Ngôn Hoài ngâm mình trong bồn tắm, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, còn có một đôi tai đỏ rực.
Cậu thở dài thổi bọt nước.
Tâm tình tựa như bong bóng, thực không bình tĩnh.
Cậu nhớ rõ thời điểm tỉnh lại, đang ở trên xe, cậu ghé vào lòng ngực Cố Tiêu mà khóc.
Như thế nào lúc tỉnh lại đã ở trong nhà.
Điểm chết người chính là, Ngôn Hoài phát hiện chính mình cọ trên người Cố Tiêu, làm người ta một thân toàn nước mắt nước mũi.
Giá trị từng món trên người Cố Tiêu phải nói là xa xỉ, tây trang màu đen cùng cà vạt tất cả đều là vết bẩn màu trắng, đều là nước mũi nước mắt của cậu, nhìn qua rất dơ.
Ngôn Hoài nhìn không được, có chút chột dạ.
Cậu biết Cố Tiêu có một chút thói ở sạch, cho dù người không có thói ở sạch cũng chịu không nổi việc người khác ở trên người chính mình cọ mấy thứ này đi.
Vậy mà trong mắt Cố Tiêu thế nhưng không có chút ghét bỏ, mày cũng chưa nhăn một chút.
Thời điểm Ngôn Hoài hoảng loạn, cố thoát khỏi vòng tay của Cố Tiêu, còn không cẩn thận đụng phải địa phương nào đó của hắn, lớn* vô cùng.
(*) gốc: 执着的
Lúc chạm vào, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều ngây ngẩn cả người.
Nghĩ đến trường hợp xấu hổ vừa xảy ra, Ngôn Hoài lại đem đầu vùi trong nước, trong miệng thổi bóng không ngừng, muốn cố gắng che giấu sự xấu hổ của chính mình.
Nếu không nghe lầm, Cố Tiêu có phải gọi cậu là “Bảo bảo” hay không, lại còn không chỉ một lần.
Vì cái gì thời điểm Cố Tiêu gọi cậu là “Bảo bảo”, thế nào lại cực kỳ ôn nhu.
Đã thật lâu không ai gọi cậu như vậy, khi còn nhỏ, mẹ cũng hay gọi cậu là bảo bối, từ xưng hô trên có thể cảm nhận được trong giọng nói của mẹ tràn đầy tình yêu.
Ngôn Hoài trong lòng không tiếng động “A a a a a” nửa ngày, chẳng lẽ Cố Tiêu thích cậu sao?
Cố Tiêu soái khí* như vậy, người tốt như vậy như thế nào lại thích cậu được.
(*) có thể cho là tài năng xuất chúng; anh tuấn; khôi ngô tuấn tú; Soái (元帅) bắt nguồn từ thuật ngữ soái ca (英俊) trong truyện ngôn tình, ý nghĩa của soái ca là một người đàn ông hoàn hảo trong mắt chị em phụ nữ con gái là một người vừa có tài, vừa có chí mà lại có tình yêu vô cùng dễ thương
Ngôn Hoài lắc lắc đầu, đem cái ý nghĩ này từ trong đầu ném ra ngoài, hẳn là sẽ không.
Bởi vì ngay từ đầu Cố Tiêu kiên quyết không đồng ý việc bọn họ liên hôn.
Thời điểm Cố Tiêu tắm rửa bước ra ngoài, Ngôn Hoài còn ở trong phòng tắm, hắn sợ Ngôn Hoài ở trong phòng tắm xảy ra chuyện gì, liền đến gõ cửa, “Tiểu Hoài, còn chưa tắm xong sao, em không sao chứ.”
Hắn sợ Ngôn Hoài chui vào trong phòng tắm trộm rớt nước mắt.
Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, Ngôn Hoài vậy mà cũng có thể rớt nước mắt. (Em nó cũng là người mà anh zai, lớn nói chuyện kì =)))
Trong phòng tắm truyền đến thanh âm hoảng hốt của Ngôn Hoài, “Tôi không có việc gì, lập tức xong ngay.”
Không khóc nức nở, xem ra là thật sự tắm rửa, Cố Tiêu nhìn thoáng qua thời gian, từ lúc Ngôn Hoài đi vào đã hơn một giờ, “Cho em mười phút, em mà không ra, tôi liền đi vào đem em mang ra ngoài.”
Nói xong liền đứng ở cạnh cửa.
Ngôn Hoài thấy ngoài cửa mơ hồ hiện lên một thân ảnh liền biết Cố Tiêu không nói giỡn, mười phút sau cậu không ra ngoài, Cố Tiêu thật sự sẽ tiến vào.
Vừa lúc nãy Cố Tiêu gọi cậu chính là “Tiểu Hoài” mà không phải “Bảo bảo”.
Ngôn Hoài có điểm mất mát.
Nhanh chóng mặc xong quần áo, thời gian Cố Tiêu quy định đã gần hết, cậu lập tức mở cửa phòng tắm.
Cố Tiêu đứng ở cạnh tường cúi đầu nhìn cậu, nhíu mày “Như thế nào lại không lau khô tóc.”
