92. Chỉ còn lại trăng sáng nơi chân trời, rọi về Tây Bắc xa ngàn dặm.

Từ Quân Nguyện được mời cấp tốc vào cung còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn kinh thiên động địa, không ngờ chiến trận lớn ở Từ An cung, chỉ là vì tiểu Hoài vương mỉm cười với mỹ nhân đút cậu ăn quýt.

Từ Quân Nguyện vạch mi mắt của Tiêu Ly, nhìn đi nhìn lại mấy lần, rồi nhìn Lâm Thanh Vũ một cái đầy ẩn ý.

Thái hậu thúc giục: "Quốc sư, Ly nhi đã lớn vậy rồi, ngoại trừ lúc vừa sinh ra đã khóc, thì sau đó gần như không có biểu hiện gì nữa cả. Bây giờ nó có thể cười, có phải chứng tỏ chứng mất hồn sắp khỏi rồi không?"

Từ Quân Nguyện trầm ngâm: "Chưa hẳn là vậy."

Chưa hẳn nghĩa là còn có thể, Thái hậu không nhịn được đỏ hoe hai mắt, run giọng: "Nói vậy, bệnh của Ly nhi vẫn còn hy vọng chữa khỏi?"

"Tuy hồn phách của Vương gia rời thể, nhưng cũng có một phần tàn hồn còn ở lại trong cơ thể, để bảo vệ cơ thể này. Đã là tàn hồn, biết khóc biết cười là rất bình thường, điều này cũng không giải thích được gì cả."

Thái hậu không có ý định chịu thua: "Nhưng, đó giờ Ly nhi chưa từng cười, vì sao bây giờ lại cười."

Từ Quân Nguyện hỏi Tú Kiều ma ma: "Ngươi vừa nói, Vương gia cười với Lâm thái y?"

Tú Kiều ma ma gật đầu không ngừng: "Lâm thái ý đút cho Vương gia một múi quýt, thế là Vương gia cười."

"Vậy cái này." Từ Quân Nguyện cười tủm tỉm, "Có thể thấy, Vương gia thấy mỹ nhân đút mình ăn, nên vui vẻ mỉm cười."

Tú Kiều ma ma nói: "Nhưng Vương gia thấy mỹ nhân khác cũng không cười mà."

"Vậy có lẽ là vì những mỹ nhân khác còn chưa đủ đẹp."

Lâm Thanh Vũ nói hờ hững: "Ta đã gả làm vợ của người, quốc sư cứ mở miệng là mỹ nhân, cũng lỗ mãng quá rồi."

Từ Quân Nguyện vái chào: "Là tại hạ sơ suất, xin nhận lỗi với phu nhân tướng quân tại đây."

Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, Thái hậu vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Ly, nói nghẹn ngào: "Ly nhi, con cũng cười với mẫu hậu một cái đi..."

Thái hậu tình chân ý thiết là vậy, nhưng đến nhìn nàng Tiêu Ly cũng không muốn. Thiếu niên rũ đôi mi dài, yên lặng chơi mấy ngón tay của mình.

Trước tình cảnh này, ngay cả Từ Quân Nguyện cũng không khỏi cảm động, nói trấn an: "Trăng trời mọc rồi lặn, thế sự vô thường, không biết chừng sau này hồn của Vương gia có thể quay về bản thể cũng nên. Nếu Vương gia thích tướng quân phu nhân, thì có thể để phu nhân thường đến Từ An cung làm bạn với Vương gia. Chuyện tương lai khó lường, kính mong Thái hậu để tinh thần thoải mái, lấy phượng thể làm trọng."

Dù sao Thái hậu cũng là người đã trải qua sóng gió, được mài giũa trong thâm cung nhiều năm, cũng chỉ có con trai và cháu trai mới làm nàng mất bình tĩnh thế này. Nay nàng trấn tĩnh bản thân, lau nước mắt, nói: "Vất vả quốc sư chạy đến đây một chuyện." Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Còn chưa đầy nửa canh giờ nữa là mặt trời lặn, nếu quốc sư đã tới, không bằng ở lại trong cung, theo ai gia và Hoàng thượng lên tháp ngắm đèn."

