98. Ta không sợ chút nào.
Sau khi nghe xong những lời của Cố Phù Châu, tâm trạng của Võ Du Viễn trở nên có chút nặng nề. Đại tướng quân nhắc đến phu nhân của hắn, vị thái y có dung mạo kinh ngạc kia. Cậu đã gặp Lâm thái y, chỉ cảm thấy đó là thần tiên công tử bước ra từ trong thoại bản. Giờ khắc này, hắn đang hưng phấn vì đại chiến sắp đến, mà Lâm thái y hẳn là đang lo lắng cho phu quân nhỉ.
Người thân của những tướng sĩ khác, hẳn cũng như vậy.
Sử Phái sợ chết, là sợ các huynh đệ của ông ấy chết; mà Cố đại tướng quân không muốn chết, là vì hắn đã viết giấy cam đoan cho phu nhân nhà hắn.
Võ Du Viễn nhớ tới người nhà của mình. Lúc rời khỏi kinh thành, mẹ cậu đỏ mắt chuẩn bị khăn gói cho cậu; ông nội cũng tự mình tiễn cậu đi, tuy không nói gì, nhưng tay ông vỗ vai cậu cũng run rẩy.
"Ta cũng không thể chết." Võ Du Viễn chợt đứng dậy, nói lớn: "Không ai trong chúng ta được chết!"
Cố Phù Châu khẽ giật mình, buồn cười: "Sao đột nhiên kích động vậy."
"Sử tướng quân nói đúng. Dù là đầu bếp hay tướng quân, có ai không phải do cha mẹ nuôi, có thể chết ít được người nào hay người náy."
Cố Phù Châu vui mừng gật đầu: "Được lắm, thông suốt rồi, trăng đêm nay ngắm không phí."
Võ Du Viễn nắm chặt hai tay, cả người tràn đầy tinh thần chiến đấu: "Vậy tướng quân, bây giờ không phải là lúc ngắm trăng, ngươi nên tranh thủ thời gian xem trận pháp cho ta đi. Có trận này, nói không chừng quân ta có thể lấy một địch mười, giảm mạnh thương vong."
Cố Phù Châu nắm cánh tay của Võ Du Viễn, mượn lực đứng lên: "Ta hơi đói. Ngươi vào bếp bưng hai tô mỳ nước trong đến đây, chúng ta vừa ăn vừa xem."
"Được, ta đi liền!"
Khi thiếu lương thảo, canh suông nước quả cũng là đồ quý giá. Mấy ngày nay Cố Phù Châu gặm bánh bao theo binh sĩ, mấy bé cổ trùng ở nhà có khi còn được ăn ngon hơn cả hắn.
Cố Phù Châu mong chờ món mì sẽ mang lại vui vẻ cho hắn, nhưng không rằng Võ Du Viễn lại quay về tay không, mặt mày còn tức giận, lại giận rất vi diệu, giận rất có mùi có vị.
Cố Phù Châu mở túi uống nước: "Sao vậy?"
"Vừa rồi ta vào bếp, thấy hai tiểu binh đang làm, làm cái kia... trong đêm tối hù," Võ Du Viễn bất chấp, "Đang làm chuyện cắt tay áo!"
Ngụm nước của Cố Phù Châu suýt chút nữa phun ra ngoài, vừa bội phục vừa hâm mộ: "Được quá luôn." Lần trước hắn chơi gay, hình như là chuyện của mười năm trước, hắn sắp quên mất cảm giác ôm mỹ nhân trong lòng là thế nào rồi.
"Quân doanh là nơi trang nghiêm cỡ nào, sao hai người này lại dám tối lửa tắt đèn như thế, nhất định phải nghiêm trị!"
Cố Phù Châu hỏi: "Quân pháp có nói không được cắt tay áo trong quân doanh hả?"
"Có!"
"Vậy giải quyết thế nào?"
"Nên chém!"
Cố Phù Châu 'Ồ', "Vậy hai người kia đang ở đâu? Mang bọn họ đến đây, ta xem xem."
Không mất bao lâu, hai người tối lửa tắt đèn bị trói gô đưa đến trước mặt Cố Phù Châu. Cố Phù Châu cảm thấy hai người này có chút quen mắt, nhìn kỹ lại, hóa ra là Giang đại ca và Tiểu Lâm Tử nhường nhau bánh bao hồi ban sáng.
Cả hai đều cúi đầu, được đưa đến trước mặt Cố đại tướng quân cũng không cầu xin. Cố Chù Châu nhìn quần áo hai người sạch sẽ chỉnh tề, ra hiệu cho Võ Du Viễn lại gần, nhỏ giọng thì thào bên tai cậu: "Không phải ngươi nói bọn họ đang cắt tay áo sao?"
