Edit: Thiennguyetnguyet

Beta: Kiwi

Trên thế giới chuyện gì xấu hổ nhất, đối với Ngôn Hoài, hẳn là đêm hôm trước uống rượu say, lúc sau làm những chuyện cực kỳ mất mặt, cậu liều mạng muốn quên, bên cạnh lại có một người muốn cậu nhớ như in chuyện đó, miêu tả rõ ràng tình cảnh đã xảy ra.

Đó chính là chuyện xấu hổ nhất trên đời.

Ngôn Hoài đứng yên tại chỗ, cách Cố Tiêu vài bước, sống chết cũng không tới gần bên người hắn, thậm chí còn nghĩ ngay bây giờ lập tức có thể tông cửa chạy ra ngoài.

Bất quá ở trong lòng cậu lại đối lập một chút, mặc áo tắm đi ra ngoài bị người ta thấy là tốt, hay là bị bắt nhớ lại chuyện mất mặt tối hôm qua là tốt?

Cân nhắc một chút, cái nào cũng đều không tốt, chuyện nào cũng thấy xấu hổ.

Thấy Ngôn Hoài ngượng ngùng xoắn xít đứng ở nơi đó, chết sống cũng không đi tới, còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, Cố Tiêu nén cười, "Hiện tại biết sợ?"

Ngôn Hoài: "Tiêu ca, em sai rồi, em không nói được không? Quá mất mặt."

Cố Tiêu: "Tôi còn chưa nói ra, em còn biết bản thân mất mặt thế nào, vẫn là nên nói tối hôm qua em nghĩ như thế nào?"

Ngôn Hoài kiên quyết không thừa nhận, chỉ cần không thừa nhận là sẽ không có phát sinh ra chuyện gì quá mất mặt, "Không có."

Hoàn toàn là hành vi của đà điểu.*

(*) Đà điểu thường chôn đầu xuống cát để tránh nguy hiểm. Hình ảnh ''đà điểu chôn đầu xuống cát'' được dùng để ám chỉ những người không kịp phản ứng trước những chuyện xảy ra, sẽ phớt lờ thông tin này và coi như không có gì.

Cố Tiêu duỗi tay, ôn nhu hống, "Lại đây."

Ngôn Hoài như bị mê hoặc, xoa bàn tay của người kia, Cố Tiêu đem cậu túm tới bên người, ngồi xuống, "Xét thấy tiểu bằng hữu da mặt quá mỏng, chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi sẽ không nhắc lại, cũng không để em phải thẹn thùng."

"Cảm ơn Tiêu ca."

"Đừng cảm ơn nhanh như vậy, tối hôm qua tôi nói rồi, phải hảo hảo trừng phạt em, em còn nhớ rõ sao?" Cố Tiêu nói thực tự nhiên.

Ngôn Hoài sửng sốt: "Cái gì trừng phạt, em đáp ứng rồi?"

Cố Tiêu mặt không đổi sắc, "Em đã nói sẽ mặc cho tôi trừng phạt, cho nên hiện tại tôi muốn trừng phạt em, làm cho em phát triển trí nhớ, về sau không được trước rượu trước mặt người lạ."

Tiếp tục đi, chỉ cần không đề cập tới những gì mất mặt cậu đã làm với hắn tối hôm qua, trừng phạt liền trừng phạt đi.

Cùng Cố Tiêu ở chung đến phát ngốc trong thời gian dài, cậu đã sớm quên mất lúc trước nghe nói Cố Tiêu tính tình âm u, hắn xuống tay đặc biệt tàn nhẫn nha, hẳn là đánh một phát sau lưng Cố Tiêu thôi cũng không được.

Cố Tiêu cao hơn cậu, lại có cơ bụng, sức lực cũng lớn......

"Tiêu ca, anh có thể xuống tay nhẹ nhàng không......"

Cậu sợ hãi.

Cố Tiêu nhìn Ngôn Hoài dùng đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn hắn, nhướng mày, "Hiện tại biết sợ?"

Biết, biết, hiện tại đã biết.

Ngôn Hoài nhếch miệng.

Cố Tiêu khẽ cười một tiếng, mang theo thanh âm chân thật đáng tin, "Nằm sấp xuống."

"A?" Không đợi Ngôn Hoài phản ứng lại, Cố Tiêu trực tiếp đem người ấn ở trên đùi hắn, giơ tay lên, vỗ vào mông Ngôn Hoài.

Ngôn Hoài:......???

Ngôn Hoài mở to hai mắt, khó có thể tin!

Không phải, Cố Tiêu nói phương thức trừng phạt là đánh mông sao!

Hơn nữa đánh vậy mà một chút cũng không đau.

Nhưng như vậy làm Ngôn Hoài cảm thấy thẹn, cậu giãy giụa muốn đứng lên, Cố Tiêu lại đánh thêm một cái, "Đừng nhúc nhích, bạn nhỏ Ngôn Hoài, lão sư có dạy em đã làm sai thì phải nhận trừng phạt hay không."

Mặt Ngôn Hoài nóng lên, hận không thể đem đầu vùi xuống giường, cảm thấy thẹn hừ một tiếng.

Lần này lại bị một phát đánh trên mông, cậu thật sự cảm thấy xấu hổ, còn không bằng Cố Tiêu trực tiếp đem cậu đánh một trận, này không tính là trừng phạt nha!

Cậu nào biết rằng đầu ngón tay Cố Tiêu luyến tiếc chạm vào cậu, đánh mông là bởi vì nơi đó đau đớn tương đối yếu, hơn nữa, Cố Tiêu cũng không có thật sự xuống tay, chỉ là hắn muốn Ngôn Hoài nhớ kỹ lần giáo huấn này mà thôi.

Trên người Ngôn Hoài chỗ nào cũng đều có vẻ đặc biệt gầy, nhưng mông lại đặc biệt mềm mại đàn hồi, tựa hồ có bao nhiêu thịt đều đặt hết ở trên mông.

Cái mông tròn trịa, khi đánh còn mang theo một chút co dãn.

Cố Tiêu lại đánh một phát, thanh âm nghiêm nghị, "Biết sai ở chỗ nào sao?"

Hốc mắt Ngôn Hoài đều đỏ lên, không phải đau mà khóc, là do chính mình thẹn thùng nên mới khóc, "Tiêu ca, cầu xin anh, muốn đánh liền đánh nhanh lên."

Nói lời này, cậu cảm thấy xấu hổ đến phát khóc, Cố Tiêu như thế nào, chính là đang khi dễ cậu.

Cố Tiêu không dao động, "Biết sai ở chỗ nào sao?"

Ngôn Hoài: "Không biết."

Một cái đánh mông lại giáng xuống.

Ngôn Hoài khóc chít chít nói: "Tiêu ca, xin anh, cho một lời nhắc nhở không được sao?"

Cậu phát hiện, sức lực bản thân không lớn bằng Cố Tiêu, cho nên không có biện pháp từ trên đùi hắn đứng lên, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bò.

Hơn nữa Cố Tiêu đánh một chút cũng không đau, nhưng trong lòng chính là ngứa, ma ma, mỗi lần bị đánh mông, cậu giống như bị điện giật.

Cố Tiêu: "Ngày hôm qua em nói về sau muốn cõng tôi ra ngoài uống rượu."

Ngôn Hoài theo bản năng, "Em có nói sao?"

"Ân?" Âm cuối Cố Tiêu hướng về phía trước kéo dài một tiếng, Ngôn Hoài lập tức sửa, "Em nói, khẳng định là em nói."

Cố Tiêu: "Cho nên biết sai ở chỗ nào chưa?"

Ngôn Hoài nhanh chóng gật đầu, "Đã biết, đã biết, về sau em tuyệt sẽ không uống rượu."

Cố Tiêu: "Không phải không cho em uống, thời điểm ở cùng tôi, em có thể uống, cùng người khác liền không được, biết không?"

"Biết, biết."

Cố Tiêu dạy dỗ, "Chỉ biết thôi thì không đủ, phải nhớ kỹ biết không?"

Ngôn Hoài: "Em nhớ kỹ, về sau chỉ có ở thể ở trước mặt Tiêu ca uống rượu, Tiêu ca không có mặt, em liền không uống."

Ngôn Hoài như thế nào cũng cảm thấy này thật giống một vị ba ba lớn giáo dục con nhỏ.

Từ nhỏ, Ngôn Sơn Huy đã không quản giáo cậu, đừng nói quản giáo, trên cơ bản chính là làm lơ cậu, thì ra bị người lớn quản giáo là cái cảm giác này.

Thấy mục đích trừng phạt đã đạt được, Cố Tiêu cũng dừng tay, tay vỗ ở trên mông cậu, "Đau không?"

"Không đau." Chỉ là cảm thấy chỗ kia hơi tê......

Cố Tiêu nhìn chằm chằm cặp mông tròn trịa, cũng không xác định vừa rồi xuống tay có mạnh hay không.

Bởi vì hắn nghĩ làn da Ngôn Hoài quá trắng mềm, bàn tay của hắn đi xuống, mông Ngôn Hoài có đỏ hay không.

Hắn rất muốn lột ra nhìn xem có nghiêm trọng không, nhưng sợ dọa đến bạn nhỏ.

Ngôn Hoài cảm giác được rất lâu không có bàn tay rơi xuống, lặng lẽ quay đầu, phát hiện Cố Tiêu nhìn chằm chằm mông cậu như suy tư gì, cậu đành nhu nhu kêu một tiếng Tiêu ca.

Một tiếng kêu không đáng kể, Cố Tiêu hiện tại nhịn không được, Ngôn Hoài bỗng nhiên cảm giác được có cái gì đó cộm dưới bụng cậu......

Cố Tiêu thần sắc bất biến đem cậu nâng dậy, "Hảo, trừng phạt xong rồi, biết sai rồi là tốt, tôi đi rửa mặt, em cứ ngoan ngoãn ngồi ngốc ở đây."

Ngôn Hoài ngồi ở trên giường, nghe phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy của vòi sen, trộm sờ sờ mông chính mình, nghĩ bộ dáng Cố Tiêu "Đánh cậu", hắn giống như không chán ghét, ngược lại còn rất thích.

Liền ở thời điểm cậu miên man suy nghĩ, di động vang lên, là di động Ngôn Hoài, là Lý Sâm gọi tới.

Mới vừa nhận cuộc gọi, đầu điện thoại bên kia Lý Sâm trực tiếp hỏi, "Tiểu Hoài, cậu ở đâu?"

Ngôn Hoài đi đến ban công, "Tớ ở khách sạn."

Lý Sâm hỏi lại, "Khách sạn nào? Là ở cùng khách sạn với biểu ca cậu đi?"

Ngôn Hoài lúc này mới nhớ ra mình chưa nói cho Lý Sâm biết thân phận chân chính của Cố Tiêu, không phải biểu ca cậu mà là trên chồng trên danh nghĩa.

Ngôn Hoài nói qua loa, sau đó hỏi Lý Sâm cậu tối hôm qua ra khỏi phòng như thế nào.

Lý Sâm có chút hối hận: "Cậu ngày hôm qua rời đi như thế nào đều không nhớ rõ sao? Đều do tớ, không nên để cậu uống nhiều như vậy."

Lý Sâm nói cho cậu, Cố Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, sau đó cứ như vậy đem cậu ôm đi.

Bởi vì nhận ra Cố Tiêu, biết hắn là biểu ca Ngôn Hoài, cho nên đại gia cũng liền không ngăn cản.

Ngôn Hoài đi rồi, đại gia chơi thật sự lâu, uống đến khuya, mấy nam sinh đều uống say, cuối cùng là phục vụ của khách sạn đưa bọn họ về phòng.

Lý Sâm: "Tớ còn tưởng rằng cậu kêu biểu ca tới đón?"

Kỳ thật cũng không phải.

Lý Sâm trong điện thoại hỏi cậu, "Chút nữa mọi người sẽ đi dạo một vòng quanh trấn nhỏ trong phố cổ văn hóa gần đây, cậu muốn đi không?"

Ngôn Hoài: "Đương nhiên sẽ đi."

Bọn họ chính là tới đây du ngoạn mà.

Cúp điện thoại, Ngôn Hoài lúc này mới nhớ tới Cố Tiêu vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, chỉ là lúc này, điện thoại Cố Tiêu vang lên.

Không phải Trình trợ lý gọi tới, Ngôn Hoài không dám tùy tiện nghe, liền cầm di động đi đến trước cửa phòng tắm, vừa mới tới gần, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng áp lực, thở dốc rên rỉ.

____________________________________________

Lời editor: Tuần trước không ra chương là do phải ngồi beta lại toàn bộ chương đã đăng nên mị không ra chương. Ngày mai đăng thêm 1 chương để bù nha. Cuối cùng mị cũng đã được giải phóng nên từ tuần sau hứa sẽ ra chương đều đều.

׺°"˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×

(_/)

(•. •)

(>❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play