Từ Quân Nguyện cười đáp: "Vi thần tuân chỉ."

Sau khi màn đêm buông xuống, Tiêu Giới, Thái hậu và đông đảo tôn thất hoàng tộc cùng nhau lên tháp. Thái hậu được Tiêu Giới đỡ đứng đầu tiên, thấy biểu cảm và động tác khá mất tự nhiên của Tiêu Giới, thì biết hình tượng mẹ hiền con thảo này có mấy phần thật giả. Đứng sau bọn họ là mấy vị lão Vương gia và Vương phi, cùng với Tiêu Ly được Tú Kiều ma ma dẫn theo; Lâm Thanh Vũ và Từ Quân Nguyện đứng ở cuối, giữa nhiều người thế này, chỉ có hai người họ không phải là hoàng thân quốc thích.

Trên tháp hoàng cung, nơi cao nhất ở kinh thành, cũng là nơi hợp nhất để ngắm đèn. Nhìn xuống dưới, khung cảnh tráng lệ của kinh thành đều nằm gọn trong tầm mắt.

Đèn đuốc rực rỡ, xe hoa diễu hành, dòng người tấp nập, giống như ngày này năm trước.

Trăng và đèn vẫn thế, chỉ không thấy cố nhân đâu. Cho dù thân đang ngắm đèn ở chỗ cao nhất, thì nào có thể giải bày cùng ai.

Giọng của Tú Kiều ma ma từ cách đó không xa truyền đến: "Vương gia mau nhìn xem, đèn lồng kia làm thành hình con thỏ..."

Cách Lâm Thanh Vũ vài bước, người thiếu niên chỉ còn lại một phần tàn hồn đang dán người vào tường thành, trong đôi mắt là hình ảnh nhà nhà lên đèn giống như Lâm Thanh Vũ.

Thái hậu không mấy hứng thú với việc ngắm đèn, xem chưa đến nửa canh giờ đã nói: "Ai gia mệt mỏi, mang Ly nhi hồi cung nghỉ ngơi trước. Người một nhà khó được khi xôm tụ, Hoàng đế, ngươi ở lại trò chuyện với các hoàng thúc đi."

Tiêu Giới dạ vâng đáp lời. Lâm Thanh Vũ mượn cớ cáo lui, Thái hậu nói: "Cũng được, vậy để Lâm đại phu đưa ai gia về Từ An cung." Dứt lời, nàng nâng tay lên.

Lâm Thanh Vũ khẽ ngừng lại, bước lên trước, để Thái hậu đặt tay nàng lên mu bàn tay mình. Khi hai người đang muốn xuống lầu, Hề Dung lại chợt đứng dậy, vén vạt áo quỳ xuống, cao giọng nói: "Nô tài Hề Dung của Tư Lễ giám, đến để thỉnh tội với Thái hậu, Lâm thái y."

Lời vừa nói đã thu hút sự chú ý của các lão Vương gia và Vương phi.

Lâm Thanh Vũ và Thái hậu nhìn nhau. Thái hậu nói nghiêm nghị: "Đang êm đẹp, ngươi định làm gì đó, cố ý làm mất nhã hứng ngắm đèn của Hoàng thượng và chư vị Vương gia ư?"

"Không phải đâu mẫu hậu," Tiêu Giới vội nói, "A Dung là thành tâm thỉnh tội, ngài nghe hắn nói trước đi đã."

Hoàng đế tự mình mở miệng, đương nhiên Thái hậu không thể làm mất mặt hắn trước mặt tông thất: "Xem ra tội của ngươi, Hoàng thượng đã biết trước. Được thôi, ngươi nói nghe xem."

