Nãy giờ bà lão kia im lặng không nói, sau khi biết Hương đã tỉnh lại cũng lẳng lặng chống gậy rời khỏi. Ông Tám Tàng thấy vậy thì liền chặn đường bà ấy lại, cung kính hỏi.
"Chẳng hay thầy có điều chi cần con làm để trả ơn?"
"Không cần, là do hôm nay ta có duyên với con bé nên mới đi ngang qua đây để giúp. Nếu quả thật ông trời muốn ta giúp nó tiếp, thì trong nay mai sẽ gặp lại thôi."
Nói rồi, bà lão ấy thủng thẳng chống gậy bước đi, chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại. Trong nhà ông Tám Tàng ai cũng lấy làm lạ, bởi thầy pháp xưa nay có ai chịu giúp không ai bao giờ. Người đàn bà này thật kì quái. Nhưng rồi chuyện Hương tỉnh lại lúc này đã khiến họ nhanh chóng quên đi bà ta mà lo cho cô.
Xảy ra chuyện vừa rồi, thứ duy nhất Hương nhớ chỉ là những người kia đứng xung quanh cô, còn có người đàn bà muốn giết cô đi và cả cuộn chỉ đỏ. Bởi vậy cô cứ sợ sệt hết thảy mọi người, ngay cả ông bà Tám Tàng cũng vậy.
"Biết hết đi! Biến hết đi!"
Đã ba ngày trôi qua, ngày nào người ta cũng nghe thấy tiếng của Hương hét lên đầy hoảng sợ. Người nào trong làng lại được dịp xì xầm, bàn tán không ngớt. Chỉ có ông bà Tám Tàng đều đau lòng không ngớt khi nhìn thấy cảnh con gái mình như hóa điên hóa dại. Ngoài bà Mão ra, không ai lại gần được cô cả.
"Con Hương sao rồi?"
Mỗi ngày, bà Mão đem mâm cơm vào cho Hương, vừa ra khỏi cửa đã bị bà Tám Tàng chặn lại hỏi. Nhưng đáp lại bà ấy chỉ là cái lắc đầu ngán ngẩm không thôi. Hương khi thì thơ thơ thẩn thẩn, lúc thì điên điên dại dại, không chịu ăn uống chi cả. Chỉ có mấy ngày, mà cô đã gầy rộc cả ra.
"Ông xem có cách nào không chứ nhìn con như vậy tui sống sao mà nổi?"
Bà Tám Tàng thì cứ liên tục nước mắt ngắn dài, hối chồng mình tìm cách cứu con. Cả đời bà chỉ có đứa con gái này là quý giá nhất, nhỡ đâu mất đi nó thì kêu bà sống làm sao đây? Nghĩ đến đây thôi, lòng bà như bị ai đó dẫm đạp lên đau đớn khôn nguôi.
"Bà làm như nó không phải con tui vậy, lòng tui cũng như lửa đốt đây."
Bị hối thúc, giục giã mấy lần, ông Tám Tàng như muốn phát điên lên. Từ cái lúc thầy pháp chết, ông đã đi hết từ trên rừng xuống dưới biển, mong tìm thấy một vị cao nhân có thể giúp Hương. Nhưng có người chỉ cần ông vừa bước đến cửa đã lập tức đuổi về. Cũng có người tốt bụng hơn thì chỉ lắc đầu ngao ngán nói:
"Thời gian của con gái ông còn chưa đầy một năm, ân oán duyên nợ kiếp trước quá nặng. Sợ rằng muốn cũng không giúp được."
Nghe mấy lời đó, ông Tám Tàng chỉ biết ngâm ngùi đi về. Chẳng nhẽ con gái ông đã không còn cứu được nữa sao? Không, ông không muốn mất đi Hương, mất đi đứa con gái ruột thịt của ông. Nhất định ông phải tìm cách cứu cô, dù cho phải hi sinh cái mạng già này.
*******
Trong làng dạo gần đây lại xảy ra vô số chuyện kì dị. Cứ đêm xuống, khi mọi người đã đóng chốt cài then để nghỉ ngơi thì lại nghe tiếng sột soạt cùng tiếng gia súc kêu loạn xạ. Có người nói chắc là do thú dữ đói, nên xuống làng tìm đồ ăn. Nhưng điều đáng sợ là sáng ra, tất cả các con vật kia đều hóa thành xác khô bị vứt ngoài vệ đường làng.
Cứ tưởng chỉ có như vậy, nào ngờ đến khoảng còn đâu độ nửa tháng nữa đến rằm tháng Bảy, người ta lại phát hiện xác của ông Chín trong tình trạng tương tự. Ở cái làng này ai còn lạ ông Chín, một trong những gã ma men nổi danh nhất nhì. Sáng say tối xỉn, chả khi nào thấy ông ta tỉnh táo nổi một bữa. Đêm ngày hôm trước còn thấy ông ta ngồi cùng lũ bạn nhậu ở quán bà Tư, hôm sau đã thấy xác ông ta không còn tí máu nào bên vệ đường. Điều này khiến lòng người nào người nấy lo sợ vô cùng.
Mỗi buổi sáng, mấy bà mấy cô trong làng đi chợ sớm, hôm nay lại nhộn nhịp hơn cả. Tất cả mọi người đều xôn xao trước cái tin về cái chết của ông Chín nên đoán già đoán non. Nhưng đa phần ai cũng thì thầm với nhau rằng chắc là cái làng này bị quỷ ám hại rồi, chứ chẳng ai lại chết được như ông Chín cả.
Phía dưới có dân đen, bên trên có mấy tay hương sắc, ai ai cũng lo sợ. Có ông lý, một người chức cao quyền trọng trong làng sai người đi tìm thầy về xem thử thế nào. Kết quả lại tìm được một lão già chuyên đi lừa tiền của người khác, tìm mấy ngày cũng không ra căn do. Cuối cùng lão ta lại nghe đâu được chuyện nhà ông Tám Tàng, liền liều mạng đổ vấy.
"Thầy, thầy có dám chắc là con quỷ nó ở trong nhà ông Tám không?"
"Chắc chắn, tao đứng ở ngoài nghe rõ cái mùi âm khí nặng nề lắm. Chắc chắn là cái con đàn bà kia có chứa quỷ trong người!"
Ông Lý có chút e sợ, cùng bọn trai tráng trong làng đứng trước nhà ông Tám Tàng mà hỏi lại lão thầy kia. Lại một lần nữa, lão khẳng định chắc nịch. Vậy nên ông cũng không kiêng dè nữa, liền hô hào đập cửa.
"Ông Tám Tàng, ông Tám Tàng đâu? Ra đây mở cửa mau!"
Trời thì đang về đêm, tự dưng có người đến đập cửa khiến ông Tám Tàng giận lắm. Ông hùng hùng hổ hổ mở cửa, nhìn thấy đám đông trên tay toàn cuốc xẻng trước nhà mình thì chửi. Tiếng của ông oang oang, khiến lão thầy pháp chột dạ lắm: