Rồi chẳng biết sức lực từ đâu, Hương đứng bật dậy mà chạy. Vết thương ở chỗ chân cô không còn nhói lên đau nữa, cứ vậy mà cô bỏ chạy. Mặc cho bàn chân trần cô dẫm lên sỏi đá đau đến cùng tận, máu từ vết thương kia chảy ra liên tục nhỏ xuống đất nhưng cô không dám ngừng lại. Bên tai cô bây giờ không còn là tiếng hát nữa, mà là tiếng hò reo của một đám người và tiếng giáo mác va vào nhau.
"Chạy nhanh lên em! Bọn chúng giết em mất, mau chạy nhanh lên!"
Lần này không chỉ là tiếng nói thúc giục của người đàn ông đó, mà tay Hương còn bị một bàn tay nắm chặt lấy kéo đi. Giữa màn đêm thăm thẳm chỉ có ánh trăng lờ mờ soi sáng, cô nhìn rõ bóng lưng của người con trai ấy, cao to và vững chãi. Nhưng hắn cứ nắm lấy tay Hương mà kéo cô chạy không ngoảnh đầu, nên cô chẳng thể nào nhìn rõ mặt.
Trong màn đêm tăm tối, Hương cứ vô định mà chạy theo người con trai ấy. Phía sau lưng họ, có thể nghe thấy rõ tiếng hô hào của bọn quân đang đuổi theo. Bàn tay người con trai ấy cứ giữ chặt lấy tay Hương, kéo cô chạy qua những rặng rừng già hun hút. Trong lòng cô bất giác lo sợ khi nhìn xung quanh. Nơi đây là đâu, cớ chi lại mang cho cô cảm giác vừa xa lạ vừa thân quen?
Nhưng còn chưa để cho Hương kịp nhớ ra, người con trai ấy đã đẩy cô vào một cái hang động. Dưới cái ánh trăng mờ ảo, hắn kéo những cành cây lớn che khuất đi cô và cả miệng hang. Hương muốn cất tiếng hỏi, nhưng hắn ta đã nhanh chóng bỏ đi.
Sự hoảng sợ tột cùng dâng lên trong cô, khi xung quanh người cô chỉ toàn cỏ cây và lũ sâu bọ đáng sợ. Còn tiếng truy đuổi của bọn người kia thì ngày càng gần bên tại. Hương nhắm chặt đôi mắt của mình lại, giống như chờ đợi cái chết đang đến với mình.
"Mở mắt ra!"
Giọng nói kia hét lên với cô, khiến cô giật mình mà mở mắt. Nhưng bây giờ, Hương không còn ở trong cái hang động chật hẹp đó nữa, mà đang bị trói. Xung quanh cô là những kẻ bặm trợn, ánh mắt chúng như hàng ngàn con dao găm chĩa thẳng vào cô.
Một tên có vẻ là cầm đầu, hắn nắm lấy tóc Hương kéo ngược lên, để cô nhìn rõ cảnh tượng trước mặt. Cơn buồn nôn cuồn cuộn lên trên cuống họng của cô, khiến cô không nhịn được nôn thốc nôn tháo. Ở gốc cây bên kia, xác của những đứa trẻ con chất thành đống. Đứa thì đầu bị đập đến nát bét, đứa thì bị xé làm hai. Thây của chúng chất lên chồng chồng lớp lớp, phủ cả đống máu và thịt đỏ au cả lên. Còn ở phía căn chòi gần đó, xác của đàn bà và những đứa con gái cũng nhiều hơn không kém. Kinh tởm hơn, trước khi phanh thây họ chúng lại thay nhau cưỡng hiếp. Tiếng kêu la cầu cứu của họ thấu tận trời xanh, nhưng chẳng ai dám vùng lên cứu họ. Thật đáng sợ, thật kinh tởm! Cái lũ này, chúng không phải con người!
"Nhìn cho rõ đi! Đây là hình phạt cho đứa nào dám chống lại bọn tao!"
Tên cầm đầu lê chiếc rìu to lớn đến bên cạnh một người con trai. Từ trong sâu thẳm lòng Hương, cô nhận ra đó là người đã kéo cô chạy trốn dù cho cô không nhớ rõ mặt. Hương muốn gào lên kêu tên kia dừng tay nhưng cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lại. Và rồi....
Một nhát....
Hai nhát....
Ba nhát....
Đầu của người con trai đó rơi xuống, máu bắn ra khắp nơi. Một tràng cười man rợ của lũ cầm thú đó cất lên, cũng là lúc Hương khụy xuống. Máu bắn khắp người cô, khiến cô giờ trông chẳng khác gì một con quái vật khát máu. Hương bật khóc nức nở, nhưng cô lại chẳng rõ vì sao cô khóc. Người con trai đó, giọng nói đó,...tất cả mọi thứ này tại sao lại chân thật đến vậy?