Hề Dung dập đầu: "Ngày đó, Ung Lương thất thủ, Tây Bắc báo nguy, cả triều trên dưới ngoài Cố đại tướng quân ra không còn ai có thể đảm nhiệm chức Đại tướng quân Chinh Tây, nhưng Cố đại tướng quân chậm chạp không chịu nắm giữ ấn soái. Rơi vào đường cùng, là nô tài hiến kế cho Hoàng thượng và Thôi tướng, cố y chọc giận Ngô tướng quân, chỉ vì muốn nhóm lại ý chí chiến đấu của Đại tướng quân, trọng chấn hùng phong, lấy lại khí thế tọa trấn Tây Hạ năm đó, cứu bách tính Ung Lương khỏi tình thế nước lửa. Nô tài vì Tây Bắc, vì Đại Du, không thể không ra hạ sách này. Nô tài cam nguyện bị phạt."

Thái hậu còn chưa kịp nói gì, Tiêu Giới đã nói: "Mẫu hậu, chuyện này mặc dù A Dung làm không đúng, nhưng hắn cũng là vì nghĩ cho Tây Bắc. Tây Hạ tuyên bố không thấy Cố đại tướng quân sẽ đồ thành, A Dung thật sự không còn cách nào mới làm như vậy..."

Một lão Vương gia nói: "Chuyện ngày đó, ta cũng có nghe thấy. Cố tướng quân là Phụ quốc Đại tướng quân do Tiên đế đích thân phong, Tây Bắc xảy ra chuyện, hắn lại làm như việc không liên quan đến mình, bỏ mặc đó. Nếu là thần, chỉ việc đưa thánh chỉ xuống là được, cần gì phải quản hắn này kia. Hoàng thượng làm vậy, thật sự là cho Cố tướng quân thể diện."

Một Vương gia khác tán đồng: "Tam ca nói có lý. Suy cho cùng, cũng là cân nhắc vì Đại Du, dù cho thái giám này có tội, cũng có thể lấy công bù tội."

Từ khóe mắt Hề Dung nhìn về phía Lâm Thanh Vũ. Chỉ thấy mỹ nhân thái y đang lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt nhìn như rất bình tĩnh, nhưng hắn biết, Lâm Thanh Vũ... muốn mạng của hắn.

Lồng ngực Thái hậu phập phồng, cố hết sức che giấu lửa giận, cười lạnh: "Nếu hai vị Vương gia đã mở miệng cầu tình cho ngươi, ai không thể không xử nhẹ - mang xuống, cho ba mươi trượng trách."

Tiêu Giới trừng to mắt: "Ba, ba mươi?"

"Sao," Giọng Thái hậu lành lạnh, "Hoàng thượng ngại nhiều à?"

Hề Dung thấp giọng gọi "Hoàng thượng", Tiêu Giới mím chặt môi, không lên tiếng. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra hắn đau lòng sắp chết kia kìa.

Lâm Thanh Vũ không khỏi nghĩ, nếu như Hề Dung chết trước mặt Tiêu Giới, thì Tiêu Giới sẽ có biểu hiện thú vị gì.

Y thật muốn nhìn xem.

Trở về Từ An cung, sau khi Thái hậu để Tú Kiều ma ma mang Tiêu Ly về phòng nghỉ ngơi, nàng cho mọi người lui xuống, cả giận: "Hay cho một chiêu ác nhân cáo trạng trước, là ai gia xem nhẹ hoạn quan kia. Càng làm cho ai gia không ngờ là, Hoàng đế thế mà bảo vệ hắn đến mức đó!"

Lâm Thanh Vũ nói: "Đáng tiếc, tạm thời chưa phải lúc động tới Hề Dung."

"Tại sao?"

Lâm Thanh Vũ giải thích: "Trước khi Đại tướng quân chiếm lại được Tây Bắc, kinh thành không thể xảy ra biến cố. Ít nhất phải chờ đến khi Đại tướng quân đoạt lại Ung Lương, ổn định tình thế Tây Bắc, lúc đó chúng ta mới có thể ra tay."

Y đã ở lại kinh thành, thì phải bảo đảm Tây Hạ không có bất kỳ cơ hội gì làm hỗn loạn quân tâm, như vậy tướng sĩ chinh chiến nơi sa trường mới có thể an tâm không lo.