"Đúng vậy, ta tận mắt nhìn thấy."
"Bọn họ làm thế nào?"
"Ngươi cao hôn trán người thấp."
Cố Phù Châu: "..."
"Đại tướng quân," Giang đại ca lên tiếng, "Chuyện này là do ta ép Tiểu Lâm Tử, ngài muốn thì cứ chém đầu một mình ta."
Tiểu Lâm Tử bị dọa cho run lẩy bẩy đột nhiên có dũng khí: "Không, không phải, Giang đại ca không ép ta, ta tự nguyện."
Cố Phù Châu lườm Võ Du Viễn, ánh nhìn khá là tinh tế: "Ngươi cảm thấy nên làm gì?"
Võ Du Viễn: "Đương nhiên phải xử theo quân pháp!"
Mặt Giang đại ca không chút thay đổi: "Tướng quân muốn lấy mạng ta, ta không còn gì để nói. Nhưng hai ngày sau công thành, ta ở hàng thứ nhất. Ta muốn chết lúc ấy, xin Đại tướng quân thành toàn!"
Cố Phù Châu và Võ Du Viễn nhìn nhau. Lúc công thành, những người xông lên đầu tiên gần như không thể sống sót. Nhưng khi mỗi một tòa thành bị chiếm, thì luôn có người lính đầu tiên leo lên tường thành.
Tiểu Lâm Tử hẳn đã sớm biết chuyện này, cậu không ngạc nhiên, chỉ không kìm được khóc nức nở.
Giang đại ca biết ngày chết sắp đến, vì không để lại bất kỳ điều gì hối tiếc, hắn thà xúc phạm quân lệnh cũng muốn tỏ bày cảm tình của mình với người trong lòng. Ai ngờ chỉ vừa thơm trán có một cái đã bị Võ Du Viễn đi ngang qua tóm được. Điều này làm Cố Phù Châu nhớ tới thầy chủ nhiệm hồi còn đi học, đêm hôm còn cầm đèn pin đi trên sân bắt bọn yêu sớm.
Sau một lúc im lặng, Cố Phù Châu nói: "Hai người tên gì?"
Giang đại ca : "Giang Thời Việt."
Tiểu Lâm Tử: "Lâm, Lâm Lan."
Cố Phù Châu như có điều suy nghĩ, chợt nở nụ cười: "Vậy được rồi, ngày mai hai người không chết được đâu."
Giang Thời Việt kinh ngạc: "Hả? Vì sao?"
"Bởi vì tên của hai người hay. Ở Đại Du, người có tên đẹp chắc chắn sẽ sống lâu."
Giang Thời Việt có chút bối rối nghĩ không ra: "Tối nay Đại tướng quân không giết ta?"
"Không giết, trở về nghỉ ngơi hết đi." Cố Phù Châu nói, "Tiểu Lâm Tử, một ngày cuối cùng trước khi chiến đấu, ngươi ở cạnh Giang đại ca của ngươi đi. Mười hai canh giờ, ít một khắc cũng không phải một ngày."
Giang Thời Việt vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Đại tướng quân thành toàn. Nếu hai ngày sau ta có thể sống sót, ta sẽ..."
"Xuỵt." Cố Phù Châu đưa ngón trỏ lên trước miệng, nghiêm túc dặn dò, "Trước khi xuất chinh kiêng kị nhất nói những lời này, lần sau đừng nói nữa."
Giang Thời Việt càng nghe càng không hiểu lời của Đại tướng quân, nhưng Đại tướng quân nói gì thì là cái đó. Hắn dập đầu, dẫn Lâm Lan lui ra.
Vừa đi xa, Lâm Lan đã không nhịn được hỏi: "Giang đại ca, vừa rồi huynh muốn nói gì? Nếu huynh có thể sống sót..."
Người trong lòng vừa hỏi, Giang Thời Việt đã quăng lời của Đại tướng quân vừa khuyên ra sau đầu: "Nếu ta có thể sống sót, chờ sau khi đánh xong, ta sẽ đến nhà em cầu hôn. Ta nghe các anh em ở kinh thành nói, bây giờ người ta cưới nam thê nhiều lắm, ngay cả Đại tướng quân cũng cưới một mỹ nam."
Lâm Lan nước mắt lưng tròng: "Thật tốt quá."
Hai ngày sau, Đại Du cử binh công thành. Dù cho bọn họ khiêu chiến thế nào, quân Tây Hạ vẫn giữ vững không ra. Thành Ung Lương phòng thủ kiên cố, cửa thành dày nặng, tường thành cao hơn bốn trượng.
Cố Phù Châu cưỡi bé ngựa đen, Sử Phái và Võ Du Viễn đi hai bên trái phải. Hắn đã nhìn cửa thành Ung Lương không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu nhận ra nó cao đến vậy.
Cờ bay phấp phới, chiêng vàng trống trận rền vang, chủ tướng ra lệnh, tướng sĩ vung tay hô hào, quân tiên phong tiến lên, thẳng đến Ung Lương.
Gần như là cùng lúc đó, hàng ngàn mũi tên từ trên tường thành bay ra, mưa tên trút xuống, bộ binh đi trước ngã quỵ ồ ạt, chiến xa đằng sau giẫm lên thi thể người đi trước, vội vàng xông thẳng, nhưng cũng bị làn mưa tên thứ hai đánh bại, thi thể bị chôn vùi trong biển người đang cuồn cuộn.
Đến khi cuối cùng họ đã lắp được thang mây dưới tường thành, đón lại lại là đá tảng từ trên quăng xuống.
Sau ngày hôm đó, Cố Phù Châu không còn thấy Giang Thời Việt nữa. Hắn chỉ thấy Lâm Lan ở một mình trong góc, vừa ăn bánh bao vừa im lặng rơi nước mặt. Rồi lại qua hai ngày, ngay cả Lâm Lan hắn cũng không thấy nữa.
Mấy ngày liên tiếp không đánh được Ung Lương, sĩ khí trong quân giảm mạnh, lương thảo cũng dần dần thấy đáy. Trong quân doanh, đâu đâu cũng thấy những người lính bị thương đang rên rỉ. Kể từ khi công thành đến nay, Hồ Cát không còn nhớ được đã bao lâu mình không chợp mắt, nhưng số lượng thương binh vẫn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tăng.
"Công thành, đặc biệt là thành lớn như Ung Lương, thì không thể giống như bình thường. Nhớ năm đó lúc Thái tổ hoàng đế công thành Lạc Dương, phải mất đến một năm lẻ tám tháng, cuối cùng mới chiếm được thành!" Võ Du Viễn không ngừng cổ vũ mọi người, "Tên và đá của quân địch, rồi sẽ có ngày dùng hết, chúng ta chỉ cần giữ vững, phá thành ở trong tầm tay!"
Giọng điệu Cố Phù Châu mệt mỏi: "Ta chưa bao giờ nghi ngờ chúng ta không thể đánh được Ung Lương. Vấn đề là, quỷ soái cũng không nghi ngờ gì, gã biết mình không giữ được Ung Lương."
Võ Du Viễn hỏi: "Gã biết không giữ được, vậy sao không mở cửa hàng sớm, còn ngoan cố chống cự trong góc này?"
"Nếu sớm muộn gì cũng mất Ung Lương, nếu ta là gã, ta sẽ mất Ung Lương một cách có giá trị."
Sử Phái hỏi: "Giá trị mà Đại tướng quân nói là?"
"Binh mã thuế ruộng của Đại Du, tiền, lương thực, dụng cụ, hoặc là... ta." Cố Phù Châu nói một cách bình tĩnh, "Đối với Tây Hạ mà nói, không có gì giá trị bằng mạng của Cố Phù Châu. Theo cách nhìn của kẻ thù, Ung Lương đánh mãi không xong, Đại Du đứng trước khốn cảnh thiếu thốn lương thảo, tạm thời rút lui là hợp lý. Nếu ta giả vờ lui quân, dẫn quân địch ra khỏi thành mai phục. Dù cho quỷ soái biết đây là mưu kế, gã cũng sẽ tình nguyện cắn câu - Dù sao trước sau gì cũng mất Ung Lương, sau khi thành được phá bọn chúng chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết. Nếu có thể chém được đại tướng rồi chết chùm cả đám, vậy chẳng phải hay hơn sao."
Mọi người hai mắt nhìn nhau, Sử Phái nói: "Tướng quân định... lấy thân dụ địch?" Bốn chữ cuối tắc trong cổ Sử Phái hồi lâu mới nói ra được.
"Không thể!" Võ Du Viễn kích động, "Ta thà tất cả chúng ta chết trận, còn hơn để Đại tướng quân đặt mình vào nguy hiểm!"
Cố Phù Châu 'chậc': "Mới đây ta còn nói ngươi đã thông suốt." Bây giờ xem ra, là thông cái cô đơn thì đúng hơn."
"Tướng quân hãy nghĩ lại." Sử Phái cau mày, "Tây Hạ đã là nỏ mạnh hết đà, không gắng gượng được bao lâu, ngài cần gì..."
"Ông tưởng ta muốn hay sao, không có người anh em lương thực, chúng ta cũng không gắng được bao lâu." Nhìn vẻ mặt giống nhau của mấy người, Cố Phù Châu cười, "Nghiêm túc mà nói, cũng không tính là ta đặt mình vào nguy hiểm - Mọi người lại đây."
Đám người tụ lại, Cố Phù Châu chỉ vào một điểm trên bản đồ: "Địa hình ở chỗ này giống miệng hồ lô, khi đó ta sẽ dẫn địch tới đây, Võ Du Viễn sẽ mang một ngàn thiết kỵ từ ngọn núi khác giết đến, thành thế đóng cửa đánh chó, như vậy quân địch có chắp cánh cũng không bay được."
Sử Phái trầm tư hồi lâu: "Nhưng mà, lỡ như có lỡ như... tướng quân, nếu muốn dụ địch, ta nguyện thay tướng quân."
"Lòng dũng cảm của ông đáng được ghi nhận, nhưng thứ cho ta nói thẳng, mạng của ông không có giá trị với Tây Hạ, không đáng để chúng liều mạng một lần. Nhưng đừng lo, ta tin Du Viễn sẽ đến cứu ta," Cố Phù Châu đứng ở nơi tranh sáng tranh tối, cười nói, "Du Viễn, ngươi có đồng ý được ta tin tưởng không?"
Hầu kết của Võ Du Viễn trượt lên trượt xuống: "Tướng quân..."
"Ta đi cùng tướng quân." Thẩm Hoài Thức nói, "Ta đã đồng ý với Lâm thái y, sẽ bảo vệ tướng quân chu toàn."
Cố Phù Châu suy nghĩ rồi nói: "Ngươi có thể đi, điều kiện tiên quyết là Hồ Cát cho rằng sức khỏe của ngươi có thể ra chiến trường."
Thẩm Hoài Thức nói ngay: "Ta có thể."
Hai ngày tiếp đó, thế công thành của Đại Du dần dần lơi lỏng, Tây Hạ có chút thời gian để thở dốc.
Nếu muốn ra vẻ lui quân, đương nhiên không thể lui quân lộ liễu giữa ban ngày ban mặt. Ý của quỷ soái Tây Hạ chỉ có một mình Cố Phù Châu, không tìm được bóng dáng của hắn, gã đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Cố Phù Châu lệnh cho thuộc hạ mang binh vây thành ba đường, hắn dẫn một đường trong đó, đi về phía miệng hồ lô đã thương lượng trước đó.
Cố Phù Châu cưỡi bé ngựa đen, nhìn chằm chằm màn đêm mờ mịt, chợt phát hiện tim mình đập nhanh hơn: "Thôi rồi."
Thẩm Hoài Thức đi theo sau hắn, vội hỏi: "Sao vậy, tướng quân?"
"Không có gì." Cố Phù Châu cười khẽ, "Ta chỉ..."
Chỉ là hơi sợ.
Nhưng bây giờ hắn là Cố Phù Châu, là Đại tướng quân bất khả chiến bại, là chiến thần nổi tiếng Đại Du. Cố Phù Châu thì không thể sợ, cho nên hắn cũng không thể sợ, chí ít ở trước mặt những tướng sĩ tin tưởng hắn, hắn không thể sợ.
Hắn nghĩ đến Lâm Thanh Vũ.
Nếu Lâm Thanh Vũ ở đây thì tốt. Nếu có vợ bên cạnh, hắn có thể ôm eo y, nhõng nhẽo phàn nàn không chút kiêng kỵ. Hắn mệt mỏi quá, ngày nào cũng lo lắng đến mức mất ngủ. Hắn không muốn lãnh binh chút nào, không muốn đánh trận chút nào, hắn chỉ muốn trở thành một cục lười, một cục lười đeo bám Lâm Thanh Vũ cả ngày.
Nhưng hắn là Cố Phù Châu, Cố Phù Châu nên uy nghiêm sừng sững, múa thương hiên ngang khí phách. Hắn đã rất nỗ lực làm việc, chỉ mong hắn không làm các tướng sĩ thất vọng.
Cố Phù Châu hít sâu một hơi, an ủi bản thân: "Không có gì phải sợ, mình đã lên kế hoạch hết rồi." Hắn nghe thấy mình nói, "Mình không sợ chút nào."