25. Vãn Thừa, đến cùng thì ngươi đang nghĩ gì.

Người đến là công công ở Phượng Nghi cung. Phùng công công phụng mệnh của Hoàng hậu, ban thưởng trung thu cho Nam An Hầu phủ.

Hoàng hậu không thể so với đám thân thích muốn gặp thì gặp không muốn thì thôi kia. Ý chỉ vừa đến, Lục Vãn Thừa cũng được, Lương thị hay Lục Kiều Tùng cũng được, đều phải ôm bệnh ra tiếp chỉ.

Nhiều ngày không gặp Lương thị, Lâm Thanh Vũ thấy bà ta như già đi mười tuổi, lớp trang điểm cũng không che được thần sắc bệnh tật tang thương. Lục Kiều Tùng hai mắt trũng sâu, bước chân vô lực, nhìn là biết thân thể rỗng tuếch. So với hai kẻ kia, thời gian Lục Vãn Thừa bị bệnh còn lâu hơn, nhưng vẫn duy trì được phong độ. Ít nhiều cũng nhờ thuốc của Lâm Thanh Vũ phối cho hắn, nhưng cũng không tránh được liên quan do tâm trạng của hắn tốt.

Là người duy nhất trong Nam An Hầu phủ có quan hệ máu mủ với Hoàng hậu, không thể nghi ngờ ban thưởng của Lục Vãn Thừa là quý giá nhất. Ngoại trừ châu báu ngọc khí, thuốc bổ dược liệu, còn có hai bộ áo lông chồn do Bắc Cảnh tiến cống, mấy chục tấm lụa Giang Nam tiến cống, cùng với mấy hộp điểm tâm cung đình ngự dụng, nói là thưởng cho vợ chồng tiểu Hầu gia. Nếu so sánh thì rõ ràng ban thưởng của những người khác chỉ là đi ngang qua sân khấu.

Sau khi mọi người nhận thưởng tạ ơn, Phùng công công nói: "Nương nương vẫn luôn nhớ tiểu Hầu gia, cố ý dặn nô tài hỏi về sức khỏe của tiểu Hầu gia --- Gần đây tiểu Hầu gia có khỏe không?"

Lục Vãn Thừa cười: "Đa tạ nương nương quan tâm, mọi chuyện đều tốt."

Phùng công công đưa mắt nhìn sang Lâm Thanh Vũ: "Vị này hẳn là thiếu quân nhỉ. Nói đến, hôn sự của tiểu Hầu gia và thiếu quân là do nương nương làm chủ, nương nương vẫn chưa được gặp thiếu quân."

Lục Vãn Thừa nghe được hàm ý trong lời nói của Phùng công công, ý cười bên môi hơi thu lại. Nam An Hầu cũng hiểu ý tứ của Phùng công công, liếc mắt nhìn Lương thị ra hiệu. Từ sau khi Lương thị bị bệnh, tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, giờ phút này mặt mũi cũng mờ mịt đờ ra. Nam An Hầu đành phải tự mình mở miệng: "Sau kỳ nghỉ cáo mệnh phải vào cung thỉnh an Hoàng hậu, đến lúc đó ta sẽ cho phu nhân dẫn gia quyến vào cung tạ ơn."

Phùng công công hài lòng gật đầu: "Vậy thì tốt. Vậy nô tài không quấy rầy gia đình Hầu gia đoàn viên nữa."

Nam An Hầu khách khí: "Công công đi thong thả."

Mọi ngưởi mang phần thưởng riêng về viện. Lâm Thanh Vũ cho Hoa Lộ dọn dẹp đồ vật. Đây là lần đầu tiên Hoa Lộ được thấy tơ lụa tiến cống, nàng cầm trên tay yêu thích không rời: "Ta chưa từng thấy chất liệu nào nhẹ thế này, mặc vào mùa hè chắc chắn rất mát. Ngày mai ta sẽ đi tìm thợ may trong phủ, bảo bọn họ dùng chất liệu này may đồ mới cho thiếu gia thiếu quân."