"Ai gia không rõ." Thái hậu nói một cách lạnh lùng cứng rắn, "Hề Dung chỉ là một tên thái giám có vài phần thông minh, giết hắn, thì sao có thể làm cho kinh thành có biến? Chẳng lẽ Hoàng thượng còn vì hắn và ai gia, ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không cần hay sao"

Lâm Thanh Vũ: "Nếu ta nói, Hề Dung đối với Hoàng thượng, cũng giống như tiểu Vương với ngài, thì có phải ngài sẽ hiểu không."

Thái hậu ngạc nhiên. Đương nhiên nàng hiểu, Tiêu Ly là mạng của nàng. Để có thể đoàn tụ với Tiêu Ly, nàng thậm chí còn có thể phản vua phản chồng. Nếu như có ai hại chết Tiêu Ly, nàng nhất định sẽ để cửu tộc của hung thủ chôn cùng, sau đó... lại xuống nơi chín suối gặp Ly nhi.

"Nhưng, nếu thế thì sao. Cho dù hai người có tình bạn thuở nhỏ, cũng không nhất thiết đến mức này."

Lâm Thanh Vũ nói thân thế của Hề Dung cho Thái hậu. Sau khi Thái hậu nghe xong, sắc mặt càng thêm sắc bén, nói kiên quyết: "Nếu hắn thật sự là anh em cùng mẹ khác cha với Hoàng đế, vậy thì càng không thể giữ hắn lại."

"Lúc này, mọi chuyện nên lấy chiến sự Tây Bắc làm đầu." Lâm Thanh Vũ vẫn nói câu kia, "Chờ sau khi lấy được Ung Lương lại rồi nói sau."

Thái hậu hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không sợ hắn động tay với chúng ta trước?"

Lâm Thanh Vũ cười: "Hắn sẽ không, hắn cũng không dám."

Nếu y ở kinh thành xảy ra chuyện gì, ba mươi vạn đại quân dưới trướng của Cố Phù Châu chỉ sợ giết không phải là Tây Hạ. Hề Dung cũng đang chờ, chờ Cố Phù Châu bình định Tây Bắc cho hắn, rồi hắn tìm cơ hội giấu tài, thu hồi binh quyền. Với sự thận trọng tính ba lần trong một bước của Hề Dung, trừ khi hắn có thể nắm chắc mười phần, bằng không sẽ không dám động vào y.

Lâm Thanh Vũ ở trong cung đến tận đêm khuya. Lúc rời cung, chợ đèn hoa đã tan hết, biển người cũng không còn, chỉ còn lại trăng sáng nơi chân trời, cùng rọi về Tây Bắc cách ngàn dặm.

Tây Bắc, phủ Thứ sử Quỹ Châu.

Cố Phù Châu đưa tay, để Hồ Cát bắt mạch cho hắn. Nhìn thấy vẻ mặt chăm chú của Hồ Cát, hắn không khỏi bùi ngủi thở dài: "Bệnh này của ta, có phải không có thuốc nào chữa được phải không."

Hồ Cát nói với vẻ khó xử: "Mọi người thường bị rụng tóc ở độ trung niên, nhất là nam tử. Tóc của tướng quân rụng không tính là nhiều, ta còn rụng nhiều hơn ngài đây, ngài thật sự lo lắng quá rồi."

"Không, rõ ràng ta cảm thấy tóc mình rụng hết non nửa." Cố Phù Châu trầm giọng, "Hồ thái y, ngươi nhất định phải nghĩ cách chữa trị giúp ta. Nếu ta còn rụng nữa, thì sẽ phải hói đầu về gặp Thanh Vũ."

Hồ Cát không còn lựa chọn nào khác ngoài nói: "Ngài nghỉ ngơi nhiều, ít suy nghĩ đi, là có thể thấy sự cải thiện."

Cố Phù Châu 'à' cười: "Với tình huống bây giờ, sao mà được."

Khi cả hai đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Có hai người đến, một người là Võ Du Viễn quân tiên phong Chinh Tây, người thứ hai là ám vệ Thiên Cơ doanh ngày trước, Thẩm Hoài Thức.

