết thúc mối quan hệ này.

Cố Tiêu ngữ khí thường thường, “Chuyện chúng ta liên hôn đã có rất nhiều người biết, nếu chúng ta hiện tại muốn kết thúc, đối với Cố gia, thanh danh chắc chắn sẽ có tổn hại, cho nên ít nhất phải duy trì đến một năm sau mới có thể kết thúc.”

Một năm hẳn là đủ rồi.

Ngôn Hoài không biết quan hệ trong đó, nhưng hắn biết, hôn nhân trong giới hào môn xác thật dễ dàng khiến cho người ngoài chú ý, đặc biệt là Cố gia, vừa mới cùng người ta liên hôn, rồi lại lập tức kết thúc liên hôn.

Đối với Ngôn Hoài là không sao cả, nhưng Cố gia là hào môn thế gia, thực để ý chuyện này đi.

“Được đi,” Lý do này thuyết phục Ngôn Hoài, dù sao một năm qua cũng rất nhanh, đối với y cũng không có tổn thất gì, y không có lý do gì cự tuyệt.

Cố Tiêu âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thầm mong may mắn còn được đến hết đêm nay, bằng không……

Cố Tiêu: “Chúng ta ở đây yêu cầu một lần nữa ký thêm một hợp đồng.”

Chính sự đã nói xong, Ngôn Hoài nhìn nhìn thời gian: “Cố tiên sinh, tôi hiện tại có thể rời đi được chứ?”

Cách 11 giờ đêm chỉ còn nửa tiếng, hiện tại gọi xe trở về hẳn là còn kịp.

Cố Tiêu còn nhớ rõ Ngôn Hoài lúc trước nói thời gian khóa cổng, “Tôi đưa em về trường học.”

Ngồi trên xe, Ngôn Hoài gắt gao dựa gần cửa xe, cùng Cố Tiêu cách mười mấy centimet.

Cố Tiêu nhìn Ngôn Hoài cách xa hắn, “Em sợ tôi?”

Nghe không ra là ngữ khí gì.

Ngôn Hoài lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không có.”

Do khí tràng* của Cố Tiêu quá mạnh, dựa vào gần quá tim sẽ đập nhanh hơn.

(*) Khí tràng/trường là khí với ý nghĩa chỉ khí công, công lực.

Cố Tiêu nhíu mày: “Vậy em vì cái gì cách xa tôi như vậy, có phải nếu không có cái cửa xe chống đỡ, em muốn ngồi bên ngoài đi?”

Ngôn Hoài “Phụt” cười một tiếng, y vẫn luôn cảm thấy Cố Tiêu là loại người nghiêm túc, không thể tưởng được còn có một mặt hài hước như vậy.

Cố Tiêu thấy y cười, mặt mày có thể thấy được giống như ôn nhu hơn một chút, “Em ngồi lại đây một chút, dựa vào nơi đó không khó chịu sao?”

Ngôn Hoài hướng về phía Cố Tiêu bên kia mà xê dịch vào.

Cố Tiêu cực kỳ kiên nhẫn: “Lại gần đây một ít.”

Ngôn Hoài lại xê dịch, rốt cuộc dựa gần vào Cố Tiêu, sau đó nghe thấy trên người hắn nhàn nhạt mùi nước hoa, là mùi cam ngọt.

Ngôn Hoài cực thích cái mùi này.

Cố Tiêu nói: “Về sau chúng ta trong rất nhiều trường hợp sẽ cùng nhau xuất hiện, em cần thích ứng một chút, không thể mỗi lần đều cách xa tôi như vậy đi.”

Thời điểm đến trường học, chậm mười phút, Ngôn Hoài cho dù có nói cái gì đều không được cô quản lý ký túc xá cho đi vào.

Cố Tiêu ở một bên nói một tiếng, “Nếu không em đến nhà tôi đi.”

Ngôn Hoài đầu đơ ra một chút, nói không cần, không vào được ký túc xá liền đi khách sạn ngủ một đêm.

Cố Tiêu mang đôi mắt siêu phẩm của hắn nhìn chăm chú vào Ngôn Hoài, “Em mang thân phận chứng* sao?”

(*) Nó tương đương với chứng minh thư đúng hong ta

Ngôn Hoài sửng sốt, y đời nào nghĩ đến sẽ muộn như vậy mới trở về, đương nhiên không có mang theo chứng minh thư.

Cố Tiêu trong mắt đều mang theo ý cười, “Không mang chứng minh thư em không ở được khách sạn, đến nhà tôi đi, nhà tôi rất lớn, có phòng ngủ dành cho khách.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Làm nũng lăn lộn bán manh cầu người ủng hộ.

_____________________________________

Góc ngoài lề....

Editor: Hôm nay chúng ta sẽ phỏng vấn một tên tư bản thấy mà ghét từ đầu chương này đến giờ.

Editor: Cho hỏi ngài thưa Cố tiên sinh, cảm giác bị vả mặt như thế nào?

Tên Cố nào đó: Khá đau, nhưng cũng đáng, vả mặt một cái mà hốt được vợ thì quả là có lãi.

Ngôn Hoài:(;¬_¬)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play