Lục Vãn Thừa nói: "Cho thiếu quân là được rồi, tôi thì không cần."

"Ơ, tại sao..."

Hoan Đồng dùng mu bàn tay đánh Hoa Lộ, Hoa Lộ nhận ra điều gì đó, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Lâm Thanh Vũ nói: "Các ngươi lui ra hết đi."

Bị Phùng công công cắt ngang như thế, hai người cũng không còn hứng thú để ngắm trăng. Xưa nay Lục Vãn Thừa nói nhiều, hay cười, một khi hắn yên tĩnh lại, dù không nói lời nào, nhưng cũng có thể làm cho người ta phát giác bây giờ hắn đang phiền lòng.

Lâm Thanh Vũ không biết hắn đang khó chịu cái gì, vì chính y cũng rất phiền. Y xem Lục Vãn Thừa như tri kỉ, nhưng điều đó không có nghĩa là y tha thứ cho cuộc hôn nhân này. Y không quên, Hoàng hậu chính tay thúc đẩy hôn sự của y và Lục Vãn Thừa. Bởi vì điều này, chỉ sợ y sẽ không bao giờ có được hảo cảm với Hoàng hậu, cho dù nàng ta thật tâm thật lòng quan tâm Lục Vãn Thừa.

Sau một hồi im lặng dài dằng dặc, Lục Vãn Thừa mở miệng: "Thanh vũ, tôi... tôi không muốn anh tiến cung."

Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Vì sao?"

Lục Vãn Thừa thấp giọng lẩm bẩm: "Chỉ là... không muốn."

Lâm Thanh Vũ cau mày: "Ta cũng không muốn vào cung gặp Hoàng hậu gì đó. Tuy nhiên, chỉ cần ta thi vào Thái y thự, sớm muộn gì ta cũng phải vào cung."

Lục Vãn Thừa như được đánh thức, chần chờ hỏi: "Vậy anh có thể đừng vào Thái y thự không?"

Lâm Thanh Vũ trầm mặc một hồi, giọng điệu lạnh lùng: "Ngươi nghiêm túc đấy à."

Nếu đây là lời thật lòng của Lục Vãn Thừa, thì họ không cần phải gặp nhau nữa.

Lục Vãn Thừa cười khổ: "Anh xem như tôi chưa nói gì đi."

Ở bên kia phủ, Nam An Hầu đang nghiêm khắc khiển trách Lương thị trước mặt hạ nhân. Lục Niệm Đào đứng ở cửa, chờ Nam An Hầu ra khỏi phòng, nghĩ muốn nói vài lời hay cho Lương thị, nhưng Nam An Hầu chỉ lạnh nhạt: "Ngươi tốt nhất nên khuyên nhủ mẫu thân của ngươi, bảo bà ta lấy lại dáng vẻ Hầu phu nhân. Nếu không... Hừ."

Tim Lục Niệm Đào chùng xuống.

Nam An Hầu bất mãn như vậy cũng hợp tình hợp lý. Con trai liên tiếp xảy ra chuyện, ông ta là người làm cha đau lòng khôn nguôi. Nhưng ngày tháng trôi qua, vinh quang của Lục thị còn phải dựa vào ông ta gánh vác. Lương thị là chính thê, lại có cáo mệnh trong người. Ông ta có thể giao chuyện nhà cho thiếp thất và con dâu quản lý, nhưng đối ngoại vẫn phải do Lương thị giữ thể diện cho ông ta.

Đạo lý này đương nhiên Lục Niệm Đào cũng biết, ả tận tình khuyên bảo Lương thị tỉnh táo lại, nhưng Lương thị chỉ chán nản: "Ta chỉ có một đứa con trai là Kiều Tùng, bây giờ nó tuyệt hậu thì ta còn có thể trông cậy vào cái gì."

"Không phải đại ca cũng tuyệt hậu đấy sao. Bất kể là sau này mấy di nương kia sinh con, hay phụ thân nhận con thừa tự trong tông thất, ngài vẫn luôn là mẹ cả, sao lại không thể trông cậy vào."

Lương thị buồn bực: "Mẹ cả thì có ích gì! Mấy năm nay ta đối xử với Lục Vãn Thừa còn chưa đủ tốt hay sao, chẳng phải nó đã trở mặt không quen đó thôi!"

Lục Niệm Đào vội la lên: "Vậy ngài vẫn còn con gái là ta mà!"

"Con gái..." Lương thị cười khổ, "Con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, sao mà đáng tin."

"Vậy thì phải xem là gả cho ai." Lục Niệm Đào lóe lên chút tính toán trong mắt, "Ngài đã từng nghe hai câu thơ: 'Anh em cấp đất phong quan, một thân cho cả họ hàng hiển vinh. Thế gian lắm bậc sinh thành, nam sinh ấy rẻ, nữ sinh mới là!*.' Nếu con gái lấy chồng tốt, chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông hay sao --- Ngài xem, đương kim Hoàng hậu là một ví dụ đấy." (Trường Ca Hận, Bạch Cư Dị)

Lương thị ngơ ngác ứa nước mắt. Hoàng hậu... từ trước đến nay bà ta luôn giận Hoàng hậu mà không dám nói gì. Em gái ruột của Hoàng hậu là vợ trước của Nam An Hầu, đương nhiên không để ý gì đến người vợ kế như bà ta, ngay cả hai đứa con cũng không được coi trọng. Đến cả ban thưởng của hôm nay cũng không sánh được bằng một phần mười của Lục Vãn Thừa. Đã nhiều năm rồi, bà ta vẫn luôn kìm nén trong lòng. Nhưng người ta là Hoàng hậu trong cung, nhà mẻ đẻ là Ôn quốc công như mặt trời ban trưa, bà ta vĩnh viễn chỉ có thể vội vàng lấy lòng.

"Ngươi nói đúng." Lương thị thẳng lưng, "Ta không thể tiếp tục như vậy được. Mẫu thân muốn tìm cho ngươi một mối hôn nhân tốt, để xem ai còn dám xem thường ba mẹ con chúng ta!"

Lục Niệm Đào đã sớm đến tuổi kết hôn, hai năm nay Lương thị vẫn chú ý ả. Giữa các vọng tộc trong kinh luôn có nhiều quan hệ thông gia, cáo mệnh phu nhân cũng quen biết lẫn nhau. Muốn tìm cho Lục Niệm Đào một mối hôn nhân tốt, bà ta không thể nào lại nhốt mình trong phủ, nhất định phải giao thiệp, tiến cung tạ ơn Hoàng hậu có lẽ là một cơ hội tốt.

Ngày hôm sau, Lương thị đã 'khỏi' bệnh. Bà ta đưa thiếp mời tiến cung, sau khi được Hoàng hậu cho phép thì sai người truyền lời đến Lam Phong các, để Lâm Thanh Vũ chuẩn bị sẵn sàng rồi theo bà ta vào cung.

Lâm Thanh Vũ chỉ thấy buồn cười: "Ta là nam tử, có thể ra vào hậu cung, cũng là chuyện xưa nay chưa từng có."

"Không thể nói vậy được." Lục Vãn Thừa nằm trên giường nói, "Những thái y xem bệnh cho hậu phi không phải cũng ra vào hậu cung đấy sao."

Lâm Thanh Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết nói chuyện ghê."

Lục Vãn Thừa khẽ khàng: "Thanh Vũ, tôi muốn đi cùng anh."

Lâm Thanh Vũ cho là hắn muốn đi gặp dì, "Sau này... sẽ có cơ hội."

Chủ tử trong cung tôn quý ra sao, người mang bệnh không được vào cung, tránh lây bệnh bọn họ.

Ngày thường Lâm Thanh Vũ ăn mặc rất giản dị, nhưng tiến cung tạ ơn phải mặc hoa phục. Lục Vãn Thừa nhìn Hoan Đồng buộc đai lưng ngọc quanh eo y, chỉ cảm thấy hai bàn tay của mình là có thể ôm trọn vòng eo ấy - Đương nhiên là tay kia của hắn. (Tay của thân xác hiện đại)

Sau khi Lâm Thanh Vũ mặc đồ xong xuôi, hoa phục long trọng được y mặc rất gọn ghẽ, mang đến mấy phần cảm giác không nhiễm thế tục. Lục Vãn Thừa càng nhìn y, trong lòng càng bất an. Chờ khi Lâm Thanh Vũ sắp ra cửa, hắn không khỏi gọ lạii: "Thanh Vũ, hay là anh đừng đi. Cứ nói anh bị bệnh đột xuất..."

"Ta không phản đối, nhưng ngươi có thể cho ta một lý do được không." Lục Vãn Thừa có việc giấu y, y vẫn luôn biết.

Lục Vãn Thừa dừng lại rồi nói: "Tôi không muốn Thái tử thấy anh."

"Vì sao?"

Sau một lúc muốn nói lại thôi, Lục Vãn Thừa giả bộ thoải mái: "Đó không phải là vì anh đẹp quá hay sao, tôi sợ anh bị cái tên Thái tử nam nữ đều ăn kia chấm. À, ngoài Thái tử thì Hoàng đế cũng phải coi chừng. Mấy ông già ai cũng thích người trẻ xinh đẹp..."

Lâm Thanh Vũ: "..."

Lục Vãn Thừa thấy biểu tình của Lâm Thanh Vũ kiểu 'ta tin ngươi cái quỷ' thì cười: "Thanh Vũ, tôi sợ thật."

Lâm Thanh Vũ yên tĩnh, kìm tính tình mình lại: "Sau trung thu là Thu tiển của hoàng gia. Bây giờ Thái tử và các vị hoàng tử đều ở bãi săn làm bạn với Thánh giá, ta sẽ không gặp họ."

Lục Vãn Thừa nghe vậy thì an tâm hơn chút: "Anh chắc chứ?"

"Ừm." Lúc Thu tiển mỗi năm, phụ thân của y đều sẽ đi theo, nên y nhớ rất kỹ.

Lục Vãn Thừa thở phào một hơi: "Vậy anh đi đi, thể hiện tốt trước mặt Hoàng hậu, rồi sớm trở về."

Lâm Thanh Vũ và hai mẹ con Lương thị cùng ngồi xe ngựa vào cung. Không khó để nhận ra Lương thị và Lục Niệm Đào đều lên đồ cẩn thận. Lương thị rũ bỏ quá khứ suy tàn, mặc triều phục cáo mệnh, ung dung thanh nhã; Lục Niệm Đào mặc váy màu lam khói, tựa như hoa sen mới nở, tươi tắn động lòng người.

Xe ngựa đến cửa cung thì dừng lại, con đường sau đó phải tự đi. Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn tấm biển cao cao trước cửa cung --- một năm trước sợ là dù thế nào y cũng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên y vào cung, lại là lấy thân phận nam thê Hầu phủ.

Ba người đi theo thái giám dẫn đường đến Phượng Nghi cung, Phùng công công cầm phất trần đón chào: "Phu nhân, thiếu quân, tiểu thư đã đến. Mời đi theo nô tài vào trong."

Trong chủ điện của Phùng Nghi cung, Lâm Thanh Vũ gặp được đương kim quốc mẫu của Đại Du, Ôn Hoàng hậu.

Ôn Hoàng hậu và Lương thị trạc tuổi nhau, tuổi xuân đã sớm qua đi, nhưng thân là quốc mẫu, khí thế hơn người thì người khác không thể nào sánh được. Nàng ban ngồi cho ba người, hàn huyên không lạnh không nhạt với Lương thị một phen, sau đó tập trung vào Lâm Thanh Vũ.

Với tướng mạo khí độ này, dù xuất thân trung bình, nhưng cũng xứng với con trai độc nhất của em ruột nàng.

Ôn Hoàng hậu nói: "Bản cung nghe nói, từ khi ngươi gả vào Hầu phủ, thân thể Vãn Thừa đã khỏe hơn rất nhiều, cũng không uổng công ngày đó bản cung cố ý cầu Hoàng thượng tứ hôn cho các ngươi."

Như thể đây là ban ơn to lớn.

Lâm Thanh Vũ ứa gan, nhưng cũng biết trong cung không giống Hầu phủ, hôm nay y chỉ thể nhẫn nhịn trước mặt Hoàng hậu.

Ôn Hoàng hậu lại nói: "Bây giờ sức khỏe của Vãn Thừa là do ngươi chăm sóc?"

Lâm Thanh Vũ ngửi được mùi huân hương đặc chế của Phùng Nghi cung, "Vâng."

Ôn Hoàng hậu khen ngợi gật đầu: "Không hổ là con trai của Lâm Viện phán."

Ôn Hoàng hậu ba câu không rời nổi Lục Vãn Thừa, ngoại trừ mấy câu khách sáo ban đầu, nàng không nói thêm lời nào với mẹ con Lương thị nữa. Hai mẹ con bị phớt lờ, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn phải nở nụ cười kính cẩn trên mặt.

Mọi người đang nói chuyện thì Phùng công công bước vào bẩm báo: "Nương nương, Thái tử điện hạ đang đến Phượng Nghi cung, hẳn là đến thỉnh an ngài."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày --- vì sao Thái tử lại xuất hiện ở Phùng Nghi cung vào lúc này?

Ôn Hoàng hậu cũng cùng nghi vấn: "Không phải Thái tử đến Thu tiển với Hoàng thượng rồi sao."

Phùng công công thưa: "Hoàng thượng vô tình bị cảm lạnh, đã sớm hồi cung."

Mặc dù Thái tử được Trần quý phi sinh ra, nhưng dù sao Hoàng hậu cũng là mẹ cả. Ra ngoài rồi về, đương nhiên gã phải đến Phùng Nghi cung thỉnh an trước.

Lâm Thanh Vũ cũng không sợ phải gặp Thái tử, nhưng Lục Vãn Thừa không muốn y gặp gã, vậy thì y không gặp.

Lâm Thanh Vũ đứng dậy nói: "Nếu Thái tử đến, chúng ta xin cáo lui trước."

Lục Niệm Đào há miệng như muốn nói gì đó. Ôn Hoàng hậu gật đầu đáp ứng, để Phùng công công đưa họ ra Phùng Nghi cung.

Lâm Thanh Vũ vừa ra khỏi Phùng Nghi cung, từ xa đã thấy một thanh niên đội mũ ngọc, vận áo bào đen thêu rồng không sừng đi tới, y lập tức tăng nhanh bước chân. Lục Niệm Đào đi cùng y nói: "Sao đại tẩu lại đi vội vàng như vậy? Thái tử ở ngay đằng trước, nếu chúng ta không đến hành lễ vấn an, vậy chẳng phải là mất cấp bậc lễ nghĩa ư."

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Ngươi là một cô nương chưa xuất các, chủ động đi thỉnh an Thái tử, vậy là có lễ nghĩa?"

Lục Niệm Đào cứng họng, mặt đỏ bừng lên, chân như cắm rễ, không bước được thêm một bước. Bị ả ta rề rà như vậy, Thái tử đã đến trước mặt bọn họ, Lâm Thanh Vũ chỉ có thể đi theo Phùng công công hành lễ: "Tham kiến Thái tử điện hạ."

Tướng mạo Thái tử tuấn tú, sinh ra đã khôi ngô, lại còn là Thái tử một nước, thân phận tôn quý, cũng khó trách Lục Niệm Đào có tâm tư này.

Thái tử nhìn mấy người từ trên cao xuống, ánh mắt lướt qua Lương thị và Lục Niệm Đào, dừng trên người Lâm Thanh Vũ: "Ngươi là người phương nào, sao có thể xuất nhập hậu cung."

Phùng công công nói: "Điện hạ, người này là thiếu quân của Nam An phủ, con trai Lâm thị của Lâm Viện phán."

"Thiếu quân," Thái tử nheo mắt, "Là nam thê kia?"

"Vâng."

Thái tử hứng thú: "Ngẩng đầu lên."

Lâm Thanh Vũ: "..."

"Không nghe thấy cô đang nói chuyện với ngươi sao."

Không nghe thấy, cút.

Lâm Thanh Vũ hít sâu một hơi, rũ mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Thái tử nhìn thấy nốt ruồi nơi khóe mắt của y, đồng tử chợt co lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Phùng công công đã sống trong cung tẩm nhiều năm, quen nhìn mặt đoán ý, thấp giọng nhắc nhở: "Thái tử, nương nương còn chờ ngươi bên trong."

Lúc này Thái tử mới như tỉnh mộng. Gã ý thức được sự thất thố của mình, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt trên người Lâm Thanh Vũ: "Ngươi tên gì."

"... Lâm Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ." Thái tử cong môi, cười như không cười, "Cô sẽ nhớ kỹ ngươi." Nói xong, quay người tiếng vào Phùng Nghi cung.

Lâm Thanh Vũ chợt cảm thấy, câu 'Thanh Vũ, là tất cả ham muốn của ta", cũng không có gì là phèn cả.

Quay về Hầu phủ, Lâm Thanh Vũ thay hoa phục ra, tìm được Lục Vãn Thừa ở phòng ngủ. Lục Vãn Thừa như thể đã nhịn ngủ một lúc thật lâu, ngáp dài nói: "Về rồi à? Ầy, sao anh lại thay quần áo rồi, tôi còn nhìn chưa đủ..."

"Hôm nay ta gặp Thái tử trong cung."

Lục Vãn Thừa sững sờ, buồn ngủ cũng biến sạch: "Sao lại vậy?"

Lâm Thanh Vũ kể hết mọi chuyện xảy ra ở Phùng Nghi cung. Lục Vãn Thừa lắng nghe, trong mắt dần dần chiếm đầy vẻ lo lắng, ngả người ra sau, thì thào: "... Tôi đệt."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Sẽ có vấn đề gì à? Thái tử gã..."

Lục Vãn Thừa trầm tư hồi lâu thì hỏi: "Mắc gớm lắm à?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Có chút."

Lục Vãn Thừa cười như thường ngày: "Gặp cũng gặp rồi, không còn cách nào khác. Thầy lang Lâm cứ làm chuyện mình muốn làm là được, còn chuyện khác, cứ giao cho người khác lo đi."

Đến đêm, Lâm Thanh Vũ ngủ nông nghe được tiếng ho sù sụ, mở mắt thì thấy ánh nến lấp lóe sau tấm bình phong. Y bước xuống nhuyễn tháp, vòng qua bình phong, nhìn thấy Lục Vãn Thừa mặc đồ ngủ ngồi trước bàn, khoác áo ngoài, vừa ho vừa viết cái gì đấy. Thấy y tới thì hỏi: "Đánh thức anh à? Xin lỗi, tôi không kìm lòng được... khục."

Lâm Thanh Vũ rót cho hắn một ly nước ấm: "Đã trễ thế này, ngươi không ngủ được còn đang làm gì đó."

Lục Vãn Thừa dừng bút, đưa tay lên môi lại ho thêm hai tiếng: "Tôi đang nghĩ vài chuyện."

Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên giấy tuyên thành viết mấy cái tên và hai ký hiệu lạ: [Bắc cảnh], Tiêu Tranh & Thẩm Hoài Thức (?), Tiêu Giới & tiểu thái giám, Tiêu Ly (x) & Hoàng hậu.

"Tiêu Tranh, Tiêu Giới, Tiêu Ly là tục danh của ba hoàng tử." Lâm Thanh Vũ hạ giọng, "Vãn Thừa, cuối cùng thì ngươi đang nghĩ gì."

Thấy vẻ mặt Lâm Thanh Vũ nghiêm túc, Lục Vãn Thừa cười: "Chỉ viết đại thôi, đừng để ý." Nói rồi, hắn gấp giấy lại làm đôi, để trên ngọn lửa đốt sạch.

Trực giác nói cho Lâm Thanh Vũ biết, Lục Vãn Thừa không phải chỉ đơn giản viết đại, hắn... đang đánh chú ý với mấy hoàng tử.

Vì sao.

Lục Vãn Thừa cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, cho dù Hoàng hậu là dì ruột của hắn, nhưng hắn chưa từng có gút mắc gì với thế lực trong cung. Chẳng lẽ, là vì Nam An Hầu phủ?

Nam An Hầu là trọng thần trên triều, bởi vì chưa từng tham dự tranh đấu, nên được Thánh thượng coi trọng. Ông ta chỉ cần an phận thủ thường, trung với Thánh thượng, sau này thì trung với Thái tử, là có thể kéo dài vinh hoa của Nam An Hầu phủ. Lục Vãn Thừa vốn không cần phải làm gì cả.

Vậy, là vì...

Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng hỏi: "--- là vì ta?"

Lục Vãn Thừa im lặng một lát mới nửa thật nửa giả nói: "Ừ, anh xem tôi đối tốt với anh chưa, sắp tèo đời tới nơi còn không quên hao tâm giúp anh lần cuối." Một tay hắn chống má, một tay quen thói bắt đầu quay bút, nhìn Lâm Thanh Vũ mỉm cười dưới ánh nến, "Cho nên mùa thu này anh phải dịu dàng với tôi hơn nhé, không được gắt gỏng nữa, được không."

Vết mực bay ra từ đầu bút xoay tròn. Lâm Thanh Vũ nhìn những vết đen trên áo ngủ của mình, không nói rõ được trong lòng mình là tư vị gì.

____________________

Tác giả:

Ủn ỉn công đang ở văn/thể loại nào?

1. Truyện ngọt ngào.

2. 2 đứa phá án rồi mới iu nhau.

3. Tình đồng chí.

4. Hỏa táng tràng.

_____________________

Rêu: Gõ tới chương 76 thì tác giả giới thiệu truyện khác, tính lướt qua rồi thôi nhưng thấy SƯ ĐỒ NIÊN THƯỢNG KẸO BÔNG VĂN!!!! Thế là tui đi gõ văn án hụ hụ hụ.

[Hôm nay cũng muốn linh tu cùng sư tun] - Trì Linh

Đại sư huynh Kỳ Thù của Côn Luân kiếm phái vô cùng tài giỏi, đẹp trai, là tình nhân trong mộng của nam thanh nữ tú trong giới tu chân.

Hắn có một bí mật.

Hắn phải lòng sư tôn nhà mình.

- Cố Hàn Giang, người đứng đầu của Côn Luân kiếm phái, một đời vinh quang, lạnh lùng, nghiêm khắc, nhưng lại rất yêu thương đại đệ tử thân truyền của mình.

Kỳ Thù rất tôn sự trọng đạo, giấu giếm tình cảm mến mộ sư tôn trong lòng nhiều năm.

Cho đến một ngày, hắn biết được một bí mật.

Sư tôn của hắn là thể lô đỉnh hiếm thấy, lúc độ kiếp phi thăng nhất định phải song tu với người khác, nếu không sẽ bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.

Kỳ Thù trở lại sư môn, phát hiện sư tôn nhà mình quả thật đã gặp bình cảnh trong tu hành, tổn hại tu vi nghiêm trọng.

Nhìn vẻ mặt tuấn mỹ ốm yếu gầy gò xanh xao của sư tôn, Kỳ Thù cảm thấy thương tiếc: "Sư tôn, đệ tử có thể giúp người."

Cố Hàn Giang: "... Thật không?"

Kỳ Thù: "Đệ tử nói được thì làm được!"

Mãi sau này Kỳ Thù mới biết, hóa ra thể lô đỉnh không nhất thiết chỉ mãi nằm dưới.

Trong tiểu thuyết không nói như vậy!!!

Tưởng 1 nhưng là 0 đồ đệ thụ x trong trẻo nhưng là mỹ nhân ẩn nhẫn lạnh lùng công.

Gõ văn án xong thì tui đào cmn cả hố :) Tui có tội, hiz. May mà có 23c.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play