Võ Du Viễn và Thẩm Hoài Thức đều là những người giỏi võ, một giỏi về chém giết chính diện, một am hiểu sâu về hành thích. Sau khi Võ Du Viễn biết Thẩm Hoài Thức từng là ám vệ của Thiên Cơ doanh, khi rảnh rỗi thường quấn lấy Thẩm Hoài Thức muốn luận bàn võ nghệ với hắn. Đã một tháng trôi qua, nhưng không lần nào chiến thắng.

"Đại tướng quân, chúng ta về rồi."

Nghe thấy giọng của Võ Du Viễn, Cố Phù Châu không ngẩng đầu lên đã hỏi: "Mười lần liên hoàn bại?"

Võ Du Viễn không phục: "Thẩm đại ca lớn hơn ta vài tuổi đấy nhé, chờ thêm mấy năm nữa, ta nhất định có thể đánh thắng được hắn."

Thẩm Hoài Thức bất đắc dĩ cười: "Đại tướng quân, ngài có thư nhà."

Cố Phù Châu đứng bật dậy: "Đưa cho ta." Hắn mở thư ra trước mặt ba người, đọc lấy đọc để.

Hồ Cát nói: "Nhìn sắc mặt của Đại tướng quân, hẳn là mọi chuyện của Lâm thái y ở kinh thành đều ổn."

"Kinh thành hoàng cung vẫn như trước đây, vấn đề lương bổng không đủ y cũng đang nghĩ cách giải quyết... Toàn là chuyện công không à." Cố Phù Châu lật một trang, khóe môi cong lên, "Ồ, bé cổ trùng phát triển rất tốt, đã sinh lứa thứ hai rồi."

Võ Du Viễn tò mò: "Bé cổ trùng? Là gì?"

Cố Phù Châu nói một cách trịnh trọng: "Là Nhị tiểu thư và Tam công tử của phủ tướng quân."

Võ Du Viễn há miệng: "Đại tướng quân và Lâm thái y sinh con hồi nào?"

Hồ Cát cười: "Ta nghĩ tướng quân là đang nói đến cổ trùng Lâm thái y nuôi."

Võ Du Viễn bật cười, Thẩm Hoài Thức cũng buồn cười. Võ Du Viễn hỏi: "Vậy con trai lớn của phủ tướng quân đâu?"

"Không phải con trai lớn, mà là con gái lớn." Cố Phù Châu nói, "Con bé bị hạ nhân giẫm chết rồi."

Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết nên bày vẻ mặt nào: "Đại tướng quân nén đau buồn."

"Nhắc mới nhớ, hôm nay là tết Nguyên Tiêu à." Hồ Cát hoài niệm, "Cả năm trời chỉ có tết Nguyên Tiêu kinh thành mới không giới nghiêm, cũng là ngày nhộn nhịp nhất trong năm."

Nghe những lời của Hồ Cát nói, trong đầu Cố Phù Châu nhớ lại cảnh đêm hội Thượng Kinh ngày ấy: Đèn lồng khắp phố, sông Kim Thủy rực rỡ như dòng sông Ngân, đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, và... một chiếc đèn lồng hình con thỏ.

Cố Phù Châu vừa tự cười vừa vỗ vai Võ Du Viễn: "Các anh em làm tốt lắm. Đánh xong sớm rồi về nhà sớm."

Chỉ trong hơn nửa năm, Cố Phù Châu dẫn chúng tướng sĩ lần lượt thu lại mấy thành lân cận Ung Lương.

Mùa thu năm Sơ Hi thứ hai, quân Đại Du sẵn sàng chờ phát động, nhắm thẳng vào một thành cuối cùng - Ung Lương.

Tác giả: Dù cho Tam Tráng có đẹp, mọi người cũng phải nâng niu trân trọng Nhị Tráng sống không được bao lâu nữa nha, đây là khoảng thời gian cuối cùng của niên thượng đó (đầu chó)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play