Kéo Ngôn Hoài đi đến phòng ngủ của hắn, để cậu ngồi ở trên giường, Cố Tiêu đi lấy máy sấy, giúp cậu sấy tóc.
Cố Tiêu đặt tay vào từng lọn tóc của Ngôn Hoài, động tác vẫn luôn nhẹ nhàng, Ngôn Hoài cảm thụ lòng bàn tay Cố Tiêu trên da đầu, giống như được mát xa, thập phần thoải mái, tinh thần vẫn luôn căng chặt của Ngôn Hoài dần dần thả lỏng lại.
Tóc khô, Cố Tiêu cất máy sấy, ngồi ở bên người Ngôn Hoài, lại một lần nữa nâng cằm cậu, nhìn lên má trái của cậu.
Dấu bàn tay kia vẫn chưa mờ đi.
Hắn vừa mới kêu Trình Chiêu đi mua một ống thuốc mỡ, vặn ra, giúp Ngôn Hoài bôi thuốc.
Ngôn Hoài ngoan ngoãn ngây ngốc bất động.
Hơi thở Cố Tiêu phả vào mặt Ngôn Hoài, Ngôn Hoài hơi ngứa, có ý định duỗi tay đẩy mặt hắn ra, Cố Tiêu ấn tay không cho cậu lộn xộn.
Cố Tiêu cẩn thận quan sát, lúc sau, phát hiện dấu tay trên mặt Ngôn Hoài càng lúc càng đỏ, Cố Tiêu hoảng sợ, rất nhanh phản ứng lại, bạn nhỏ lại thẹn thùng.
Cố Tiêu: “Còn đau không?”
Ngôn Hoài lắc lắc đầu.
Cậu không hỏi Cố Tiêu vì cái gì lại đến Ngôn gia, Cố Tiêu cũng không hỏi cậu vì sao bị đánh.
Cố Tiêu: “Ngôn Sơn Huy trước kia hay đánh em sao?”
Ngôn Hoài: “Không có, ông ta không dám, hôm nay là bởi vì tôi làm ông ta tức giận.”
Ngôn Hoài nhìn Cố Tiêu, “Tiêu ca, tôi cùng Ngôn gia kỳ thật quan hệ không tốt.”
Cho nên sự tình của Ngôn gia, cậu không có quan hệ, Ngôn gia không phá sản, tập đoàn Ngôn thị đảo không ngã bế* cũng cùng cậu không có quan hệ.
(*) ý chỉ phá sản (ở đây dùng nghĩa chung chung)
Ngôn Hoài: “Thời điểm 18 tuổi, tôi đã ra khỏi sổ hộ khẩu Ngôn gia.”
Cố Tiêu hiểu lầm ý tứ của cậu, đau lòng ôm lấy Ngôn Hoài, “Không có việc gì, em hiện tại có tôi.”
Ngôn Hoài nghe thấy tiếng tim Cố Tiêu đập, nhảy "bùm bùm" đặc biệt nhanh.
Cũng phi thường mạnh mẽ.
Ngôn Hoài nghe tim hắn đập, mang theo tim chính mình đập cũng nhanh không kém.
Ỷ vào mặt mình chôn trong lòng ngực Cố Tiêu, Cố Tiêu nhìn không thấy mặt cậu, nhấp nhấp miệng, rốt cuộc lấy hết can đảm hỏi, “Tiêu ca……”
Đúng lúc này điện thoại Cố Tiêu vang lên.
Cố Tiêu đen mặt đi ra ngoài nhận điện thoại.
Ngôn Hoài một mình ở trong phòng, rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Nguy hiểm thật a, vừa rồi thiếu chút nữa liền trực tiếp thổ lộ với Cố Tiêu, trong phòng đều là mùi của Cố Tiêu, cho nên đầu óc cậu mới ngốc ngốc như vậy.
Cậu làm sao dám a, nếu Cố Tiêu không cự tuyệt, Cố Tiêu có lẽ không chỉ là đồng tình với cậu thôi đúng không.
Ngôn Hoài cảm thấy chính mình không thể nghĩ nhiều.
Cố Tiêu căn bản là không muốn tiếp cuộc điện thoại này, nhưng lúc sau nhìn đến tên người gọi, không thể không đứng dậy đi tới thư phòng.
Bên kia điện thoại, Trình Chiêu nghe thấy Cố Tiêu trầm thấp kêu một tiếng, đi theo Cố Tiêu nhiều năm như vậy, hắn biết, ngữ khí* như vậy báo hiệu Cố Tiêu hiện tại tâm tình không tốt.
(*) Ngữ điệu biểu lộ thái độ, tình cảm
Trình Chiêu là người thông minh, biết chính mình đã quấy rầy tới ông chủ.
Chỉ là chuyện này hắn không dám chậm trễ, lập tức báo cáo cho ông chủ.
Trình Chiêu trước tiên biểu đạt lời xin lỗi, “Thực xin lỗi, ông chủ, tôi điều tra được một chút sự tình, nếu quấy rầy đến ông chủ, xin ngài thứ lỗi.”
Cố Tiêu đè thấp thanh âm, "Cậu tốt nhất nói ra chuyện gì quan trọng, nếu không tiền thưởng cuối năm của cậu không cần suy nghĩ.”
Kia chính là một khoảng tiền lớn a.
Trình Chiêu nhanh chóng nói, “Ông chủ, là chuyện quan trọng, tôi đã nắm giữ bằng chứng Cố Cũng Phong sau lưng làm những thủ đoạn dơ bẩn kia.”
Trình Chiêu đem sự tình điều tra ngắn gọn báo cáo.
Nghe xong, tâm tình Cố Tiêu mới hơi tốt hơn một chút.
“Được rồi, đã biết, về sau không có gì chuyện quan trọng, tan tầm về sau không cần gọi điện thoại.”
Cố Tiêu tắt điện thoại, xoa xoa giữa mày.
Nếu hắn không đoán sai, vừa rồi Ngôn Hoài có chuyện rất trọng muốn nói cho hắn.
Không biết có phải do chính mình tưởng như vậy hay không.
Nếu đúng vậy, hắn có phải nói cho Ngôn Hoài biết chuyện của hắn hay không.
Nhưng mà lúc Cố Tiêu trở lại phòng ngủ, Ngôn Hoài đã trở về phòng ngủ của mình.
Thời điểm dùng cơm chiều, Ngôn Hoài khôi phục lại tinh thần.
Cố Tiêu hỏi: “Tiểu Hoài, em vừa rồi muốn cùng tôi nói cái gì?”
Trong nháy mắt có thể thấy được cảm xúc Cố Tiêu hạ xuống.
……
Ngôn gia bên kia, sau khi Cố Tiêu mang theo Ngôn Hoài rời khỏi Ngôn trạch.
Ngôn Sơn Huy mới phản ứng lại chính ông đã làm cái gì, ông thế mà lại cho Ngôn Hoài một cái tát.
Từ nhỏ đến lớn, ông tuy rằng không thích Ngôn Hoài, nhưng lại không đánh cậu, như thế nào vừa rồi không nhịn xuống sự tức giận mà đánh cậu, lại còn để Cố Tiêu chính mắt thấy được.
Ngôn Sơn Huy nhớ tới ánh mắt Cố Tiêu nhìn về phía ông, đến bây giờ còn trong lòng giật mình.
Đáng ra ông nên nhịn một chút, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Ngôn Hằng về tới nhà, chính mình vẫn luôn khóa cửa ở trong phòng, lúc này vẫn là không cần xuất hiện trước mặt Ngôn Sơn Huy, tránh phiền phức.
Ngôn Sơn Huy nghĩ nghĩ, nên làm thế nào mau chóng đền bù cho cậu, cùng Ngôn Hoài nối lại quan hệ.
Đó chính là đem Ngôn Hoài trở lại hộ khẩu Ngôn gia.
Đúng, ông quyết định làm như vậy, chỉ cần còn ở chung trên một cái sổ hộ khẩu, Ngôn Hoài sẽ không nhẫn tâm nhìn Ngôn gia đóng cửa phá sản.
Bởi vì tập đoàn Ngôn thị lúc trước cũng là ông cùng Lý Mộc Nhung sáng lập lên.
……
Ngôn Hoài cùng Cố Tiêu hai ngày nay tâm tình đều rất suy sút.
Hai người không có cãi nhau, chỉ là thời điểm Ngôn Hoài nhìn thấy Cố Tiêu, cũng không nhiệt tình như trước.
Giống như xa cách một chút.
Cố Tiêu không biết chính mình làm sai chỗ nào.
Không thể không đi thỉnh giáo trợ lý bên người.
Trong văn phòng.
Cố Tiêu kêu Trình Chiêu cùng Vương Khải cùng nhau tiến vào.
Hai người nhìn ông chủ bộ dạng mười phần nghiêm túc, nhanh chóng ngẫm lại chính mình gần đây có làm sai chuyện gì hay không, làm hai người đều sợ đến nỗi ngồi im lặng, lưng thẳng tắp không một chút động đậy.
Sự tình Vố Cũng Phong và Cố Tiêu sấm rền gió cuốn*, đem những chứng cứ nắm được đều giao cho cơ quan chức năng, Cố Cũng Phong cũng bị bắt đi điều tra.
Công ty cùng với cổ phần mà Cố Cũng Phong nắm giữ giờ đây đều trong tay Cố Tiêu, theo lý thuyết Cố tổng hẳn là vui vẻ mới đúng, như thế nào trên mặt lại là một bộ biểu tình thay đổi thất thường.
Trình Chiêu cùng Vương Khải thấp thỏm chờ Cố tổng lên tiếng.
Sự khẩn trương bao quanh không khí, Cố Tiêu rốt cuộc mở miệng, “Cái này, làm thế nào để theo đuổi một người?”
׺°”˜Cảm ơn đã ủng hộ˜"°º×
(_/)
(•. •)
(>❤
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT