80. Thầy lang Lâm có biết lấy hơi thế nào không?
Ngay khi đầu lưỡi của Lâm Thanh Vũ vừa vươn ra, thì bị người kia móc ngay lấy. Cố Phù Châu thành công đánh lạc hướng sự chú ý của y, Lâm Thanh Vũ không nghĩ tới chuyện hồn rời thể hay hồn ở thể khác nữa, chỉ đắm chìm trong hơi thở của Cố Phù Châu.
Dần dần, bờ môi của Lâm Thanh Vũ bắt đầu tê dại, hơi thở cũng ngày càng nhanh. Y có chút không chịu được, muốn đẩy Cố Phù Châu ra. Cố Phù Châu để một tay sau đầu y, một tay siết lấy những ngón tay của y, ôm y càng chặt hơn.
Mãi đến khi môi bị cắn một cái, Cố Phù Châu mới buông y ra.
Lâm Thanh Vũ khẽ thở hổn hển, hai má ửng đỏ, môi ánh nước, mắt long lanh, lộ ra vẻ bối rối hiếm khi xuất hiện trên người, tựa như đang không biết phải làm sao trước phản ứng kỳ lạ trên thân thể mình.
Cố Phù Châu cười khẽ: "Mặt của thầy lang Lâm đỏ quá nè." May mà bây giờ da hắn ngâm nên mới giả vờ được. Nếu như dùng chính thân xác của hắn để hôn Lâm Thanh Vũ, theo nhiệt độ trên mặt bây giờ, mức độ đỏ mặt khẳng định không khá hơn Lâm Thanh Vũ là bao.
Lâm Thanh Vũ dùng mu bàn tay sờ lên mặt mình, quả nhiên nóng cực kỳ. Y buộc mình bình tĩnh lại: "Bởi vì huynh làm ta không thở được. Không thở, mặt đỏ là chuyện rất bình thường."
Cố Phù Châu ngạc nhiên nói: "Thầy lang Lâm không biết phải lấy hơi như thế nào hở?"
Lâm Thanh Vũ xấu hổ một cách vô cớ, mặt không chút thay đổi: "Ta chỉ không biết với huynh."
Cố Phù Châu cười: "Thật ra ta cũng không rành lắm, nhưng hình như ta vừa ngộ ra được rồi. Ta có thể dạy em."
Lâm Thanh Vũ nghiêm mặt: "Để ngày khác đi."
Cố Phù Châu chớp mắt: "Ngày... khác?"
"Trễ rồi, ta đi ngủ đây."
Ban đêm, hai người vẫn ngủ một trên một dưới như thường lệ. Nói ra cũng lạ, trước khi yêu nhau bọn họ còn ngủ chung giường vài lần, nhưng sau khi yêu, hai người lại mỗi người một nơi. Mỗi ngày trước khi đi ngủ cả hai lại lúng túng mất một lúc, chỉ cần nhìn nhau là đỏ mặt tim hồng, làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ khó xử, cuối cùng lại tự hiểu nhau ngủ giường riêng, giống y như hai bé dâu* hay mắc cỡ. (dâu trong con dâu, làm dâu =w=)
Không biết mối tình đầu của người khác như thế nào, nhưng với Cố Phù Châu mà nói, mối tình đầu của hắn chỉ quanh quẩn ở ngây ngô thanh thuần. Cho dù hắn và Lâm Thanh Vũ đã quen biết nhau lâu, có tiếp xúc tứ chi, nhưng sau khi yêu, thỉnh thoảng có những lúc hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Nhưng một khi có người khác bên cạnh, hắn sẽ không còn căng thẳng nữa.
Hắn không thể để lộ vẻ căng thẳng của mình, hắn không muốn mình trông quá vô dụng.
Trong không gian yên tĩnh, Cố Phù Châu vừa được hôn đại mỹ nhân giường dưới bật cười: "Thanh Vũ ơi..."
Lâm Thanh Vũ nhắm mắt: "Sao huynh còn chưa ngủ." Tâm tình lắng xuống, Lâm Thanh Vũ nhớ lại dư vị của nụ hôn vừa rồi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nghĩ không ra không đúng chỗ nào.
"Không phải em cũng chưa ngủ đấy sao." Trong giọng của Cố Phù Châu mang theo ý cười, "Ta chỉ muốn nói cho em biết, hôn em không mệt chút nào, ta rất thích."
Lời này của Cố Phù Châu như đang nói, nếu hôn y mệt thì hắn không thích nữa? Hôn người ta đương nhiên là không mệt rồi, nếu mệt, sợ là vị Giang công tử này dù có thích cũng chẳng được đến đâu. Đây có lẽ là khởi nguồn cho giấc mộng* cả đời của hắn. (giấc mộng lão công công)
Lâm Thanh Vũ có chút buồn cười: "Huynh thích là được."
Cố Phù Châu hỏi: "Vậy em có thích không?"
Cố Phù Châu chờ nửa ngày cũng không chờ được câu trả lời của Lâm Thanh Vũ. Khi hắn trở mình định ngủ, mới nghe giường dưới nhẹ nhàng truyền đến một tiếng 'Thích'.
Khi Lâm Thanh Vũ tiến cung lần nữa thì được Hoàng hậu mời đến Phượng Nghi cung.
Bắc Cảnh vương thấy lời đồn liên quan đến Tĩnh Thuần là nam hay nữ dần trở nên nghiêm trọng, thậm chí truyền còn đến tai Hoàng đế, cuối cùng hắn cũng có động tác.
"Trong sổ con thỉnh an của Bắc Cảnh vương có nhắc đến việc này, nói đây là lời vô căn cứ, Vương phi của hắn là nữ nhi hàng thật giá thật." Hoàng hậu nói, "Hắn còn bảo sẽ tra kỹ việc này, trừng phạt thật nặng người truyền tin đồn."
Sau khi Trương Thế Toàn làm việc xong đã dẫn theo người của mình rời khỏi Bắc Cảnh, Bắc Cảnh vương có muốn tra cũng không tra được. Bắc Cảnh vương làm vậy, đơn giản là muốn bảo vệ Tĩnh Thuần, đồng thời cũng tránh hiềm khích của mình với kinh sư.
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Hoàng thượng tin à."
"Lời do Bắc Cảnh vương tự tay viết, đương nhiên Hoàng thượng sẽ tin."
"Chưa hẳn." Lâm Thanh Vũ nói, "Nương nương còn muốn tra nữa không."
Hoàng hậu lấy làm lạ: "Chân tướng đã rõ ràng, còn có gì để tra."
"Nếu Bắc Cảnh vương khi quân thì sao."
Hoàng hậu khó hiểu: "Tại sao Bắc Cảnh vương lại nói dối chuyện này?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Vì để kinh sư buông lỏng cảnh giác, tấn công bất ngờ."
Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống: "Chuyện này can hệ trọng đại, không thể nói bậy."
"Bởi vì quan trọng, nên Hoàng thượng mới càng phải cẩn thận hơn, không thể tin lời từ một phía của Bắc Cảnh vương. Cái gọi là không phải tộc ta, tất có dị tâm. Nương nương thân là quốc mẫu một nước, có trách nhiệm uốn nắn những lời sai. Còn xin nương nương nhắc nhở Hoàng thượng, phòng ngừa chu đáo, để đại quân không loạn."
Hoàng hậu trầm ngâm một hồi: "Bản cung đã biết."
Sau khi Lâm Thanh Vũ lui ra, Hoàng hậu khởi giá đến tẩm cung của Hoàng đế. Lúc đó vừa hay Thái y viện đưa thuốc đến, Hoàng hậu vừa đút thuốc cho Hoàng đế, vừa nói lại những lời của Lâm Thanh Vũ. "Theo thần thiếp thấy, việc này nên tra đến cùng."
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt có phần dò xét. Hoàng hậu cố gắng cười: "Thần thiếp nói có chỗ nào không đúng hay sao?"
"Không, trẫm chỉ không ngờ Hoàng hậu có suy nghĩ giống trẫm." Hoàng đế nhíu mày đầy nghi hoặc, "Lời Bắc Cảnh vương nói chắc nịch, ngược lại cảm thấy như càng che càng lộ. Hoàng hậu nói không sai, việc này phải tra đến cùng, nhưng phải làm bí mật, âm thầm điều tra là được."
Hoàng hậu gật đầu: "Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp sẽ tra rõ."
Hoàng đế nắm chặt tay Hoàng hậu, dịu giọng nói: "Trong hậu cung, cũng chỉ có Hoàng hậu san sẻ với trẫm."
Hoàng hậu cảm động: "Hoàng thượng..."
Sự ấm áp hiếm có giữa hai vợ chồng bị Tiết Anh đến thông truyền cắt ngang: "Hoàng thượng, Hoàng hậu, quốc sư cầu kiến."
Hoàng hậu kinh ngạc: "Quốc sư đột nhiên tiến cung, chắc là có chuyện quan trọng."
Hoàng đế ngồi dậy: "Mau mời hắn vào."
Từ Quân Nguyện luôn độc lập, tách khỏi hồng trần, trừ khi Hoàng đế đích thân triệu tập, rất hiếm khi hắn chủ động cầu kiến. Xưa nay Hoàng đế luôn coi Từ Quân Nguyện như khách quý, bởi vì mấy chục năm trước, Từ Quân Nguyện từng tính một quẻ vận nước cho Đại Du, giải quẻ rằng: Cuộc tranh trữ vị, Bắc Cảnh hòa thân, quỷ soái Tây Hạ.
Trong hơn mười năm, lời của Từ Quân Nguyện lần lượt ứng nghiệm. Hoàng đế vốn đã tôn sùng thiên tượng, nay lại càng lễ ngộ có thừa với Từ Quân Nguyện. Ở trước mặt Hoàng đế, một câu thuận miệng của Từ Quân Nguyện còn hữu dụng hơn lời của ngôn quan.
Sau khi Từ Quân Nguyện vào điện, Hoàng đế miễn lễ ban ngồi ngay lập tức. Đối với Hoàng đế, Từ Quân Nguyện không quá tất cung tất kính, nhưng cũng có cấp bật lễ nghĩa chu toàn: "Khí sắc của Hoàng thượng có vẻ không tốt, mong Hoàng thượng bảo trọng long thể."
"Chứng đau đầu của trẫm là bệnh cũ, lúc tốt lúc xấu, cũng không biết khi nào mới dứt." Hoàng đế sốt sắng nói, "Lần này quốc sư tiến cung, là tính được gì hay sao? Thân thể của trẫm có thể được chữa khỏi à?"
Từ Quân Nguyện nói: "Bệ hạ là chân long thiên tử, thần chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, mây trôi che khuất tầm mắt, sao có thể nhìn ra đạo của thiên tử."
Hoàng đế rũ vai, có chút thất vọng. Đây không phải lần đầu lão bảo Từ Quân Nguyện xem quẻ cho lão, nhưng lần nào Từ Quân Nguyện cũng trả lời giống nhau.
Hoàng hậu hỏi: "Đã vậy, vì sao quốc sư lại đến? Là vì chứng mất hồn của Ly nhi..."
Hoàng đế liếc mắt nhìn Hoàng hậu, nhu tình trong mắt không còn. Hoàng hậu cảm nhận được lão không vui, đành ngậm miệng lại.
Từ Quân Nguyện như thể không nghe thấy nửa câu sau của Hoàng hậu nói. Hắn đáp: "Đêm qua, vi thần nhìn thiên tượng, nhìn thấy tứ linh liên châu. Nếu bốn sao hội hợp, còn là đại canh. Binh tang tịnh khởi, quân tử ưu, tiểu nhân lưu*." (Bốn sao: sao thổ, mặt trăng, sao kim, sao mộc thẳng hàng; Câu sau trong Hán thư: Thiên văn chí, nói ngắn gọn là ảnh hưởng cực đoan đến trái đất, thời tiết, khí hậu khắc nghiệt, binh mã có tang, quý nhân lo lắng, tiểu nhân lộng hành, cái này thời cổ thôi còn khoa học không giải thích thế, tham khảo thôi nhe mọi người.)
Sắc mặt của Hoàng đế trở nên cực kỳ khó coi. Hoàng hậu cũng nhíu mày: "Ý của quốc sư là, sợ rằng Đại Du sắp có xung đột? Đây là nói Tây Bắc, hay là..."
Từ Quân Nguyện từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Kỳ lạ hơn là, có sự nghịch chuyển âm dương ở phía nam. Mà kẻ dương, đúng là có số mệnh phượng loan bay cao."
Kẻ dương... phượng loan bay cao?
Hoàng hậu bất an nhìn Hoàng đế: "Hoàng thượng, chuyện này..."
