53. Thanh Vũ...
Mặc dù Lâm Thanh Vũ không xem Thẩm Hoài Thức như là bạn, nhưng vẫn hiểu được những gì hắn đã trải qua. Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh quen nhau từ thuở nhỏ, luyện võ là vì bảo vệ Tiêu Tranh, nay đã đặt mình ở vị trí phục tùng, sau này được Tiêu Tranh cứu mạng, hắn đương nhiên sẽ càng ngoan ngoãn nghe lời hơn.
Công bằng mà nói, Thẩm Hoài Thức là một người hầu đủ tư cách. Nhưng điều y muốn không phải người phục tùng Tiêu Tranh, mà là quân cờ có thể giết chết Tiêu Tranh. Trước mắt y đã thử nhiều lần, nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt. Từ đó có thể thấy, nếu muốn Thẩm Hoài Thức nghe lời mình, còn phải dùng ngôn từ kích thích rất nhiều, sau đó còn phải dùng thuốc mạnh mới được.
Thấy dáng vẻ im lặng của Thẩm Hoài Thức, Lâm Thanh Vũ lười không muốn nói thêm gì nữa: "Để ta xem thương thế của ngươi."
Thuốc mỡ Thẩm Hoài Thức cầm là loại nương nương trong cung dùng cho lần đầu tiên. Bởi vậy có thể thấy, nơi Thẩm Hoài Thức bị thương là nơi khó mở miệng.
Thẩm Hoài Thức ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt đỏ bừng, kinh ngạc không nói thành lời.
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: "Thân là thầy thuốc, có gì mà ta chưa từng thấy."
Thẩm Hoài Thức chợt đứng dậy, vội vàng nói: "Cũng không phải bị thương nặng gì, ta còn có việc..."
"Với thể trạng của ngươi, nếu đã đến Thiên thảo đường thì tất nhiên là bị thương không nhẹ. Ngươi không cần bận tâm, ta không thích nam phong." Lâm Thanh Vũ nói, không tự giác ngừng lại, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Thẩm Hoài Thức gần như muốn quỳ xuống xin Lâm Thanh Vũ đừng nói nữa: "Đa tạ Lâm thái y, ta vẫn nên đi trước một bước thì hơn." Hắn vừa quay người, thì nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam: "Đêm hôm khuya khoắt, ai còn đang nói chuyện vậy?"
Lâm Thanh Vũ nhận ra đây là giọng của y quan lục phẩm Hồng Trường Phong. Y và Hồng Trường Phong vì chuyện trễ thuốc giải mà xảy ra hiềm khích, trước đó Hồng Trường Phong còn coi như bớt lại, nhưng sau khi phụ thân y bị giáng chức, Hồng Trường Phong không còn che giấu nỗi ghen ghét: Cố ý nhắc đến hai chữ 'nam thê' trước mặt y, còn phái vài người không muốn sống đến cho y trong lúc y trực đêm, ví dụ như xem bệnh cho lão thái phi tính tình xấu nhất trong cung, hoặc là ai bị bệnh gớm ghiếc gì cũng đưa y đi xử lý.
Lâm Thanh Vũ không có ý kiến gì nhiều với những chuyện này. Có lẽ là hay đi chung với Hồ Cát, nên giờ y cảm thấy xem bệnh cho ai cũng như nhau, cho dù là nô tài, thì đó cũng là một cái mạng. Nhưng nếu Hồng Trường Phong muốn khiêu khích y ngoài những chuyện này, thì y quyết sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, Hồng Trường Phong vừa thấy y đã bày vẻ: "Đã giờ giới nghiêm rồi, ngươi còn lén lén lút lút ở Thiên thảo đường làm gì vậy."
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Hoàng thượng cho phép ta tự do ra vào Thái y thự. Ngươi có biết 'tự do ra vào' là ý gì không?"
Hồng Trường Phong á khẩu không trả lời được, cũng vứt cả mặt mũi, chĩa mũi dùi về phía Thẩm Hoài Thức: "Ngươi là ai, đang cầm gì trong tay."
Thẩm Hoài Thức mím môi, tựa hồ không muốn bại lộ thân phận. Lâm Thanh Vũ nói: "Hắn là hảo hữu của ta."
Thẩm Hoài Thức sững sờ, nhìn góc nghiêng gương mặt của Lâm Thanh Vũ, sự nhẫn nhục chịu đựng trong mắt hiện lên một tia sáng ngời.
Hồng Trường Phong tự cho là nắm thóp được Lâm Thanh Vũ, nói không kịp chờ: "Hoàng thượng cho phép ngươi tự do ra vào Thái y thự, nhưng không cho phép hảo hữu của ngươi. Lâm Thanh Vũ, hơn nửa đêm ngươi dẫn người không phận sự đi vào, còn để hảo hữu của ngươi cầm đồ của Thiên thảo đường, trong mắt ngươi còn có quy củ hay không?"
Thẩm Hoài Thức há miệng muốn giải thích, nhưng Lâm Thanh Vũ ngăn lại: "Việc này là ta sơ sẩy, ngày mai ta sẽ đi tìm Chử viện phán chịu đòn nhận tội. Thẩm huynh, ngươi để thuốc lại trước đi."
Hồng Trường Phong cười đắc ý: "Tốt nhất ngươi nên tự mình đi, nếu không đừng trách ta không để ý tình đồng liêu."
Sau khi Hồng Trường Phong đi, Thẩm Hoài Thức áy náy: "Là ta liên lụy ngươi."
"Chưa hẳn đâu." Lâm Thanh Vũ cười nhạt, "Nói không chừng ngươi còn giúp ta một chuyện."
Thẩm Hoài Thức nghi ngờ nói: "Ta giúp ngươi chuyện gì?"
"Chuyện có thành hay không, phải xem Thái tử để ý ngươi được bao nhiêu."
Thẩm Hoài Thức thấp giọng: "Sao điện hạ có thể để ý đến ta."
Lâm Thanh Vũ từ chối cho ý kiến: "Thử chút là biết."
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Vũ đang ở Thái y viện, Hồng Trường Phong nhìn y chằm chằm, lúc ăn trưa còn không quên 'tốt bụng' nhắc nhở: "Lâm thái y, khi nào thì ngươi đi tìm Chử viện phán thỉnh tội?"
Lâm Thanh Vũ không thèm nhìn hắn: "Đi ngay đây."
Chử Chính Đức không ngồi cùng với các thái y bình thường trong Thái y viện, ông ta ngồi ở một gian riêng của mình. Mà không lâu trước đây, nơi này là nơi của phụ thân y.
Lâm Thanh Vũ gõ cửa phòng, nghe thấy tiếng 'Mời vào', y đẩy cửa bước vô: "Chử viện phán."
Chử Chính Đức đang viết đơn thuốc cho Thánh thượng, viết đến bạc cả đầu cũng chẳng viết được thứ gì mới mẻ, thấy Lâm Thanh Vũ đi vào đương nhiên cũng chẳng có sắc mặt tốt: "Chà, khách quý ít gặp. Từ trước đến nay Lâm thái y không để lão phu vào mặt, hôm nay tìm đến lão phu, chắc là có chuyện lớn gì rồi nhỉ."
Lâm Thanh Vũ không muốn nói nhảm, vào thẳng chủ đề: "Ta có một phương pháp, có lẽ có thể giúp bệnh tình của Thánh thượng tốt hơn."
"Ngươi?" Chử Chính Đức nhìn y chằm chằm, "Ngươi thì có cách gì," Không chờ Lâm Thanh Vũ trả lời, ông ta nói tiếp, "Chẳng lẽ là giống phụ thân của ngươi, muốn cho Thánh thượng dùng cổ?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Thuốc cổ của Nam Cương có tác dụng hay không, trong lòng Chử viện phán hẳn cũng rõ."
Vẻ mặt âm dương quái khí của lão đầu thu lại mấy phần: "Trung Nguyên cách Nam Cương đường xá xa xôi, bá tánh nghe đến cổ đã biến sắc. Lúc Tiên đế còn sống, cũng có phi tần hậu cung dùng độc cổ mưu hại hoàng tự. Thánh thượng là cửu ngũ chí tôn, sao Hoàng hậu và Thái tử có thể để những thứ bẩn thỉu đó sinh trưởng trong long thể."
"Nếu 'những thứ bẩn thỉu' kia là vật chết, giã thành bột làm thuốc, tuy không có tác dụng mạnh như cổ sống, nhưng cũng có thể làm giảm cơn đau đầu trái gió trở trời."
Chử Chính Đức cười lạnh: "Người trẻ tuổi nói nghe thật nhẹ. Không có thuốc dẫn, không có phối thuốc, ngươi cho Thánh thượng dùng cổ chết, có khác gì thí quân?"
"Ta và thần y Nam Cương đã tìm được thuốc dẫn và thuốc phối." Lâm Thanh Vũ lấy thành quả nỗ lực mấy ngày nay của y và thần y Nam Cương từ trong tay áo ra, "Đây là cách dùng và liều lượng."
Chử Chính Đức kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Vũ khó tin, sau đó cầm lấy đơn thuốc nhìn như đói như khát.
"Chử viện phán có thể thử thuốc trước rồi quyết định." Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt, "Vậy, ta cáo lui."
Lúc Lâm Thanh Vũ và Chử Chính Đức mật đàm cùng nhau. Hồ Cát đến Đông cung một chuyến. Mấy ngày nay Tiêu Tranh vì chuyện võ quan kéo nhau can gián nên phiền lòng không thôi, đã hai ngày không chợp mắt. Sáng nay lúc đến thỉnh an Trần quý phi, Trần quý phi thấy sắc mặt gã không tốt, nên lệnh cho Hồ Cát đến Đông cung xem sao.
Hồ Cát xem mạch cho Tiêu Tranh, nói: "Điện hạ không có việc gì, chỉ là ngủ ít nên tinh thần không tốt. Hạ quan kê đơn thuốc an thần cho điện hạ, điện hạ dùng thì có thể ngủ ngon hơn."
Tiêu Tranh từ từ nhắm mắt, giơ tay ra hiệu cho Hồ Cát lui ra. Hồ Cát lại nói: "Hạ quan còn có một chuyện, muốn bẩm báo với điện hạ."
"Ồ?" Tiêu Tranh mở mắt, chậm rãi nói, "Một thái y như ngươi, thì có chuyện gì bẩm báo cho cô."
"Đêm qua, Thẩm thị vệ đến Thái y thự lấy thuốc, lại bị thái y Hồng Trường Phong đuổi ra ngoài. Thẩm thị vệ bị thương không nhẹ, đi đường không được tự nhiên. Sau hạ quan thăm hỏi mới biết hắn là người bên cạnh điện hạ." Hồ Cát lấy một hộp thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, "Hạ quan lo Thẩm thị vệ vì chuyện này mà trễ chuyện dùng thuốc, nên hôm nay cố ý đem thuốc tới."
Vốn tâm trạng của Tiêu Tranh đang không tốt, nghe thấy ám vệ của mình bị người ta bắt nạt, giữa hai mày cũng tụ lại vẻ tàn độc, lạnh giọng: "Còn có chuyện này."
Hồ Cát cung kính: "Hồng thái y cũng không biết thân phận của Thẩm thị vệ, xem hắn là kẻ trộm đột nhập, nên mới xảy ra hiểu lầm như thế."
Quả thật hôm qua Tiêu Tranh có tìm Thẩm Hoài Thức để trút giận một trận, nhưng không ngờ Thẩm Hoài Thức đến thuốc cũng không dùng: "Thật là một kẻ câm điếc."
Trong Thái y viện, Hồng Trường Phong nhìn Lâm Thanh Vũ đi ra khỏi phòng của Chử Chính Đức, duỗi cổ dài ra chờ xem trò hay. Nhưng không ngờ trò thì chưa được xem, lại chờ được một khẩu dụ của Thái tử.
"Hồng Trường Phong bỏ bê nhiệm vụ, bất kính với Thái tử. Cách chức thái y, muôn đời không được nhập sĩ."
Hồng Trường Phong trừng to hai mắt, suy sụp ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, đã bị hai tên thái giám kéo ra ngoài.
.
Trong nháy mắt, võ tướng đã làm rùm beng ba ngày. Không ít văn thần không chịu đựng được nữa, khuyến cáo Thái tử vì an ổn của triều đình, đừng tra Cố đại tướng quân nữa. Tra xét đã lâu vậy rồi còn chưa tra được gì, còn làm cho trên triều chướng khí mù mịt, đây không phải là một hành động sáng suốt. Nhưng tính tình Thái tử bướng bỉnh, trẻ tuổi nóng tính, không muốn nhượng bộ, liều mạng giữ lấy uy nghiêm Thái tử của mình. Tình trạng cứ thế mà giằng co.
Lâm Thanh Vũ nói việc này với Cố Phù Châu, Cố Phù Châu đau lòng: "Sao bọn họ có thể làm khó Thái tử như vậy. Ta nghe nói, Thái tử vì chuyện này đã giận đến mức phải truyền thái y. Nếu Thái tử xảy ra chuyện gì không hay, ta làm sao dám đối mặt với thương sinh thiên hạ, vậy chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội."
Hai thị vệ Thiên Cơ doanh đứng canh giữ ở cửa yên lặng liếc nhìn nhau.
Mấy lần đầu Lâm Thanh Vũ đến đưa thuốc, Cố Phù Châu còn đứng, sau đó thì thành ngồi. Hôm nay, Cố Phù Châu... nằm luôn.
Đau lòng xong Cố Phù Châu lười biếng nói: "Làm phiền Lâm thái y mang thuốc qua đây với."
Lâm Thanh Vũ mang thuốc đến giường. Cố Phù Châu ngẩng đầu dậy, còn không thèm ngẩng hẳn, mà dùng tư thế cong nửa người trên để uống thuốc, sau đó đưa chén thuốc lại cho Lâm Thanh Vũ, an tâm nằm lại.
Lâm Thanh Vũ không nhịn được phải hỏi: "Hôm nay tướng quân ngủ bao lâu."
"Sau khi ăn trưa xong thì ta vẫn luôn trên giường."
"Vậy ngươi dùng bữa tối ở đâu?"
Cố Phù Châu chớp mắt: "Trên giường nè."
Hành động chớp mắt xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng ba mươi tuổi, Lâm Thanh Vũ thật không đành lòng nhìn thẳng. "Tướng quân, ngươi không thể tiếp tục như vậy được. Nếu ngươi là một con ma bệnh thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ ngươi thân cường thể kiện, sao có thể nằm trên giường cả ngày không lao động gì. Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn làm một tên phế nhân hay sao."
"Không dối gạt gì Lâm thái y, từ khi ta cướp lại một mạng từ tay Diêm Vương, ta đã ngộ đạo rồi."
"Tướng quân ngộ gì?"
"Nếu ước mơ của một người là làm một kẻ vô dụng, vậy thì hắn vô tư vô lự có khác gì đâu?"
"......"
Cố Phù Châu ung dung cảm thán: "Ngươi không biết trước đây ta sống như thế nào đâu. Thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn trễ hơn chó. Sáng nào cũng phải nhận khổ sở từ đám thuộc hạ, tối vất vả lắm mới ngủ được còn gặp quân địch đánh lén, nằm trên giường chưa được một khắc đã phải bò dậy chạy trốn. Ngươi có thể tưởng tượng được loại khổ đau này không?" Cố Phù Châu lại cường điệu thêm một lần, "Nằm trên giường còn chưa được một khắc!"
Lâm Thanh Vũ không khỏi mỉm cười: "Đáng lắm."
Cố Phù Châu thấy y cười thì có chút không nhịn được. Biết mối đe dọa của mình vẫn chưa được cởi bỏ hoàn toàn, nhưng vẫn gọi cái tên hắn nhung nhớ bấy lâu nay: "Thanh Vũ..."
Lâm Thanh Vũ nóng ran trong lòng, biết đây không phải là lúc tốt nhất, nhưng vẫn không khỏi trả lời hắn: "... Ừm?"
"Em gầy quá." Cố Phù Châu không muốn làm bầu không khí quá thương cảm, vừa cười vừa đế thêm một câu, "Ta lại mập thêm rồi này, em có giận không?"
Lâm Thanh Vũ: "..."
Giận, giận đến mức muốn hạ độc họ Giang cho hắn rụng càng luôn.