60. Ta không to chút nào, em đừng nhịn.
Lâm Thanh Vũ không có khẩu vị, nhưng vẫn nghe lời Cố Phù Châu, lên xe ngựa mở hộp cơm ra. Ngăn đầu tiên là bánh nướng vừa mới ra lò, vàng rụm giòn tan, còn bốc khói nghi ngút. Lâm Thanh Vũ cầm bánh nướng lên cắn từng miếng nhỏ, đầu thì suy nghĩ phân loại những chuyện đêm qua lại lần nữa.
Nếu không phải y đã biết trước mọi chuyện, chắc chắn y sẽ xem như Tiêu Tranh đột ngột phát bệnh. Chuyện lớn như vậy, cấm vệ trong cung lại không có bất cứ động tĩnh gì. Thái tử gặp chuyện, chẳng lẽ bọn họ không nên lục soát toàn bộ cung điện hay sao, tại sao chỉ phong tỏa tin tức từ Đông cung?
Còn Thẩm Hoài Thức đến cùng là ra tay với Tiêu Tranh thế nào, bây giờ hắn đã trốn đi thành công chưa, đang ở đâu.
Lâm Thanh Vũ biết nghĩ nhiều cũng vô ích, vì hôm nay chỉ có thể chờ đợi, yên lặng theo dõi mọi chuyện.
Sau giờ ngọ (11-1h trưa), Cố Phù Châu chạy đến phủ của y. Lần này không leo tường nữa, quang minh chính đại đi bằng cửa chính. Hoan Đồng nhìn thấy chiến thần mình ngưỡng mộ, lúc dâng trà còn hưng phấn đến run tay, hai mắt còn lập lòe ánh sáng.
Cố Phù Châu bày vẻ mặt thâm trầm ít nói cười, nghiêm trang hỏi Hoan Đồng có muốn mình ký tên cho không.
Lúc này rồi Cố Phù Châu còn có tâm tình đùa giỡn, Lâm Thanh Vũ chỉ biết bội phục hắn. Y đuổi Hoan Đồng ngốc nghếch đi ra: "Tình hình trong cung thế nào rồi?"
Cố Phù Châu nhấp một hớp trà: "Tảo triều hôm nay, Tiêu Tranh vắng mặt, lý do là ốm nhẹ, được Thừa tướng chủ trì lâm triều. Còn lại, bề ngoại cũng giống như ngày thường, nhưng bầu không khí trong cung rõ ràng không ổn, có ý vị 'mưa núi sắp qua, gió khắp lầu'." (Lầu phía đông thành Hàm Dương)
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Ốm nhẹ? Có bao nhiêu loại ốm nhẹ, Tiêu Tranh vẫn còn tỉnh táo chứ?"
Cố Phù Châu nói: "Cái này thì không biết."
Mấy vị thái y đi một đêm chưa về, nói rõ Tiêu Tranh bị thương rất nặng, treo trên đường sinh tử. Vậy thì ai là người hạ lệnh phong tỏa tin tức, sắp xếp công việc tảo triều - là Hoàng đế ư?
Cố Phù Châu lại nói tiếp: "Tôi đã hỏi thị vệ đang trực trong cung, đêm qua bọn họ không nghe được tin tức gì, cũng không nghe nói có thích khách. Tóm lại, cho dù là Tiêu Tranh, hay là Hoàng đế, bọn họ đều không muốn làm lớn chuyện này cho mọi người đều biết."
Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý. Tuy bệnh tình của Hoàng đế có chuyển biến tốt, nhưng cũng chỉ có thể nằm đọc sớ, nghị sự, quyết định mấy chuyện lớn ở trong tẩm cung, còn lại đều giao cho Tiêu Tranh.
Hoàng đế đã thế, nếu Thái tử giám quốc còn xảy ra chuyện gì, quần thần không người dẫn dắt thì triều cương bất ổn, thời cuộc rung chuyển. Nếu y là Hoàng đế, y cũng sẽ áp chuyện này xuống, phái mật thám của Thiên Cơ doanh âm thầm điều tra.
Lâm Thanh Vũ càng nghĩ càng phập phồng không yên, xoa thái dương nói: "Nếu Tiêu Tranh mất mạng tại chỗ, thì nào có nhiều chuyện thế này. Thẩm Hoài Thức không thể tàn nhẫn chút hay sao, làm thì làm dứt điểm một lần"
"Chưa hẳn hắn đã mềm lòng, có thể lúc ấy có tình huống khác." Cố Phù Châu cười, "Thanh Vũ, em có biết cách tái diễn hiện trường không?"
Lâm Thanh Vũ chưa từng nghe qua, nhưng có thể hiểu đại khái ý Cố Phù Châu muốn nói: "Huynh muốn thế nào."
Cố Phù Châu kéo Lâm Thanh Vũ đứng dậy, háo hức nói: "Em xem mình như Tiêu Tranh, ta xem ta là Thẩm Hoài Thức, chúng ta diễn lại chuyện xảy ra trong lúc ấy lại lần nữa, nói không chừng có thể giúp em thông thấu suy nghĩ."
Lâm Thanh Vũ ngồi xuống: "Nhạt nhẽo."
"Vậy ta diễn Tiêu Tranh, em diễn Thẩm Hoài Thức?" Không chờ Lâm Thanh Vũ nói mấy câu như 'Không thú vị", Cố Phù Châu đã ngồi xuống giường, liếc nhìn Lâm Thanh Vũ, bắt chước giọng điệu của Tiêu Tranh: "Còn ngây ra đó làm gì? Sao hả, mấy ngày không gặp, thị tẩm thế nào cũng quên mất rồi?"
Lâm Thanh Vũ: "..."
Ý định ban đầu của Cố Phù Châu là muốn làm cho Lâm Thanh Vũ thư giãn, nhưng người ta dầu muối không ăn. Hắn đang nghĩ ngợi cách dỗ người khác, thì nghe Lâm Thanh Vũ nói: "Thẩm Hoài Thức biến mất hai ngày, không phải Tiêu Tranh nên hỏi hắn đi đâu trước hay sao."
Cố Phù Châu cong môi cười, sửa lời thoại: "Hai ngày nay ngươi đi đâu."
Lâm Thanh Vũ chậm rãi bước đến bên giường, suy nghĩ về những lời nói hành động Thẩm Hoài Thức có thể làm. Nếu Thẩm Hoài Thức không thể cho Tiêu Tranh một kích mất mạng, vậy rất có thể vẫn cho Tiêu Tranh cơ hội giảo biện. "Ta... Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi, hi vọng ngươi có thể cho ta đáp án."
Cố Phù Châu nheo mắt: "Ngươi nói cho cô biết ngươi đi đâu trước đi."
Lâm Thanh Vũ mím môi không nói, trong mắt hiện lên bão tố. Chợt, eo bị người ta siết lấy, đúng là bị Cố Phù Châu nắm eo, kéo qua giường. Lâm Thanh Vũ giãy dụa, lại cảm thấy đây quả thật đúng là hành động Tiêu Tranh sẽ làm, thế là tùy ý Cố Phù Châu đè mình dưới thân.
Một tay Cố Phù Châu chống người, một tay bóp mặt Lâm Thanh Vũ, giọng điệu lạnh lùng: "Hai ngày không gặp, tính tính mạnh bạo hơn rồi nhỉ. Lời cô hỏi ngươi, ngươi điếc hay là ngốc, không nghe thấy hay sao...!"
Cố Phù Châu không đè hết trọng lượng của mình lên người Lâm Thanh Vũ, chỉ là vờ đè lên, tay đang bóp mặt cũng không dùng bao nhiêu sức, Lâm Thanh Vũ có thể nhẹ nhàng tránh thoát, giống như Thẩm Hoài Thức có thể dễ dàng vùng khỏi Tiêu Tranh.
Thẩm Hoài Thức có tránh không? Phục tùng mệnh lệnh của Tiêu Tranh là bản năng khắc sâu trong xương hắn, thân thể cũng đã được dạy dỗ để thỏa mãn dục vọng của đàn ông trên giường. Muốn xông phá gông xiềng, kháng cự lại bản năng, Thẩm Hoài Thức phải cần chút thời gian.
Lâm Thanh Vũ không giãy dụa, chỉ co mình lại trên giường.
Thẩm Hoài Thức có co lại hay không thì y không biết, nhưng y muốn cách Cố Phù Châu xa một chút. Tuy bọn họ từng ôm nhau, nhưng dùng tư thế này cùng nằm trên một giường, lại là lần đầu tiên.
Từ góc độ này nhìn lên Cố Phù Châu, có thể thấy hầu kết và đường cằm sắc bén của hắn; Dáng người của y cũng khác Cố Phù Châu quá nhiều, y bị bao bọc trong hơi thở của một người đàn ông khác, loại cảm giác thống trị và kiểm soát này là y có hơi bối rối hoảng hốt.
"Vẫn không nói à? Vậy được." Hơi thở của Cố Phù Châu dần trở nên hỗn loạn, "Không sao, cô có cách để em mở miệng."
Nói xong, Cố Phù Châu bất động.
Lâm Thanh Vũ cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Cách của huynh đâu?"
Cố Phù Châu cúi đầu nhìn nốt ruồi nơi khóe mắt của Lâm Thanh Vũ, ổn định rồi nói: "Ở đây lượt bớt 500 chữ. Đại khái là cô giở trò với em, dê xồm sờ soạng, làm cho em quần áo lộn xộn, tóc dài vương vãi..."
Xuất phát từ sự tôn trọng, hắn sẽ không kéo quần áo của Lâm Thanh Vũ, nhưng vuốt tóc chút thì cũng không sao.
Cố Phù Châu luồng tay vào tóc Lâm Thanh Vũ, gỡ cây trâm cài tóc của y xuống, mái tóc đen như tơ xõa ra, vương trên vai Lâm Thanh Vũ, làm cho y càng tăng thêm mấy phần cảm giác mỹ lệ.
Cố Phù Châu để trâm qua gối, nói: "Lúc này, trong lòng Thẩm Hoài Thức nghĩ của Thiên Ngục môn, thân thể lại bị Tiêu Tranh vũ nhục, nô tính được nuôi dưỡng nhiều năm của hắn cuối cùng cũng bị phá vỡ - Hắn thức tỉnh, hắn muốn phản kháng!"
Sự thay đổi cảm xúc này rất hợp lý. Lâm Thanh Vũ muốn đẩy Cố Phù Châu ra, lại bị Cố Phù Châu đè xuống chặt hơn.
"Ngươi trốn cái gì - Làm nhiều lần vậy rồi, chẳng lẽ ngươi còn sợ?" Giọng Cố Phù Châu nặng nề, "Không có gì phải sợ cả. Ta không to chút nào, ngươi không cần phải nhịn." Nói rồi, thật sự là không nhịn được phì cười thành tiếng, "Xin lỗi xin lỗi, ta cười đã."
Lâm Thanh Vũ chống tay lên ngực Cố Phù Châu, nhíu mày nói: "Tiêu Tranh sẽ nói mình như vậy à? Thấy cũng hợp lý lắm."
"Không cần để ý những chi tiết này," Cố Phù Châu thấp giọng cười, "Tiếp nào."
Đôi mắt Lâm Thanh Vũ tối lại, xoay người một cái, ngồi lên người Cố Phù Châu, cầm trâm cài tóc bên gối, để ngay cổ họng của hắn: "Ba năm trước, đến cùng thì Thiên Ngục môn bị giết như thế nào."
Nụ cười của Cố Phù Châu tắt liệm, cực kỳ khiếp sợ: "Có phải có ai nói gì với ngươi không. Thẩm Hoài Thức, ngươi dám ra tay, cô nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
"Ta chỉ hỏi ngươi, trận sinh tử đêm đó của Thiên Ngục môn, là Xích Nha tông, hay là Thiên Cơ doanh!"
Cố Phù Châu cắn răng: "Ngươi nghe những lời này ở đâu!"
"Ngươi nói cho ta biết, ta chỉ cần sự thật."
"Sự thật?" Cố Phù Châu cười lạnh, "Sự thật chính là, ngươi vốn nên xuống hoàng tuyền với Thiên Ngục môn, là cô cứu ngươi, nghĩ hết cách để giữ lại cho ngươi một mạng, ngươi còn muốn thế nào!"
Lâm Thanh Vũ xem mình thành Thẩm Hoài Thức, từ từ nhập diễn: "Như vậy, tất cả đều là sự thật. Là Thiên Cơ doanh, là ngươi...!"
Cố Phù Châu nắm chặt cổ tay Lâm Thanh Vũ, nghiêm nghị nói: "Một tổ chức thích khách của triều đình, đã mất tín nhiệm của thiên tử, nhất định phải chết là không nghi ngờ. Ai cũng không cứu được bọn chúng, bao gồm cả cô. Cô có thể cứu ngươi, đã là..."
"Câm miệng." Tay Lâm Thanh Vũ dồn sức, trâm cài tóc gần như muốn đâm vào yết hầu của Cố Phù Châu, "Ta không bao giờ tin ngươi nữa, đi chết đi...!"
Đang diễn đến cao trào, giọng của Hoan Đồng không đúng lúc vang lên ngoài cửa: "Thiếu gia, nên dùng bữa rồi. Cố đại tướng quân cũng ở lại dùng cơm luôn ạ?"
Hai người liếc nhau. Cố Phù Châu nói: "Chẳng lẽ, Thẩm Hoài Thức cũng bị người ta cắt ngang?"
"Có thể." Lâm Thanh Vũ leo xuống khỏi người Cố Phù Châu, "Cho nên Thẩm Hoài Thức mới thất thủ dưới tình thế cấp bách, cũng không có thời gian để xuất kiếm."
"Sao giọng điệu em nói chuyện càng ngày càng có hương vị ở quê tôi thế." Cố Phù Châu không thèm nhúc nhích, giữ nguyên tư thế vừa rồi, "Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, dưới màn đêm đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ chỉ có mỗi Tiêu Tranh và Thẩm Hoài Thức biết. Cứ từ từ đi, sẽ có tin tức."
Lâm Thanh Vũ trầm ngâm: "Người ở Đông cung rất kín miệng, muốn dò tin tức, chỉ có Hồ Cát và Tiểu Tùng Tử."
Cố Phù Châu hỏi: "Tiểu Tùng Tử là ai?"
"Thái giám ở Cần Chính điện. Rất nhiều tin tức là hắn nói cho ta biết."
Cố Phù Châu ghẹo: "Miệng lỏng như vậy, hèn gì gọi là Tiểu Tùng Tử."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hoan Đồng ở ngoài không nghe thấy lời đáp hỏi lại: "Thiếu gia, ngài ở bên trong à?"
Lâm Thanh Vũ hỏi Cố Phù Châu: "Huynh có muốn ở lại dùng bữa không?"
"Muốn chứ." Giọng điệu Cố Phù Châu lười nhác, "Bây giờ một bữa tôi có thể ăn ba chén cơm to, em cho Hoan Đồng chuẩn bị thêm thịt đi."
Tóc của Lâm Thanh Vũ còn xõa tung, cách cửa dặn dò Hoan Đồng vài câu. Trong thư phòng không có gương, y thử mấy lần cũng không thể buộc tóc lại, không khỏi oán trách: "Huynh theo hoàn cảnh thì theo, còn bung tóc ta ra làm chi."
Cố Phù Châu cười: "Xin lỗi mà, nhất thời không nhịn được. Để ta giúp em."
Lâm Thanh Vũ ngồi trước bàn, để cho Cố Phù Châu loay hoay với tóc mình. Y chợt nhớ đến một chuyện: "Đúng rồi, cho ta sờ cơ bụng của huynh."
Cố Phù Châu kinh ngạc, lại hơi vui mừng: "Lâm thái y vậy mà chủ động yêu cầu sờ cơ bụng. Đến đây đến đây, đừng khách sáo, cứ tự nhiên."
Lâm Thanh Vũ sờ hai cái rồi nói: "Hóa ra vừa rồi không phải ảo giác."
"Ảo giác gì."
Lâm Thanh Vũ giễu cợt: "Cơ bụng của huynh cũng không căng lắm."
Cố Phù Châu như lâm đại địch, tự mình sờ: "Không thể nào! Ngày nào tôi cũng nâng tạ mà."
"Ta nghe nói, trước kia khi Cố đại tướng quân còn ở kinh thành, một ngày luyện công ở giáo trường hết bốn canh giờ, mới rèn được thân hình thế này. Bây giờ mỗi ngày huynh nâng tạ được bao lâu?"
Cố Phù Châu buồn bực: "Khoảng nửa canh giờ."
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Bình thường chú ý chút đi, Cố lão tướng quân."
Tác giả:
Công khác: Chắc hơi đau, em chịu chút.
Wuli ủn ỉn: Yên tâm, tôi không to chút nào. (Wuli = của chúng ta)