Mặt Hoàng đế không còn chút máu, căng thẳng cả người, trầm giọng nói: "Hoàng hậu, trẫm hạn cho ngươi phải tra rõ thân phận của Tĩnh Thuần trong vòng ba ngày. Nếu ngươi không tra được, trẫm sẽ để Trần quý phi đi tra. Phượng ấn và sách bảo của ngươi sau này cũng không cần giữ nữa."
Hoàng hậu vội vàng quỳ xuống: "Thần thiếp lĩnh mệnh."
Khi Lâm Thanh Vũ ra cung, nhìn thấy xe ngựa của phủ tướng quân đang đứng. Y và Cố Phù Châu ngày càng ăn ý, chỉ cần hai người cùng vào cung, sẽ có một người chờ đối phương về phủ. Lâm Thanh Vũ lên xe ngựa, quả nhiên Cố Phù Châu đang gác cặp chân dài nằm nghỉ ngơi. Thấy y vào, Cố Phù Châu thả chân xuống, nói: "Thầy lang Lâm vất vả rồi, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tối."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đi đâu."
Cố Phù Châu kéo y ngồi xuống bên cạnh: "Cẩm Tú hiên."
Cẩm Tú hiên, quán rượu nổi tiếng nhất kinh thành. Khi Cố Phù Châu vẫn còn là Lục Vãn Thừa, hai người đã từng đến đây ăn. Bây giờ trở về chốn cũ, Cẩm Tú hiên vẫn là Cẩm Tú hiên, còn người bên cạnh y vẫn là Giang công tử.
Cố đại tướng quân dẫn theo phu nhân đại giá quang lâm, Cẩm Tú hiên dù hết chỗ cũng phải lấy ra được một nhã gian. Nhưng Cố Phù Châu lại uyển chuyển từ chối lòng tốt của chưởng quỹ, dẫn Lâm Thanh Vũ đến một gian cách gian. Gian cách gian được một cái bình phong chặn làm hai, Lâm Thanh Vũ vừa ngồi xuống đã nghe giọng từ một đầu bên kia: "Ô Nhã cô cô, đã lâu không gặp. Cô cô ở ngoài cung vẫn tốt chứ?"
Đây là giọng của Hề Dung.
Lâm Thanh Vũ đưa mắt dò hỏi Cố Phù Châu, Cố Phù Châu hạ giọng nói: "Đừng vội, em nghe xong sẽ hiểu."
Một giọng nữ rụt rè vang lên, nghe giọng người này phải ngoài ba mươi hay bốn mươi: "Vẫn tốt, vẫn tốt, đa tạ Hề công công quan tâm."
Giọng Hề Dung lạnh hơn mấy phần: "Ta đã rời cung cùng Vương gia, đã không còn là công công gì nữa, cô cô có thể gọi ta là 'Hề quản gia' là được."
"Vâng, Hề quản gia." Giọng điệu của người phụ nữ tên Ô Nhã kia như đi trên băng mỏng, "Không biết Ninh vương điện hạ tìm nô tỳ, là có dặn dò gì."
Hề Dung nói: "Ta nhớ mang máng, năm đó khi Tĩnh Thuần quận chúa còn ở Thượng Nghi cục, là do ngươi một tay dạy dỗ?"
"... Vâng."
"Vậy thì, ngươi hẳn là biết rõ đến cùng thì Tĩnh Thuần quận chúa là nam hay nữ nhỉ."
Ô Nhã vội nói: "Nếu Tĩnh Thuần quận chúa là nữ sử của Thượng Nghi cục, thì sao có thể là thân nam nhi."
Hề Dung: "Ngươi chắc chắn như vậy, là đã tận mắt thấy thân thể của hắn?"
Ô Nhã lúng túng: "Dù ta chưa thấy, nhưng nữ sử vào cung, đều phải do cô cô chưởng sự tự mình nghiệm thân."
"Đáng tiếc, vị chưởng sự cô cô từng nghiệm thân cho Tĩnh Thuần đã chết từ lâu không còn đối chứng. Nếu không phải có người có tật giật mình, cần gì phải giết người diệt khẩu."
Ô Nhã hoảng sợ: "Chết rồi?"
"Hoàng hậu đang điều tra việc này, vài ngày nữa sẽ tra đến ngươi." Hề Dung nói không nhanh không chậm, "Vương gia hi vọng, ngươi có thể cung cấp cho Hoàng hậu một ít manh mối hữu dụng. Đương nhiên, sau khi chuyện này xong, Vương gia nhất định sẽ không bạc đãi ngươi. Nói đến đứa con gái đang bệnh tình nguy kịch của ngươi của ngươi đi, chẳng lẽ ngươi không muốn tìm thái y giỏi để cứu mạng nó hay sao."
Ô Nhã hoang mang rối loạn: "Ta, ta không hiểu ý của Vương gia."
Ô Nhã không hiểu, nhưng Lâm Thanh Vũ gần như đã thấu. Y hỏi Cố Phù Châu: "Huynh muốn bà ta khai man?"
"Tuy là khai man, nhưng ở chỗ bà ta đều là thật."
"Ngay cả khi có nhân chứng, vậy còn vật chứng..." Lâm Thanh Vũ nghĩ đến tín vật Cố Phù Châu bảo y lấy ở chỗ Thẩm Hoài Thức, bừng tỉnh, "Là sợi dây lưng ngọc bội kia?"
"Có ba sợi dây lưng ngọc bội, chia cho Thẩm Hoài Thức, Tĩnh Thuần và Tiêu Tranh. Ba người bọn họ vẫn luôn mang theo tín vật tình bạn thời ấu bên mình, cũng không ngờ rằng tín vật sẽ có ngày thành bùa đòi mạng."
Bên kia, sau khi Hề Dung nói rõ ý đồ của mình, Ô Nhã không đồng ý ngay. Hề Dung cũng không ép, chỉ nói: "Ngươi trở về suy nghĩ việc này cho kỹ. Nhưng tốt nhất là đừng nghĩ quá lâu. Không phải Vương gia không chờ được, mà con gái của ngươi không chờ được."
Sau khi Ô Nhã rời đi, Hề Dung từ sau bình phong đi qua: "Chào tướng quân, phu nhân."
Lâm Thanh Vũ nói: "Làm phiền Hề quản gia đi một chuyến - muốn ở lại cùng dùng bữa không?"
"Không cần, Vương gia còn đang chờ ta." Hề Dung thở dài, "Tại hạ cáo từ trước."
Chuyện quân lương Tiêu Giới làm vừa nhanh lại vừa tốt, làm cho Hoàng đế phải rửa mắt mà xem. Hoàng đế cũng giao việc cho hắn ngày càng nhiều hơn, Tiêu Giới không biết gì về triều đình, mọi thứ chỉ có thể ỷ vào Hề Dung. Lâm Thanh Vũ có thể tưởng tượng được, sau này Tiêu Giới đăng cơ, người chân chính ngự bút châu phê sẽ là ai.
Hoạn quan nắm quyền, từ xưa đến nay, đều là quốc nạn. Khi vận số của Tiêu Tranh sắp cạn, y cũng nên chuẩn bị một đường lui cho mình và Cố Phù Châu, để phòng chuyện không may.
Các món ăn ở Cẩm Tú hiên tinh tế đa dạng, hiếm khi Cố Phù Châu được đến đây một lần, hắn gọi hết những món chiêu bài của quán. Khi hai người dùng được một nửa, Cố Phù Châu bỗng nhiên để đũa xuống, vẻ mặt thay đổi: "Xong đời."
"Sao vậy?" Lâm Thanh Vũ giật mình, "Thức ăn có độc?"
"Vậy thì không phải." Cố Phù Châu nói chậm rì, "Xương cá mắc trong cổ họng."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Cố Phù Châu rầu rĩ không vui: "Cho nên ta mới ghét ăn cá, sao cá lại phải có xương."
"Đừng nói nữa." Lâm Thanh Vũ nâng cằm Cố Phù Châu lên, "Há miệng, ta xem xem."
Cố Phù Châu nghe lời làm theo. Xương cá mắc trong chỗ sâu, mắt thường khó thấy, Lâm Thanh Vũ rót cho hắn chén trà: "Thử xem có thể nuốt xương cá xuống được không."
Cố Phù Châu uống một bình nước mới nuốt xương cá xuống được. Lâm Thanh Vũ nhìn hắn, nói đầy ẩn ý: "Quả nhiên, lần trước không phải ảo giác."
Cố Phù Châu có linh cảm không tốt: "Ảo giác gì?"
Lâm Thanh Vũ nói một cách chậm rãi: "T uy rằng Đại tướng quân cao to mạnh mẽ, nhưng có vẻ như đầu lưỡi nhỏ hơn người khác một chút."
