Bảo tiêu Ôn gia phản ứng nhanh chóng, rất nhanh liền chạy tới sau hoa viên, xen vào trận đánh nhau kéo hai người ra.
Ở chỗ này xuất hiện thêm người, đều là những người có địa vị cho nên tuy rằng nhìn Ngôn Hoài tuổi tác nhỏ, bọn bảo tiêu cũng không dám không đem cậu để vào mắt.
Đem hai người kéo ra, lúc sau, một bảo tiêu nhanh chân chạy vào báo cáo Ôn gia gia chủ.
Dám ở nơi này đánh nhau, nháo đến vậy, bọn họ gánh không nổi trách nhiệm.
Hai người đánh nhau gây ra động tĩnh đưa tới không ít người chú ý, đều đứng ở nơi xa nhỏ giọng nghị luận, nơi này là địa bàn Ôn gia, bọn họ chỉ cần hít drama là được.
Mọi người cơ hồ đều nhận ra một trong hai người đánh nhau chính là vị Chu công tử ăn chơi trác táng kia.
Mọi người xem đến Chu Khâm trên mặt chỗ xanh chỗ tím, đặc biệt là hốc mắt, xanh tím xanh tím, đôi mắt thiếu chút nữa mở không được, khóe miệng có vết nứt, thập phần thê thảm lại có chút nhục nhã.
Lại nhìn Ngôn Hoài trừ bỏ môi dưới sưng đỏ ở ngoài, nơi khác đều hoàn hảo không tổn hại gì, toàn thân trên dưới sạch sẽ, trừ bỏ áo sơmi màu trắng bị tác động vật lí nên có chút nhăn.
Chu Khâm so sánh cùng Ngôn Hoài, có vẻ phi thường chật vật.
Chu Khâm thật sự không thể tưởng tượng được, nam sinh trước mắt có vóc dáng so với gã lùn hơn một chút, đánh nhau vậy mà rất tàn nhẫn, giống như không muốn sống, thế nhưng thật đúng là không phải đối thủ của gã.
Chỉ có Chu Khâm biết trừ bỏ trên mặt bị thương, gã còn bị tiểu nam sinh này đạp vài phát vào chân, đá bụng gã, giờ vẫn còn phát đau.
Chu Khâm phun máu tươi trong miệng, nói Ngôn Hoài chờ, gã sẽ không bỏ qua cậu.
Bảo tiêu Ôn gia đem hai người ngăn ở hai bên, sợ bọn họ lại lần nữa đánh nhau.
Chu Khâm nổi giận, “Mày có biết tao là ai hay không! Dám ngăn cản tao!”
Bảo tiêu Ôn gia thờ ơ.
Đồng thời tầm mắt họ đều dừng ở trên người Ngôn Hoài, Chu Khâm họ có biết, nhưng Ngôn Hoài thì không.
Ngôn Hoài vì để tiện hành động, thời điểm đánh nhau, đem tây trang cởi ra, lộ ra áo sơmi bên trong.
Áo sơmi mày trắng sơ vin vào quần màu xám nhạt, tạo ra khí chất trẻ tuổi lại cấm dục, thoạt nhìn là một thiếu niên mềm mại, ai ngờ là tiểu sói con hung ác.
Bảo tiêu có chút không xác định, sợ có người lợi dụng trà trộn vào yến hội, tuy rằng tỷ lệ này rất nhỏ, nhưng vẫn là nên cẩn thận cho thỏa đáng.
Bảo tiêu đi tới, rất lễ phép hỏi cậu, “Tiên sinh, xin hỏi ngài có thiệp mời không?”
Ngôn Hoài ngây ra một lúc, cậu là do Trình trợ lý mang theo tiến vào, không ai tiến lên ngăn cản bọn họ, ngược lại còn cung kính mời bọn họ đi vào.
Ngôn Hoài: “Không có.”
Bảo tiêu hỏi lại, “Ngài là đi theo vị tiên sinh hoặc nữ sĩ nào tiến vào?”
Không có thiệp mời cũng không thể nói lên điều gì, cũng có người đi theo người khác tới.
Ngôn Hoài giật giật môi, không nói cái gì.
Bảo tiêu cũng khó xử, không có thiệp mời, lại nói không nên lời là tới đây với ai, khả năng cao chính là trà trộn vào đây.
