68. Có phải huynh lại muốn vấy bẩn ta không?

Mấy ngày tảo triều liên tiếp, chúng thần đều thảo luận về chiến sự giữa Đại Du và Tây Hạ. Lần này Tây Hạ ngóc đầu trở lại, còn đổi chủ soái, phong cách hành quân khác lúc trước hoàn toàn. Triệu Minh Uy không biết đường đâu mà lần, sau khi thất bại ba lần liên tiếp, áp dụng chiến lược thủ thành bảo thủ, tránh mà không ra, cũng cầu viện với trong kinh. Trong sớ dâng lên, Triệu Minh Uy liên tục cường điệu mình không thể đảm nhiệm chức chủ soái, xin Thánh thượng hãy để Cố đại tướng quân về giữ ấn soái xuất chinh càng sớm càng tốt.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống chúng thần, Tiêu Tranh đứng đầu quần thân. Đôi phụ tử thiên gia này giống nhau đến mấy phần, bây giờ lại còn gầy gò, hốc hác y như nhau. Hoàng đế lấy tay đỡ trán, lông mày nhíu chặt, tiếng bàn luận của các quần thần không ngớt bên tai, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ho khục khặc của Tiêu Tranh, làm cho lão cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Tiêu Tranh cũng ráng gượng để vào triều. Một kiếm kia của Thẩm Hoài Thức làm tổn thương phổi trái của gã. Trừ khi thần y tái thế, bằng không quãng đời còn lại của gã không thể sống như người bình thường.

Ráng gượng vào triều còn có Cố Phù Châu. Chỉ thấy hắn đứng thẳng rũ mắt, người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn đang nhắm mắt trầm tư.

"Cố đại tướng quân vừa thành hôn với Lâm công tử được mấy ngày, đã đuổi hắn về lại chiến trường? Ngay cả giường cưới còn chưa nằm ấm lưng đâu đấy." Lên tiếng là Ngô tướng quân, Ngô Chiến có quan hệ tốt với Cố Phù Châu.

Thừa tướng vuốt râu nói: "Lời này của Ngô tướng quân sai rồi. Có đất nước mới có gia đình, quốc gia đang gặp nạn, chẳng lẽ Cố đại tướng quân còn quyến luyến dịu hương ở nhà, vứt bỏ ba mươi vạn đại quân Chinh Tây không để ý?"

Ngô Chiến hùng hổ: "Quốc nạn gì chứ, Thôi tướng nói quá rồi, chẳng phải chỉ là mấy tên giặc cỏ Tây Hạ thôi sao." Ngô Chiến bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất, "Hoàng thượng, ngươi cho ta một vạn tinh binh, ta sẽ lập tức đi Tây Bắc chi viện Triệu tướng quân. Trong vòng ba tháng, nhất định sẽ đánh thắng một trận lớn cho Đại Du!"

Thừa tướng lắc đầu: "Nói lời kiêu ngạo, không biết tự lượng sức mình."

Ngô Chiến nổi nóng: "Ta không biết lượng sức mình? Vậy thì ngươi đi đi!"

Hoàng đế yên lặng nghe hai người tranh luận, chợt nói: "Thái tử, ngươi thấy việc này thế nào?"

Tiêu Tranh như thể không nghe thấy, vẻ mặt thay đổi mấy lần, rõ ràng là đang lơ đễnh.

Hoàng đế nghiêm nghị: "Thái tử!"

Lúc này Tiêu Tranh mới tỉnh táo trở lại, thưa: "Nhi thần tán thành."

"Ngươi tán thành? Ngươi tán thành với ý của ai."

"Đương nhiên là Thôi tướng." Tiêu Tranh lại ho hai tiếng, "Thân thể nhi thần không khỏe, thất lễ ở trước điện, mong phụ hoàng thứ tội."

Cân nhắc đến thân thể của Tiêu Tranh, Hoàng đế cố nén không bực dọc, lão lại hỏi Cố Phù Châu: "Cố ái khanh, ngươi cảm thấy sao?"

Cố Phù Châu: "..."

Hoàng đế bị bơ hai lần liên tiếp, không thể nhịn được nữa, đập bàn hét lên: "Cố Phù Châu!"

Cố Phù Châu mở mắt, trong mắt là mờ mịt lóe qua. Hắn thấy Ngô Chiến đang quỳ trước ngự tiền, tư thế chủ động xin đi, cũng đoán được đại khái Hoàng đế đang hỏi hắn cái gì. "Ngô tướng quân là tướng tài, cũng là soái tài. Theo thần thấy, hắn thích hợp làm tiên phong."

Ngô Chiến liên tục nháy mắt với Cố Phù Châu, Cố Phù Châu chỉ coi như không thấy: "Hơn nữa địa hình Tây Bắc đa số là hoang mạc bình nguyên, Ngô tướng quân thiện thủy chiến, để hắn đi Tây Bắc cũng không thích hợp."

Cố Phù Châu nói có lý có cơ sở, làm Hoàng đế không tìm ra sai lầm, không thể không nhẹ giọng lại: "Cố ái khanh nói có lý, quả thật Ngô Chiến không thích hợp nắm giữ ấn soái Tây Bắc."

Thừa tướng nhân cơ hội nói: "Cố đại tướng quân ở Tây Bắc nhiều năm, không có ai hiểu hành quân đánh trận ở hoang mạc được như Đại tướng quân. Ấn soái Chinh Tây, không phải Cố đại tướng quân thì không được."

Binh bộ Thượng thư phụ họa: "Ngày đó Đại tướng quân bí mật hồi kinh là vì giải độc Thiên Chu. Bây giờ độc đã được giải, Đại tướng quân còn gióng trống khua chiêng cưới vợ, chuyện ở kinh thành đã sớm không còn giấu được. Tây Hạ cũng biết Đại tướng quân không ở Ung Lương, nên mới tùy ý làm bậy như thế. Đại tướng quân không quay về củng cố quân tâm, chỉ sợ sẽ làm Tây Hạ ngày càng mạnh thêm."

Cố Phù Châu nhíu mày, ôm ngực nói: "Thần nguyện lãnh binh xuất chinh."

Ngô Chiến vội nói: "Không thể được! Mặc dù Thiên Chu đã được giải, nhưng trúng độc bị thương liên tục đã làm cơ thể của Đại tướng quân tổn thương gốc rễ từ lâu. Đại phu nói, nếu Đại tướng quân muốn sống thêm vài năm, nhất định phải ở lại kinh thành tĩnh dưỡng."

Đại phu trong trong lời của Ngô Chiến, chính là vợ mới cưới của Cố Phù Châu. Mấy ngày trước, Ngô Chiến đến phủ tướng quân làm khách, Cố đại tướng quân không câu nệ tiểu tiết, để vợ mới cưới ngồi uống rượu cùng. Lúc đó phu nhân tướng quân mới tiết lộ cho hắn về tình trạng cơ thể của Đại tướng quân.

Cố Phù Châu trầm giọng: "Trước đại nghĩa của đất nước, thần nguyện ý không màng đến sinh tử của bản thân."

"Như vậy sao được! Sống chết của Đại tướng quân liên quan đến xã tắc. Nếu lúc này ép hắn quay về Tây Bắc, làm cho bệnh cũ tái phát, vậy chẳng phải càng hợp ý bọn tặc Tây Hạ hay sao!"

Hoàng đế đau đầu không chịu được. Lão trông cậy vào Tiêu Tranh chủ trì đại cục, nhưng Tiêu Tranh ngoại trừ trả lời lão một câu khi nãy thì không nói thêm gì nữa, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Thái tử lão kỳ vọng cao, sao lại có thể trở thành như bây giờ.

"Chuyện chủ soái thảo luận lại sau, trước tiên các ngươi vạch ra một kế sách tạm thời, để cho Triệu Minh Uy có cái để làm - bãi triều." Hoàng đế kiệt sức đứng lên, vóc người chao đảo, các đại thần quy xuống ngay lập tức: "Hoàng thượng bảo trọng long thể."

Sau khi tan triều, Cố Phù Châu và Ngô Chiến kết bạn mà đi. Ngô Chiến hỏi hắn: "Vì sao Đại tướng quân ngươi không cho ta đi Tây Bắc?"

Cố Phù Châu nói: "Ngươi vốn cũng không thích hợp đi chiến trường Tây Bắc." Đi là tặng đầu không cho người ta, rất không đáng.

"Nhưng ta không đi, Đại tướng quân phải đi." Ngô Chiến nói xong thì đùa, "Chẳng lẽ tướng quân buông được vợ mới cưới, đi đến nơi hoang vắng như Tây Bắc kia, đi một lần là đi nhiều năm?"

"Đương nhiên buông được." Cố Phù Châu nói năng khí phách, "Đại trượng phu chí ở bốn phương, há có thể vì tư tình nhi nữ bị giam cầm ở trong một phương trời."

Ngô Chiến kính nể ngay lập tức: "Đại tướng quân thật là mẫu mực!"

Sau khi tách khỏi Ngô Chiến, Cố Phù Châu nhìn thấy một thái giám đang ôm bình hoa đi tới. Bình hoa kia phải cao đến nửa người, ôm trong người là không nhìn thấy đường đi phía trước.

Thái giám dẫn đường cho Cố Phù Châu sợ người này cản đường của Cố đại tướng quân, mở miệng: "Tiểu Tùng Tử, ngươi đi chậm lại chút."

"Tiểu Tùng Tử?" Cố Phù Châu hỏi, "Là Tiểu Tùng Tử ở Cần Chính điện?"

Tiểu Tùng Tử khó khăn ló đầu ra khỏi bình hoa, thấy Cố Phù Châu, vội nói: "Thưa Cố đại tướng quân, nô tài là người hầu ở Cần Chính điện."

Cố Phù Châu cong môi: "Ngưỡng mộ đã lâu."

Tiểu Tùng Tử được thương mà sợ, một thái giám như hắn thì có tài đức để Cố đại tướng quân ngưỡng mộ. "Đại tướng quân nói đùa, là nô tài ngưỡng mộ uy danh của Đại tướng quân đã lâu mới đúng."

"Ngươi khiêm tốn rồi." Cố Phù Châu nhìn sang thái giám dẫn đường cho hắn, "Vậy thì để vị Tiểu Tùng Tử này đưa bản tướng quân xuất cung là được."

Thái giám dẫn đường nhân bình hoa trong tay Tiểu Tùng Tử. Cố Phù Châu nói: "Ta nghe phu nhân có nhắc đến ngươi."

Tiểu Tùng Tử nói: "Lâm thái y... Không đúng, trước kia phu nhân tướng quân thường hay xem bệnh cho những nô tài chúng ta."

Cố Phù Châu khẽ gật đầu: "Chứng đau đầu của Hoàng thượng không phải đã đỡ hơn rồi sao, sao hôm nay sắc mặt lại kém như thế."

Tiểu Tùng Tử không hổ là Tiểu Tùng Tử, nói không chút chần chờ: "Thưa Đại tướng quân, quả thật lúc trước Hoàng thượng đã đỡ hơn nhiều. Nhưng vừa vào đông đã trở nặng, uống thuốc thi châm cũng không có tác dụng, ngay cả Lâm Viện phán cũng bó tay hết cách."

Cố Phù Châu quay về phủ tướng quân, không chờ hắn mở miệng hỏi thăm, Viên Dần đã nói: "Bây giờ phu nhân hẳn đang ở trong thư phòng."

Cố Phù Châu ném mũ quan cho Viên Dần, đi thẳng đến thư phòng. Mở cửa ra, vén màn chắn gió, thì thấy Lâm Thanh Vũ mặc đồ trắng, ngồi bên cửa sổ đánh cờ một mình. Một tay y cầm sách đánh cờ, một tay khác hờ hững lật qua lật lại một quân cờ màu đen. Rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp, nhưng khí chất lại lạnh như trăng, như thể không dính khói lửa trần gian. Hoan Đồng ở bên cạnh, an tĩnh thêm lửa thêm than vào bếp lò bên cạnh.

Mẹ nó, hãy để hắn bị tư tình nhi nữ giam cầm đến chết đi.

Đại trượng phu chí ở bốn phương thì mắc mớ gì đến hắn, hắn chỉ muốn ngủ đến khi tự tỉnh, sau đó nằm ườn trong nhà ngắm mỹ nhân.

Lâm Thanh Vũ chú tâm nhìn sách chơi cờ, không hay biết có người đi vào, cho đến khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Lâm Thanh Vũ -"

Lâm Thanh Vũ ngước mắt nhìn: "Sao vậy?"

"Sao là sao."

"Huynh chưa bao giờ gọi họ tên của ta."

Cố Phù Châu cố ý hỏi: "Bình thường ta gọi em thế nào?"

"Thanh Vũ, hoặc là thầy lang Lâm." Lâm Thanh Vũ cau mày, "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không có gì," Cố Phù Châu cười xấu xa, "Không phải Hoan Đồng còn đang ở đây hay sao, ta thấy cũng đừng nên dính nhau quá. Cậu chàng còn chưa thành thân, thấy chúng ta mặn nồng sẽ xót xa lắm."

Hoan Đồng kêu oan: "Không có đâu nha!"

Lâm Thanh Vũ không vui: "Lần sau đừng gọi tên đầy đủ của ta, ta không quen."

Cố Phù Châu ho hai tiếng, không muốn thể hiện quá đắc ý: "Ta sẽ cố gắng."

Cố Phù Châu nằm dài đối diện Lâm Thanh Vũ, tiện tay cầm quân trắng tung hứng chơi đùa, thuận miệng hỏi: "Thanh Vũ, thời gian nghỉ đại hôn của em chắc cũng sắp kết thúc rồi."

Trước đó Lâm Thanh Vũ đã đề cập với Cố Phù Châu, trong đơn thuốc trị đau đầu của Hoàng đế có cánh của tằm vàng. Cổ tằm vàng tùy theo thời tiết có hình dạng khác nhau, cách phối thuốc cũng thay đổi theo, huyền bí trong đó ngay cả phụ thân y cũng không. Chờ trời lạnh hơn chút nữa, phương thuốc trước đó sẽ mất tác dụng, nếu Hoàng đế không muốn bị cơn đau đầu tra tấn, chỉ có thể mời y quay về.

Vì vậy y không có chút kinh ngạc nào: "Thế à."

Một lúc sau, Hoa Lộ đến gọi bọn họ ăn tối. Sau khi dùng bữa, Cố Phù Châu tiêu thực xong thì đến võ đài đau khổ nâng tạ, Lâm Thanh Vũ tiếp tục bàn cờ chưa chơi xong. Khi màn đêm dày hơn, hai người mới trở lại phòng ngủ, lần lượt lên giường nghỉ ngơi.

Nửa đêm, Lâm Thanh Vũ khát nước tỉnh dậy, mở mắt thì thấy trong phòng có ánh sáng. Là Cố Phù Châu đang đốt đèn, đang suy ngẫm chấp bút, không biết là viết gì.

Lâm Thanh Vũ đã nhìn quen dáng vẻ cà lơ phất phơ của Cố Phù Châu, thỉnh thoảng thấy hắn nghiêm túc một lần, mới nhớ ra người này cũng mưu mô như mình, chỉ là phần lớn thời gian hắn lười suy nghĩ.

Lâm Thanh Vũ ngồi dậy. Cố Phù Châu nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn y: "Đánh thức em à?"

"Ta đang suy nghĩ chủ soái mới của Tây Hạ dùng binh thế nào." Cố Phù Châu cúi đầu nhìn tuyến đường hành quân của quân địch dựa vào trí nhớ của mình và sớ dâng của Triệu Minh Uy, "Thật thú vị."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tại sao ban ngày không nghĩ?"

Cố Phù Châu đáp không chút do dự: "Bởi vì ban ngày ta phải chơi."

Lâm Thanh Vũ xuống giường, phủ áo choàng, rót cho mình chén trà: "Nói vậy, huynh đang lo lắng tình hình chiến đấu ở Tây Bắc?"

"Không có, ta chỉ tùy tiện ngẫm lại thôi." Cố Phù Châu cầm ngang cây bút, "Mạnh thì kệ mạnh, ta chọn nằm trong nhà."

Lâm Thanh Vũ phòng ngừa lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn bút trong tay Cố Phù Châu. Những lúc Cố Phù Châu tự hỏi mà cầm bút, thì y có nguy cơ bị mực văng cho đầy cả người.

Cố Phù Châu dừng động tác lại: "Sao vậy?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Có phải huynh lại muốn vấy bẩn ta không?"

Cố Phù Châu ngẩng người, sau khi xác định tâm ý của mình thì cười: "Xong rồi, hình như có hơi muốn."

Tác giả: Nam sinh cấp ba vậy mà muốn vấy bẩn đại mỹ nhân, đen tối quá đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play