Cố Phù Châu ngơ ngác: "Hả?"
Lâm Thanh Vũ xong môi cười giễu: "Khó trách, lần trước huynh... ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
Cố Phù Châu: "..."
Công dụng lớn nhất của lưỡi là dùng để ăn và nói, hai cái này Cố Phù Châu không khác gì người thường, cho nên hắn chưa bao giờ để ý lưỡi mình lớn hay nhỏ. Bây giờ bị Lâm Thanh Vũ nói, hắn mới giật mình nhận ra lưỡi của cơ thể này khá nhỏ, ít nhất là ngắn và nhỏ hơn so với Lục Vãn Thừa, nếu đóng vai quỷ thắt cổ chắc cũng chẳng ai tin.
Lâm Thanh Vũ nói một cách điềm nhiên như không: "Huynh không cần phải quá để ý đến chuyện này. Tuy lưỡi của huynh ngắn nhưng sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày. Thậm chí, còn khá đáng yêu."
Vẻ mặt của Cố Phù Châu phức tạp: "Cảm ơn, không cảm thấy được an ủi."
Hai ngày sau, trong cung xảy ra một chuyện lớn - Mẹ đẻ của Thái tử, Trần quý phi thịnh sủng nhiều năm, lấy quyền mưu tư, họa loạn hậu cung, bị Thánh thượng tước phong hào quý phi, đày vào lãnh cung.
Chuyện đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, bề ngoài là chuyện hậu cung, nhưng lại liên quan rất lớn đến trên triều. Tiêu Tranh ôm bệnh quỳ một đêm ở cửa Cần Chính điện, Hoàng đế làm như không thấy, không cho mẹ con gã chút tình cảm nào.
Thái tử dần mất Thánh tâm, lại mất trợ lực từ mẫu phi. Ngược lại là Tiêu Giới, được Thánh thượng giao cho nhiệm vụ quan trọng. Những ngôn quan văn thần giao hảo với Thái tử ai náy cũng thấy bất an, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện quý phi bị phế không một ai biết rõ đầu đuôi, huống chi là góp lời cầu tình cho bà ta.
Đến cùng thì hôm đó trong cung xảy ra chuyện gì, trong cung ngoài cung đều có ý kiến khác nhau, người biết sự thật cũng chẳng được mấy ai, trong đó có cung nữ Ô Nhã kia. Sau này, Lâm Thanh Vũ mới biết tất cả mọi chuyện thông qua Hề Dung.
Hoàng hậu phụng mệnh điều tra án của Tĩnh Thuần quận chúa, không tra được gì trong cung, chỉ có đi ra ngoài cung để tra. Tĩnh Thuần quận chúa vào cung cách đây mười năm, phần lớn nữ sử Thượng Nghi cung năm đó đã xuất cung kết hôn, Ô Nhã là một trong số đó.
Hoàng đế coi trọng việc này, thậm chí còn lấy cả phượng ấn và sách bảo ra để nói. Hoàng hậu không dám lơ là, tự mình làm mọi chuyện, Ô Nhã cũng do nàng đích thân thẩm vấn.
Ô Nhã không nói thẳng thân phận của Tĩnh Thuần, chỉ nói Tĩnh Thuần không giống những cung nữ khác. Tĩnh Thuần chưa bao giờ có bà dì đến thăm, cho dù xuân hạ thu đông lúc nào mặc đồ cao cổ. Sau này, bà ta tình cờ trông thấy Tĩnh Thuần đang thay quần áo, mới phát hiện cổ họng Tĩnh Thuần khác những nữ tử khác. Lúc bà ta nói chuyện này với nữ sử chưởng sự, chưởng sự còn khăng khăng bà ta nhìn lầm, còn lệnh cho bà ta không được nói chuyện này ra ngoài.
"Nói vậy, là nữ sử chưởng sự bao che cho Tĩnh Thuần?" Hoàng hậu nói, "Ả ta chỉ là cung nữ, lấy đâu ra bản lĩnh che trời giấu biển bực này."
Ô Nhã lấy một sợi dây lưng ngọc bội màu tím ra: "Sau khi Tĩnh Thuần quận chúa xuất giá, lúc nô tỳ phụng mệnh quét dọn phòng hắn ở lúc trước, thì tìm thấy vật này ở bên trong. Sợi dây lưng ngọc bội này là dùng loại lụa riêng trong cung, chỉ có hậu phi hoàng tử mới được dùng. Nô tỳ vốn định giao vật này cho nương nương, ai ngờ Thượng Nghi cục lại bỗng nhiên đổi nữ sử chưởng sự, nô tỳ cũng bị quy tội, đuổi ra khỏi cung."
Hoàng hậu cầm sợi dây lưng ngọc bội nhìn kỹ, cảm thấy nó cực kỳ quen mắt: "Loại dây này rất thịnh hành trong khoảng mười năm trước, bây giờ rất hiếm thấy."
Ánh mắt của Lai Phúc sắc bén: "Dây này giống y như dây buộc ngọc bội của Thái tử - Đây là một đôi!"
Vẻ mặt Hoàng hậu nghiêm túc, xác nhận nhiều lần: "Ngươi chắc chắn nhìn kỹ rồi chứ?"
"Mỗi ngày Thái tử đeo dây ngọc bội này đến Phượng Nghi cung thỉnh an, nô tài chắc chắn không nhận nhầm."
"Được... được." Hoàng hậu khó nén được vẻ kích động, "Bãi giá, bản cung phải đi gặp Hoàng thượng."
Ô Nhã lại nói: "Nương nương! Nương nương, nô tỳ còn một chuyện, không biết có nên nói hay không."
Hoàng hậu gấp không kịp chờ: "Ngươi còn có manh mối gì nữa?"
"Nương nương nhắc đến thái tử điện hạ, lúc này nô tỳ mới nhớ. Trước kia, bút mực giấy nghiên trong cung của Thái tử điện hạ đều do Tĩnh Thuần đưa đi. Nô tỳ từng thấy hai người họ trò chuyện ở ngự hoa viên, nhắc tới điều gì đó khi còn bé, chùa Trường Sinh..."
Lai Phúc chợt nhớ: "Khi còn bé Thái tử vì tránh bệnh tật có đến chùa Trường Sinh cùng Trần quý phi ở một thời gian, chẳng lẽ có liên quan gì? Tạm thời nương nương đừng vội, tra rõ mọi chuyện trước rồi đi hồi bẩm Thánh thượng cũng không muộn."
Chẳng bao lâu, có tin tức từ chùa Trường Sinh. Theo lời kể của tăng nhân trong chùa, lúc Thái tử tránh bệnh ở chùa, ngoại trừ thái giám cung nữ bên cạnh, còn có hai đứa bé cùng tuổi làm bạn. Một người trong đó, là hộ vệ Thiên Ngục môn bên cạnh Thái tử từ nhỏ, Thẩm Hoài Thức; Mà một người khác, là một tiểu hòa thượng chùa Trường Sinh thu nuôi, quy y xuất gia từ nhỏ, là một đứa bé thích cười rất được người yêu mến. Cho dù có thân phận khác nhau, cả ba thường chơi chung với nhau, có thể nói là tình bạn thời để chỏm, nói cười vui vẻ.
Sau đó, cha mẹ ruột của tiểu hòa thượng tìm thấy bé trong chùa, cho bé hoàn tục. Hoàng hậu lần theo manh mối này, tra được cha của tiểu hòa thượng nghiện cờ bạc, lý do mang tiểu hòa thượng về cũng là vì bán vào trong cung làm thái giám. Ai ngờ sau khi tiểu hòa thượng tiến cung thì lại không còn tin tức, Hoàng hậu lệnh cho Tư Lễ giám đi tra, nhưng lại không tra được bất cứ manh mối gì về tiểu hòa thượng.
Tra được đến đây, Hoàng hậu không thể ngồi yên được nữa, mang nhân chứng vật chứng đến cầu kiến Hoàng đế.
"Sau khi Tĩnh Thuần tiến cung, từ một tiểu thái giám lại trở mình biến thành cung nữ. Nếu không có quan hệ thân thích, ai lại mạo hiểm rơi đầu để giúp hắn." Hoàng hậu nói, "Về phần quan hệ, trong cung hắn chỉ quen biết Thái tử và Thẩm Hoài Thức, lúc ấy Thẩm Hoài Thức lại nghe lời Thái tử răm rắp... Hoàng thượng, chuyện của Tĩnh Thuần, Thái tử không thoát khỏi liên can."
Hoàng đế nghe xong ngọn nguồn sự việc, nhìn dây lưng kia, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tuyên Trần quý phi."
Hoàng hậu sững sờ: "Hoàng thượng?"
Hoàng đế lạnh giọng: "Đi mau."
Trần quý phi được đưa đến Cần Chính điện, bằng chứng trước mắt như núi, vì con trai nên bà ta không thể cãi lại, hoa dung thất sắc quỳ gối trên điện, rưng rưng nói: "Là thần thiếp, tất cả việc này đều do thần thiếp làm. Lúc thần thiếp ở chùa Trương Sinh đã thích Tĩnh Thuần ngoan ngoãn đáng yêu, không đành lòng nhìn nó bị tịnh thân, mới làm loại chuyện ngu xuẩn thế này. Nhưng thần thiếp vạn không ngờ tới Tĩnh Thuần lại bị Bắc Cảnh vương nhìn trúng... Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý, Hoàng thượng!"
Hoàng hậu vỗ bàn đứng dậy: "Nói hưu nói vượn! Quý phi, ngươi cho rằng tội không biết dạy con chưa đủ lớn hay sao, còn muốn phạm tội khi quân!"
"Tất cả những gì thần thiếp nói đều là sự thật." Trần quý phi khóc đến lê hoa đái vũ, nhan sắc không còn, nhưng bà ta không chút do dự, "Dây kia là do thần thiếp thưởng cho Tĩnh Thuần, thêm cả sợi dây lưng ngọc bội Thái tử hay dùng cũng từ cung của thần thiếp, vốn là một đôi, Thái tử không biết chuyện này."
"Cung nữ của Thượng Nghi cục nhiều lần nhìn thấy Thái tử và Tĩnh Thuần gặp gỡ riêng, chuyện này giải thích thế nào?!"
Trần quý phi thút tha thút thít: "Tĩnh Thuần quận chúa xinh đẹp như hoa, là đệ nhất mỹ nhân trong kinh năm đó, Thái tử đối xử với nàng khác biệt, chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường. Nhưng từ khi Hoàng thượng gả Tĩnh Thuần cho Bắc Cảnh vương, Thái tử đã không còn qua lại với nàng nữa."
"Ăn nói bừa bãi! Chuyện của Tĩnh Thuần có liên quan đến sự an nguy của Bắc Cảnh, xin Hoàng thượng minh xét!" Hoàng hậu đã cực kỳ tức giận, nàng xem như đã rõ, Hoàng đế là muốn loại Tiêu Tranh ra khỏi chuyện này.
"Đủ rồi." Hoàng đế nhắm mắt nói: "Từ ngày hôm nay, tước phong hào quý phi của Trần thị, đưa vào lãnh cung. Việc này, dừng ở đây."
Sau khi nghe Hề Dung kể chuyện, Lâm Thanh Vũ không ngạc nhiên chút nào: "Quả nhiên, không vạn bất đắc dĩ, Hoàng đế vẫn sẽ không động vào Tiêu Tranh."
"Trần quý phi vì bảo vệ con mình cũng nhọc lòng. Thật không ngờ được, mẹ con bọn họ có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Trần quý phi bị phế, Tiêu Tranh mất Thánh tâm, một cây làm chẳng lên non, thì có thể gắng gượng được bao lâu." Cố Phù Châu cười, "Thanh Vũ, chúng ta lại làm chuyện xấu rồi."
Lâm Thanh Vũ mỉm cười, cảm giác hai người cùng làm chuyện xấu tốt hơn một người nhiều.
Dây ngọc bội
Tác giả: Biết mọi người không thích đọc mấy chương tình tiết, nên cuối cùng đính kèm một tiểu kịch trường đại mỹ nhân xuyên về hiện đại (nối tiếp cái lần trước):
Bạn học Giang mất ký ức xuyên việt nhận được tin nhắn, tiện tay quẹt report lừa gạt. Sau đó, người lạ lại gửi một tin nhắn khác: [picture] Vợ cậu trông thế này.
Bạn học Giang: Ảnh này photoshop quá lắm đó người anh em ơi.
Người lạ lại video call tới: Bạn Giang nhận, trên màn hình xuất hiện gương mặt của đại mỹ nhân.
Đại mỹ nhân nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng sợ hãi: ... Chồng?
Bạn học Giang: Ừm... Anh đang ở đâu?
Cmt: Thật là một người lạ tốt bụng, người đẹp như vậy còn giúp tìm chồng.