Tình huống như vậy trước kia cũng gặp, mỗi lúc như vậy, đem người đưa ra là được rồi.
Bảo tiêu như cũ rất có lễ phép, “Tiên sinh, thực xin lỗi, phiền toái mời ngài rời khỏi nơi này.”
Đã có vài bảo tiêu đứng ở bên người Ngôn Hoài, nếu là vị khách này dám la lối khóc lóc, bọn họ liền đem cậu ném ra ngoài.
Chu Khâm cười lạnh nói, “Nguyên lai là nhân cơ hội trà trộn vào đây, còn tưởng là ai cao quý, trà trộn được vào còn không phải là do bản thân có người thông đồng sao!”
Chung quanh đôi mắt mọi người đều dừng trên người Ngôn Hoài, không nghĩ tới lại là người dám động tâm tư trà trộn vào đây, lại còn cố tình gặp gỡ Chu Khâm - một tên có thù tất báo.
Bảo tiêu nhìn Ngôn Hoài nói không nên lời, liền chuẩn bị đem người đưa ra, xô đẩy một chút.
“Chờ một chút, cậu ấy là cùng tôi tới.” Lý Sâm chạy nhanh đến, "Cậu ấy cùng tôi tới đây.”
Lý Sâm nghe nói nơi này xảy ra sự tình, đại khái là cùng Ngôn Hoài nhiều năm ăn ý như vậy, liền chạy tới nhìn xem.
Bảo tiêu nhìn lại vị khách quý, hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi ngài là?”
Lý Sâm nhìn Ngôn Hoài nói: “Tôi tên Lý Sâm, cha tôi là Lý Phúc Minh, thiệp mời ở chỗ ông ấy, chúng tôi là cùng nhau tiến vào.”
Còn tới gần Ngôn Hoài nhìn xem.
Bảo tiêu lập tức dùng bộ đàm hỏi người đăng ký một chút, xác định thật sự có người này.
Bảo tiêu lúc này mới rút khỏi bên người Ngôn Hoài.
Chu Khâm vừa thấy, hai người hôm đó đánh gã đều ở chỗ này.
“Kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt”, Chu Khâm lại muốn xắn tay áo gây sự tại đây.
Mắt thấy gã muốn lại lần nữa đánh nhau, đám bảo tiêu gắt gao ngăn cản Chu Khâm.
Trong lúc hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới có bóng người cao lớn đi tới, khoác lên mình một thân tây trang, dính vào người Ngôn Hoài, đem cậu một phen ôm vào trong ngực, “Thực xin lỗi, tôi đã tới chậm.”
Ngôn Hoài sửng sốt, từ trong lòng ngực người người nọ ngẩng đầu, là Cố Tiêu.
Đôi mắt Cố Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm vết thương trên môi cậu, “Có đau hay không?”
Mọi người đều ngừng thở, một tiếng cũng không dám ho.
Này này này còn không phải là Cố Tiêu sao?
Hắn hắn như thế nào lại tới, còn tự mình cởi áo khoác đưa cho tiểu nam sinh kia mặc vào, động tác thân mật lại ôn nhu.
Nguyên bản vẻ mặt Ngôn Hoài khi nhìn thấy Cố Tiêu, hoảng sợ, cậu nhất không nghĩ để Cố Tiêu thấy cậu đánh nhau, không biết Cố Tiêu biết cậu đánh nhau có thể sinh khí hay không.
Nhưng mà, ở trên mặt Cố Tiêu chỉ nhìn đến đau lòng, nhìn cậu tổn hại khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, lại nhẹ giọng hỏi một câu, “Có đau hay không?”
Thanh âm mềm nhẹ, giống như sợ thanh âm lớn hơn một chút liền dọa đến thiếu niên trong lòng ngực.
Cũng không biết vì cái gì, nghe thấy Cố Tiêu nói những lời này, từ thiếu niên không có một chút ủy khuất chuyển thành thiếu niên có đôi mắt nháy mắt đã ươn ướt, gắt gao ôm Cố Tiêu, kêu một tiếng Tiêu ca.
Tim Cố Tiêu như thắt chặt.
Phía trước còn có Chu Khâm, lúc sau nhìn thấy Cố Tiêu lập tức lặng lẽ dịch ra xa.
Đến loại người coi trời bằng vung như gã cũng biết Cố Tiêu, biết là không thể trêu vào Cố Tiêu.
Chu phụ hôm nay nhất định phải mang theo Chu Khâm tới, trong đầu mang một ý tưởng quan trọng nhất chính là leo lên được đại thụ - Cố Tiêu.
Chỉ là hiện tại Cố Tiêu trong truyền thuyết hung ác bạo lệ lại thật cẩn thận che chở Ngôn Hoài.
Ngôn Hoài cho rằng sẽ bị Cố Tiêu mắng cậu một trận, bởi vì trước kia gặp được loại tình huống này, Ngôn Sơn Huy đã quở trách cậu, nói cậu mất mặt.
Chỉ có Cố Tiêu là lo lắng cậu có đau hay không.
Ngôn Hoài nước mắt lưng tròng nhìn Cố Tiêu, Cố Tiêu sợ hãi, “Có phải rất đau hay không, bị thương chỗ nào? Chúng ta hiện tại đi bệnh viện.”
Ngôn Hoài lắc lắc đầu, “Không đau.”
Ôn Tử Hàm vừa bị vướng chút chuyện, rốt cuộc cũng chạy tới lại phát hiện người đánh nhau thế mà lại là Ngôn Hoài.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Ngôn Hoài ở trong yến hội bị khi dễ, đó mới là đại sự.
“Sao lại thế này?” Ôn Tử Hàm hỏi bảo tiêu bên cạnh.
Bảo tiêu kia cũng là thực khiếp sợ, không thể tưởng được nam sinh này thế mà là người của Cố Tiêu, hơn nữa người sáng suốt đều nhìn ra được, này hai người tới là để đòi công đạo cho Ngôn Hoài.
Bảo tiêu không khỏi nhìn Ngôn Hoài một cái, cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bảo tiêu nói đúng sự thật: “Ôn tổng, thời điểm chúng tôi đuổi tới, hai vị tiên sinh này đã lao vào đánh nhau.”
Kỳ thật vừa rồi thời điểm ngăn Chu Khâm cùng Ngôn Hoài lại, cũng có người thấy, chỉ là Chu gia hơi có chút thế lực, liền mở một con mắt nhắm một con mắt, ai biết nam sinh bị dây dưa có chỗ dựa lớn như vậy.
Hiện tại ngẫm lại minh bạch, đây là người Cố Tiêu mang đến, khó trách.
Có người đứng ra vì Ngôn Hoài nói chuyện, cũng là muốn ở trước mặt Cố Tiêu tạo ấn tượng tốt, “Vừa rồi là Chu tiên sinh vẫn luôn quấn lấy vị tiểu tiên sinh này, còn ăn nói khó coi, vị tiểu tiên sinh này mới đưa rượu hắt về phía Chu tiên sinh, Chu tiên sinh động thủ trước.”
"Mày!” Chu Khâm trừng mắt nhìn người đang nói chuyện, chỉ là dù muốn nói gì cũng đều nói không nên lời, bởi vì lời tên đó nói đều là sự thật.
Liền tính đi tra video theo dõi* sự thật cũng là như thế.
(*) tương tự camera giám sát
Nếu chỉ là trong yến hội gây sự với những người khác mà nói, Chu Khâm còn không sợ, lại cố tình chọc tới chính là người Cố Tiêu.
Cố Tiêu đem Ngôn Hoài ôm vào trong ngực, nhìn Chu Khâm.
Tuy rằng Cố Tiêu chỉ lớn hơn Chu Khâm mấy tuổi, nhưng ánh mắt Cố Tiêu nhìn đến gã kinh hồn táng đảm*, phía sau lưng gã như có một trận hàn ý lướt qua.
(*) ý muốn nói rất sợ hãi
Rõ ràng hắn cái gì cũng đều không có nói.
Cố Tiêu nhìn thoáng qua bên người Vương Khải, Vương Khải minh bạch, đi đến bên người Chu Khâm.
Cố Tiêu đem Ngôn Hoài ấn ở trong lòng ngực, ôn nhu nói, “Bạn nhỏ không nên xem.”
Sau đó liền nghe thấy Chu Khâm kêu thảm thiết một tiếng.
Chung quanh người hít ngược một hơi khí lạnh, đều nói Cố Tiêu hung ác, quả nhiên là thật sự.
Vương Khải một chút liền đem cánh tay gã vặn gãy, lúc này tay phải Chu Khâm rũ xuống bằng một tư thế quái dị tư thế.
Cố Tiêu lạnh lùng nói: “Đây là giáo huấn cậu, tiền thuốc men tôi phụ trách.”
Chu Khâm đổ mồ hôi lạnh, một tiếng cũng không dám ho, “Thực xin lỗi, Cố tổng, tôi không biết nó là người của ngài, Cố tổng, tôi hướng ngài xin lỗi.”
Cố Tiêu: “Không phải hướng tôi xin lỗi, cậu phải hướng chồng nhỏ* tôi xin lỗi.”
Đừng nói là Chu Khâm, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Chồng nhỏ? Cố Tiêu vừa mới nói chính là hai chữ chồng nhỏ sao?
Trời ơi! Còn tưởng rằng nam sinh kia cùng lắm chính là tiểu tình nhân của Cố Tiêu, lại không nghĩ chính là chồng của Cố Tiêu!
Trước kia bên người Cố Tiêu chưa từng có một người nào, hiện tại lại xuất hiện một anh chồng nhỏ.
Cố Tiêu đã kết hôn sao!
Những người trong lòng vẫn còn có vọng tưởng tức khắc bị sét đánh ngốc tại chỗ, càng không có hy vọng.
Nam sinh này từ nơi nào lại lọt vào mắt Cố Tiêu, nói đến diện mạo, ân, là thật xinh đẹp, có thể mơ hồ không xác định được giới tính để nói lên vẻ đẹp này.
Lại nhìn thân cao, không tính là lùn.
Nhưng tính tình thì sao, thế nhưng tại đây lại cùng người khác đánh nhau, xem ra tính tình không tốt, Cố Tiêu tính tình cũng không tốt, hai người bọn họ rốt cuộc là đến với nhau như thế nào?
Nhưng mà Ngôn Hoài ở trong lòng ngực Cố Tiêu như thế nào lại ngoan ngoãn như vậy? Còn kéo kéo cà vạt Cố Tiêu, đáng thương hề hề cáo trạng, “Tiêu ca, gã đánh em, em thiếu chút nữa là đánh không lại gã.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng là bên cạnh còn có người nghe thấy được, đặc biệt là Chu Khâm, thật muốn nhảy dựng lên, chỉ vào Ngôn Hoài mà mắng, mày mà yếu, điểm mặt được không, vừa mới rõ ràng tao mới là người bị hại! Mày đánh trúng tao mười quyền, tao chỉ đánh trúng mày một quyền, hơn nữa gã hiện tại hoài nghi một quyền này Ngôn Hoài cố ý để gã đánh trúng.
Cố Tiêu hống hống người trong lòng ngực, sau đó thấp giọng ở bên tai Ôn Tử Hàm nói gì đó, Ôn Tử Hàm gật đầu, sau đó Cố Tiêu một phen bế Ngôn Hoài lên, lập tức rời khỏi hoa viên phía sau.
Vương Khải đem áo khoác Ngôn Hoài đặt ở một bên nhặt lên rồi đi theo phía sau.
Để lại vẻ mặt mọi người khiếp sợ còn không được tiêu hóa.
Trong đó cũng bao gồm Lý Sâm.
Nguyên lai biểu ca không phải biểu ca, mà là chồng Ngôn Hoài?
Hơn nữa hắn vẫn là người trong lời đồn cao không thể với tới - Cố gia gia chủ?
Lý Sâm cảm thấy đầu óc chính mình mau chóng bị đảo lộn, Ngôn Hoài kết hôn khi nào, vì cái gì không nói cho y? Bọn họ không phải bằng hữu tốt sao?
Cứ nghĩ như vậy, những nghi hoặc trước kia bỗng nhiên liền có lời giải đáp.
Cho nên Cố Tiêu mới có thể đối Ngôn Hoài vượt quan hệ giữa người thân đi.
Trong đám người có người bỗng nhiên kinh ngạc cảm thán nói, “Nếu tôi không nhìn lầm, nam sinh vừa mới rời đi kia hình như là Ngôn gia đại thiếu gia đi.”
׺°”˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×
(_/)
(•. •)
(>❤)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT