90. Mỗi năm gặp nhau, chẳng qua chỉ là một mong ước tốt đẹp mà thôi.

Nửa tháng sau, Cố Phù Châu dẫn quân tiếp viện đến Tây Bắc, Lâm Thanh Vũ lại chân trời góc bể với hắn lần nữa. Điều đáng để vui mừng duy nhất là, ít nhất lần này họ có thể viết thư cho nhau, đây là đặc quyền thiên tử ban cho họ.

Mỗi một lần đưa tấu về kinh thành, đều có lẫn một bức thư nhà của Cố đại tướng quân viết cho phu nhân, cả hai thứ này đều được đặt trên bàn của Lâm Thanh Vũ sớm nhất.

Tấu thư và thư nhà dù cùng được viết từ tay một người, nhưng phong cách lại rất khác nhau. Trên tấu luôn dùng lời ít ý nhiều, câu từ thỏa đáng, tất cả đều nói về việc trong quân. Trong khoảng thời gian này, quân Tây Hạ do quỷ soái dẫn đầu thế như chẻ tre, sau khi chiếm lĩnh Ung Lương lại lấy thêm vài tòa thành quan trọng của Tây Bắc. Sau khi Cố Phù Châu dẫn theo viện binh từ kinh sư đến, ít nhiều gì cũng ổn định được quân tâm, nâng cao tinh thần chúng sĩ.

Dưới sự tấn công quyết liệt của quân Tây Hạ, quân Đại Du tử thủ thành Quỹ Châu. Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng ở Tây Bắc, một khi Quỹ Châu thất thủ, cửa Tây Bắc Đại Du rộng mở, đến lúc đó Tây Hạ đánh đến bình nguyên Giang Nam, là có thể đánh thẳng đến quốc đô.

Xét cho cùng, dù sao Cố Phù Châu cũng là người quấn mền trèo lên cửa thành chỉ huy phòng thủ, hắn rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Quân Tây Bắc và viện quân đồng tâm hiệp lực, theo quân Tây Hạ ra khỏi thành Quỹ Châu, tạm thời cản bước tiến của quân Tây Hạ.

Những chuyện này được viết đơn giản trong bản tấu, chỉ nói kết quả, lược bỏ quá trình và chi tiết. Nhưng khi nhìn con số thương vong cũng có thể biết được những gian nan trong đó. Mà trong lá thư nhà của Cố Phù Châu, lại thế này:

"Thanh Vũ, chắc chắn em không tin được đâu, từ khi ta vào Tây Bắc, muốn ngủ thẳng một giấc cũng không được. Em đã thấy quyết tâm chiến thắng của ta chưa?"

"Buổi tối sau khi bàn bạc với các tướng quân xong, ta đi ra ngoài thấy sao trời Tây Bắc rất sáng, chợt cảm thấy, lúc này có em bên cạnh thì thật tốt."

"Quỷ soái kia cũng giỏi lắm nha, ta cảm thấy mình không phải đối thủ của gã. Nhìn dáng vẻ tự tin của Võ Du Viễn, ngày nào cũng có thể bàn biến thuật bàn đến hai canh giờ - ta cũng nghiêm túc nghe cậu ấy nói, nhưng sau đó lại bắt đầu rụng một đống tóc."

"Thanh Vũ, tính ra từ khi ta về Tây Bắc, ta thắng liên tiếp sáu trận. Ta có dự cảm, sắp tới, ta sắp bại trận đầu tiên rồi. Cứu mạng."

....

Chẳng biết vì sao, nhìn thấy Cố Phù Châu phàn nàn quỷ soái Tây Hạ dụng binh như thần, khóc lóc kể lể mình không phải là đối thủ của gã, Lâm Thanh Vũ lại không thấy quá lo lắng. Đây rõ ràng là giọng điệu cà lơ phất phơ của Cố Phù Châu, điều viết ra cũng không phải điều gì tốt, nhưng lại làm người ta có lòng tin vào hắn một cách khó hiểu. Người này luôn là thế, dù lười biếng không tình nguyện, nhưng lại làm mọi chuyện đến tốt nhất.

Sự yên tâm mà Cố Phù Châu dành cho y chưa bao giờ chỉ là nói suông. Lần này... có lẽ cũng sẽ như vậy.

Không, nhất định là như vậy.

Năm mới, Lâm Thanh Vũ trải qua cực kỳ đơn giản. Tuy Viên Dần vẫn treo đầy đèn lồng lụa đỏ, cắt hoa dán giấy trên cửa sổ trong phủ tướng quân giống như năm ngoái, cũng bảo nhà bếp chuẩn bị cơm tối tất niên phong phú. Nhưng lòng của Lâm Thanh Vũ không ở đây, chỉ dùng đại khái hai ba cái đã trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng vẫn là chiếc giường lớn Cố Phù Châu lựa chọn cẩn thận. Để tránh việc đi lại vào ban đêm, Cố Phù Châu đã đặc biệt yêu cầu thợ mộc đóng một cái bàn gỗ khớp với giường, mỗi đêm chuẩn bị sẵn trà trên đó, để đêm có khát nước, chỉ cần nghiêng người là có nước để uống.

Lâm Thanh Vũ nằm bên trong giường, tay chân hơi lạnh, cho dù có đắp chăn dày đến đâu, cả người trước sau vẫn không chịu ấm.

Chịu đến canh bốn, Lâm Thanh Vũ mới bỏ cuộc việc ráng ngủ. Y xuống giường, khoác áo lông chồn, cầm nến đi đến trước bàn, nâng bút viết những gì trong nhớ nhung: Trên mái ngói sương rơi ướt lạnh, trong chăn nằm bên cạnh nào ai. (Trường hận ca)

Ước nguyện thứ nhất chúc lang quân trường thọ, ước nguyện thứ hai chúc thiếp thân khỏe mạnh, ước nguyện thứ ba như cánh én trên hiên nhà, mỗi năm đều được gặp nhau... chung quy cũng chỉ là mong ước tốt đẹp mà thôi.

Sau khi viết xong, Lâm Thanh Vũ trầm mặt một hồi, nâng mắt nhìn về bầu trời Tây Bắc phương xa.

Nến đã cháy hết, y ngồi một mình đến bình minh.

Ngày mồng ba tết, lần lượt có người đến phủ tướng quân chúc tết. Khác với năm ngoái, năm nay ngoài đông đảo võ tướng đến chúc, còn có không ít quan văn. Sau khi tân đế đăng cơ, vọng tộc trong kinh cũng thấy rõ, trừ Cố đại tướng quân, phu nhân của tướng quân cũng là nhân vật không thể xem thường. Nghe nói là Lâm thái y y quan ngũ phẩm, nhưng đổi chữ "y" thành chữ "phó" mới đúng là danh xứng với thực.

Đại đa số bái thiếp đưa đến cửa đều bị Lâm Thanh Vũ từ chối, nhưng có vài người không thể không gặp. Ví dụ như phụ tá đắc lực của Cố Phù Châu trong quân đội, Ngô Chiến.

Ngô Chiến còn đang băn khoăn mình nói năng lỗ mãng với Đại tướng quân, chuyến này một là chúc tết, hai là nhận lỗi, lễ mang đến chiếm hết nửa cái sân. "Đây đều là tâm ý của các huynh đệ, mong phu nhân chớ ghét bỏ."

"Không đâu." Lâm Thanh Vũ vẫn khá lịch sự, "Ngô tướng quân ngồi đi. Hoa Lộ, dâng trà."

Ngô Chiến uống trà của phủ tướng quân, vẫn bồn chồn không yên như cũ. Hắn và Cố Phù Châu đều là quân nhân, không câu nệ tiểu tiết đã quen, muốn xin lỗi cũng sẽ thoải mái mà làm. Nhưng bây giờ ngồi trước mặt Lâm Thanh Vũ, bị y nhìn thờ ơ, những lời xin lỗi cũng trở nên xấu hổ không nói ra được.

Lâm Thanh Vũ nói: "Có vẻ Ngô tướng quân có chuyện muốn làm."

Ngô Chiến bất chấp: "Cái gì kia chứ, trước khi Đại tướng quân xuất chinh, ta nhất thời kích động mắng hắn, sau này mới biết là hiểu lầm tướng quân. Trong lòng ta cảm thấy có lỗi muốn chết..."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Việc này ngươi phải nói cùng tướng quân chứ."

"Nói rồi, tướng quân bảo không chấp nhặt với ta."

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Nếu vậy, ta cũng không chấp nhặt với ngươi."

Ngô Chiến nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhếch miệng cười nói: "Phu nhân yên tâm, lần sau ta sẽ quản tốt bản thân mình. Nếu ta còn lỗ mãng với Đại tướng quân, ta sẽ tự xin đến chuồng ngựa cho ngựa ăn ba tháng."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ngô tướng quân vừa nói 'nhất thời kích động' mắng Đại tướng quân, không biết 'nhất thời kích động' này từ đâu mà có?"

Ngô Chiến áy náy không thôi: "Thật ra cũng không tính là 'nhất thời kích động'. Lúc đầu thấy tình hình Tây Bắc đã thế này mà tướng quân còn thơ ơ nên ta có hơi giận. Không chỉ có ta, ngay cả Võ Quốc công cũng cảm thấy đây không phải là chuyện Đại tướng quân sẽ làm. Nhưng chúng ta lại cảm thấy, Đại tướng quân làm vậy hẳn là thâm ý. Cho nên chúng ta chỉ thuận miệng nói một hai câu, không ngờ lại bị Thôi tướng nghe thấy."

Thôi thừa tướng, Thôi Liễm, lúc đó đã hơn năm mươi, là tay chân của tiên đế. Khi Tiêu Tranh là Thái tử giám quốc, cũng rất tin tưởng người này. Người này cũng khá có uy vọng trong triều, tạm thời Lâm Thanh Vũ không có tâm tư muốn động đến lão.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Thôi tướng nói gì làm các ngươi căm phẫn như thế."

"Thôi tướng nói chúng ta không thông cảm cho Đại tướng quân. Đại tướng quân chinh chiến vì Đại Du hơn mười năm, bây giờ cưới được phu nhân xinh đẹp, say đắm trong ấm êm cũng là điều dễ hiểu. Quân sư Tây Hạ lắm mưu nhiều kế, Đại tướng quân cũng chỉ là một kẻ phàm phu, sao có thể đọ sức với 'quỷ', lòng sinh lùi bước cũng là bình thường, bảo chúng ta đừng quá khắt khe với hắn."

Lâm Thanh Vũ tìm được chỗ không đúng: "Cho nên Thôi tướng nói thay Đại tướng quân?"

"Ừ, đúng vậy." Bây giờ Ngô chiến nhớ lại cũng cảm thấy không ổn, "Thôi tướng còn nói, giấc mộng an nhàn ở kinh thành là điều Đại tướng quân xứng có được sau nhiều năm chinh chiến, lời nói ra tuy hướng về Đại tướng quân, nhưng chúng ta nghe vẫn giận, sau ta không nhịn được, lao vào trong quân doanh... ài, ta hồ đồ quá."

Lâm Thanh Vũ chìm vào suy nghĩ, hành động này của Thôi Liễm, là do lão tự nghĩ, hay là bị ai sai sử? Y vẫn cho rằng lão thần này khá an phận, bây giờ xem ra... y lại phải làm chuyện xấu một mình.

"Phu nhân, vì sao ngay từ đầu tướng quân lại không đồng ý đi Tây Bắc vậy." Ngô Chiến không nhịn được phải hỏi, "Thật sự là vì lưu luyến vinh hoa phú quý ở kinh thành hay sao? Ta không tin!"

Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Ngô Chiến rồi nói: "Bởi vì hắn cảm thấy, bản thân không ra chiến trường, không tham gia vào chuyện của Tây Bắc, mới là có trách nhiệm với ba mươi vạn quân Chinh Tây, với lê dân bách tính."

Ngô Chiến sững sờ: "Sao hắn lại nghĩ vậy? Đại tướng quân là chiến thần của Đại Du chúng ta, các tướng sĩ rất tin tưởng hắn!"

"Cho nên cuối cùng hắn vẫn đi, vì sự tin tưởng của các ngươi." Lâm Thanh Vũ nói lạnh lùng, "Dù cho không có các ngươi ép buộc, hắn vẫn sẽ đi."

Đến cùng thì Giang công tử cũng khác y, trong xương cốt ấy, vẫn là một thiếu niên hiền lành.

Sau khi tiễn Ngô Chiến, Lâm Thanh Vũ lệnh cho Hoa Lộ chuẩn bị hậu lễ, bảo Viên Dần chuẩn bị xe ngựa. Thôi Liễm đã sẵn lòng nói chuyện thay phu quân y, đương nhiên y phải tới cửa gửi lời cảm ơn.

Danh thiếp của thái y ngũ phẩm đưa tới phủ Thừa tướng, toàn phủ như lâm vào đại địch, nhưng thể là nhận được ý chỉ của Hoàng thái hậu. Thôi Liễm tự mình đón Lâm Thanh Vũ vào chính đường, trà dâng lên cũng là trà thượng hạng, thái độ tuy không lạnh không nhạt, nhưng cũng rất lịch sự.

"Bản tướng quả thật không ngờ, Lâm thái y sẽ đến tướng phủ chúc tết." Thôi Liễm nói, "Cũng không biết bản tướng lọt vào mắt của Lâm thái y khi nào."

Lâm Thanh Vũ nói: "Không dối gạt Thôi tướng, ta vốn không có ý này. Chỉ là nghe nói trước khi Đại tướng quân xuất chinh, từng nhận được lời hay của Thôi tướng, nên ta nhân đây đến nhà cảm tạ."

Mặt Thôi Liễm không chút thay đổi, chỉ có tay bưng trà là cứng đờ: "Đại tướng quân lao khổ nhiều năm, liều thân thể thương tật vì Đại Du, bản tướng thật sự không đành lòng nhìn Đại tướng quân miễn cưỡng ra chiến trường."

Lâm Thanh Vũ nói chậm rãi: "Nhưng ta nhớ rõ, trước đó Thôi tướng từng dâng sớ nói, Đại tướng quân là ứng cử viên sáng giá nhất để nắm giữ ấn soái Tây Bắc. Không biết là duyên cớ nào, có thể làm cho Thôi tướng thay đổi đường lối."

Thôi Liễm nhất thời nghẹn lời, nhưng lại phản ứng rất nhanh, nói một cách bình tĩnh: "Dâng sớ? Bản tướng không thượng tấu vì chuyện nắm giữ ấn soái của Tây Bắc, có phải Lâm thái y nhớ nhầm không."

"Vậy à," Lâm Thanh Vũ khẽ cười, "Có thể là ta nhớ nhầm."

Mặt mày mỹ nhân thoải mái, vốn là chuyện cảnh đẹp ý vui, nhưng Thôi Liễm nhìn thấy lại sợ hãi không yên. Quả thật là lão có dâng sớ này, nhưng người duy nhất xem sớ rõ ràng chỉ có mỗi thánh thượng. Lâm Thanh Vũ nói những lời này, là đã thật sự biết điều gì, hay chỉ đang thử lão?

Không chờ Thôi Liễm nghĩ nhiều, Lâm Thanh Vũ đã đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Lâm Thanh Vũ nói: "Thôi tướng là nguyên lão hai triều, là rường cột nước nhà, hi vọng Thừa tướng hãy suy nghĩ kỹ mọi việc trước khi làm, đừng làm chuyện gì ngu xuẩn."

Sau khi Lâm Thanh Vũ rời đi, Thôi Liễm không yên trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại, lão vẫn tiến cung vào ngày nghỉ. Thánh thượng đã ngủ, người gặp lão vẫn là vị Hề công công kia. Lần đầu tiên lão đơn độc diện thánh, Thánh thượng cũng đã nói: Ý của Hề Dung đều là ý của trẫm, ái khanh đối xử với hắn như trẫm là được.

Thôi Liễm một năm một mười nói rõ chuyện hôm nay cho Hề Dung: "Hề công công, bản sớ Cố tướng quân nắm giữ ấn soái kia của bản tướng..."

"Thừa tướng đại nhân yên tâm, sau khi Thánh thượng duyệt xong đã đốt, Lâm thái y không thể nhìn thấy được."

Trong lòng Thôi tướng vẫn còn sợ hãi: "Nói vậy, quả nhiên là y thử bản tướng. Thật sự là âm hiểm xảo trá, khó lòng đề phòng!"

Hề Dung khẽ cong môi: "Nhưng Thừa tướng yêu cầu diện thánh vào ngày nghỉ, không phải đang nói cho Lâm thái y biết, trong lòng ngươi có quỷ hay sao?"

Thôi Liễm bừng tỉnh, ảo não không thôi: "Bản tướng lại không nghĩ tới chuyện này!"

"Thừa tướng đại nhân không cần tự trách." Hề Dung nói một cách rất hứng thú, "Lâm thái y đã thấy rõ từ lâu, đại nhân làm vậy, chẳng qua là đưa cho y thêm một chứng cứ. Cho dù không có chứng cứ, y cũng đã xác nhận được sự thật."

"Ngươi nói là, y biết hết?"

Hề Dung híp mắt: "Hôm nay, y đến tìm ngươi hỏi tội, ngày sau sẽ đến phiên ta."

Lúc này, một tiểu thái giám đến tìm Hề Dung: "Hề công công, Hoàng thượng tỉnh rồi, đang tìm ngài.."

"Việc này đã phiền Thừa tướng hao tâm tổn trí, còn lại, cứ giao cho ta là được." Hề Dung nói xong, vội vàng đi về tẩm cung của Hoàng đế.

Vào ngày tết Nguyên Tiêu, Lâm Thanh Vũ lại nhận được thư của Cố Phù Châu: "Thắng bảy trận liên tiếp luôn cưng ơi, Võ Du Viễn lập công lớn, không hổ là người có thể diệt Tây Hạ. Nhưng hình như cậu ấy đang bắt đầu bay bổng, cảm tưởng mình có thể lấy một đánh năm. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn, ta sẽ ngăn cậu ấy ra ngoài lêu lổng - Chúc mừng kỷ niệm một năm yêu nhau."

Khi Cố Phù Châu ăn tết viết bức thư nhà cuối cùng, lúc đưa đến tay Lâm Thanh Vũ vừa hay là ngày họ hẹn ước.

Lâm Thanh Vũ khẽ cong môi, cất kỹ bức thư đi, đặt chung với chiếc nhẫn của Cố Phù Châu tặng y.

Buổi chiều, nội quan ở Từ An cung đến phủ truyền lời, Thái hậu mời Lâm Thanh Vũ tiến cung để tổ chức lễ hội Nguyên Tiêu, sau khi mặt trời lặn sẽ leo lên tháp để ngắm đèn.

Tác giả: Tiểu kịch trường:

Bạn học Giang dẫn vợ được giao hàng tận nơi đi dạo phố.

Trên tàu điện ngầm, đại mỹ nhân vừa học được cách sử dụng điện thoại trò chuyện wechat với người lạ đã giúp y.

Người lạ: Gì? Cậu ấy còn mang anh đi tàu điện ngầm? Mẹ bà tui chịu thua, không biết bắt taxi hả! Đại mỹ nhân thì sao ngồi tàu điện ngầm được! Nam sinh cấp ba trông ngon mà không dùng được, tức vãi!

Sau khi bạn học Giang nhìn thấy, suy nghĩ một lúc thì nói với vợ đẹp: E hèm... không thì, anh đi thi bằng lái trước nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play