2. Quả phụ của tôi, định sẵn là anh.
Lâm Thanh Vũ nghe không hiểu lắm những điều Lục Vãn Thừa nói, nhưng ý đại khái vẫn có thể nắm được. Lục Vãn Thừa có thể dùng khoảng thời gian ít ỏi của mình để nói nhẹ nhàng bâng quơ như thế, chẳng lẽ hắn thật sự không sợ chết ư?
Dù sao Lục Vãn Thừa cũng là người mang bệnh, cố gắng chống chọi đến bây giờ đã là cực hạn. Hắn nằm trên giường nói: "Mỹ nhân, anh..."
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Kêu bậy bạ gì đó."
Vì dung mạo của mình, khi Lâm Thanh Vũ đi cầu học bên ngoài thường bị không ít mấy tên dê xồm quấy rối. Nên đối với mấy kẻ hở chút là gọi "mỹ nhân" "cưng", y chỉ muốn lấy độc câm do tự tay mình điều chế, nhét cho bọn họ ngậm miệng lại.
Chẳng qua, mặc dù Lục Vãn Thừa gọi mỹ nhân, nhưng không giống với mấy người lỗ mãng, ngơ ngác nhìn chằm chằm y, trông cũng không phải không còn thuốc chữa.
"Dữ quá đi à, khen anh đẹp anh còn không vui?" Lục Vãn Thừa nhắm hai mắt, "Vậy thôi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh cứ tự nhiên."
Vật qua lộn lại một phen cũng đã quá giờ tý (11-1h). Bây giờ ngoại trừ đi ngủ thì quả thật không còn gì khác để làm.
Vừa nãy tỳ nữ đã cởi đồ cưới, lau tay lau mặt giúp Lục Vãn Thừa. Mà Lâm Thanh Vũ thì vẫn mặc đồ cưới và đội mũ cưới, giữa mi tâm còn được vẽ hoa, chút điểm trang trên mặt cũng chưa được tẩy sạch.
Ừm, hôm nay y trang điểm. Mặc dù dưới yêu cầu mãnh liệt của y, hỉ nương chỉ vẽ chân mày, bôi chút son, nhưng mặt mày y vốn đã xinh đẹp kiểu lạnh lùng, sau khi dùng những thứ này thì đôi môi trông càng đỏ như lửa, mặt đẹp như tranh. Bộ dạng này làm người ta khen ngợi không dứt, nhưng lại làm y lại kinh hãi không thôi. Dường như thứ ngậm giữa môi không phải là son giấy, mà là gông cùm giữ y lại. Đeo gông này cho y, là toàn bộ Nam An Hầu phủ và... ông trời.
Thù này, y sẽ nhớ kỹ.
Còn cả hỉ nương một hai bắt y phải dùng thuốc mỡ, làm nơi nào đó của y phải khó chịu, y cũng sẽ nhớ kỹ.
Về phần vị "phu quân" không biết chuyện kia... Nếu những gì Lục Vãn Thừa nói là thật, thì họ có thể bình an vô sự sống qua nửa năm, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không thành vợ chồng thật sự, y miễn cưỡng có thể không ghi thù với Lục Vãn Thừa.
Một kẻ sắp chết mà thôi, mình cần gì phải so đo quá nhiều với hắn.
Trong phòng cưới đương nhiên sẽ không có hai giường, cái giường duy nhất đã bị Lục Vãn Thừa chiếm mất, Lâm Thanh Vũ quyết định nằm một đêm trên nhuyễn tháp.
Lúc này vừa qua tết Nguyên Tiêu không lâu, ngày vẫn chưa chuyển ấm, ngủ một đêm trên nhuyễn tháp chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Lâm Thanh Vũ nhìn thấy trên giường cưới có dư ra một chiếc chăn bông, nghĩ là hạ nhân Hầu phủ sợ tiểu Hầu gia quý giá của họ không quen ngủ cùng chăn với người khác nên đã chuẩn bị riêng.
Một khi đã thế, Lâm Thanh Vũ cũng không khách sáo.
Trong lúc Lục Vãn Thừa ngủ vẫn khó thoát khỏi sự dày vò của bệnh tật, chân mày nhíu lại. Động tác Lâm Thanh Vũ cầm chăn bông rất nhẹ, nhưng Lục Vãn Thừa vẫn tỉnh.
Khi Lục Vãn Thừa mở mắt, Lâm Thanh Vũ đang khom người, tóc trước ngực rơi xuống ngay mặt hắn, có hơi ngứa.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Không chờ Lục Vãn Thừa mở lời, Lâm Thanh Vũ đã nói trước: "Ta lấy chăn."
Lục Vãn Thừa khẽ cười: "Anh lấy đi."
Lâm Thanh Vũ ôm chăn đến nhuyễn tháp, trải ra, đang định nằm xuống thì Lục Vãn Thừa nói: "Anh đi ngủ không cởi quần áo à?"
Đồ cưới của nam thê dù không rườm rà phức tạp như đồ cưới nữ tử, nhưng cũng bó thắt lưng cởi áo, ba lớp trong ba lớp ngoài, thua xa quần áo ngày thường thuận tiện thoải mái, Lục Vãn Thừa nhìn cũng thấy mệt thay y.
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Đương nhiên phải cởi."
Y quay lưng về phía Lục Vãn Thừa, vươn tay cởi lớp áo ngoài. Áo từ trên vai rơi xuống, trượt đến mắt cá chân. Từng lớp quần áo được cởi bỏ, một lát sau y đã giống như Lục Vãn Thừa, trên người chỉ còn lại áo ngủ.
Cởi quần áo xong, y quay lại nhìn giường cưới --- hay lắm, Lục Vãn Thừa lại ngủ rồi.
Sáng sớm ngày mới.
Xưa nay Lâm Thanh Vũ ngủ không sâu, Lục Vãn Thừa vừa khẽ ho đã đánh thức y dậy. Trên giường cưới, Lục Vãn Thừa nằm nghiêng, gương mặt bị tóc đen tán loạn che hơn phân nửa, tư thế ngủ tùy ý, không trang trọng chút nào.
Lâm Thanh Vũ vừa đứng dậy khỏi nhuyễn tháp, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa: "Thiếu gia, thiếu quân, nên dậy rồi. Theo quy củ, lát nữa hai người phải đến dâng trà cho Hầu gia và Hầu phu nhân."
Lục Vãn Thừa không có dấu hiệu muốn tỉnh. Lâm Thanh Vũ mở cửa cho các nàng tiến vào. Đi đầu là tỳ nữ thiếp thân Phượng Cần chuyên hầu hạ Lục Vãn Thừa. Nàng mang nước nóng vào phòng, trông thấy chăn bông trên nhuyễn tháp, biểu tình trông có hơi thay đổi.
Mấy người tỳ nữ một nửa đến hầu hạ Lâm Thanh Vũ rửa mặt, một nửa đi gọi Lục Vãn Thừa rời giường. Lâm Thanh Vũ thay áo choàng màu tím nhạt, tóc dài được buộc đơn giản bằng ngọc quan, trang phục bình thường của nam tử mặc trên người y lại có phong tư rất đẹp, nhưng so sánh với đại hôn ngày hôm qua, ít hơn một chút xinh đẹp, nhiều hơn một chút đoan trang.
Phượng Cần còn muốn điểm trang cho Lâm Thanh Vũ. Nhưng y bảo: "Không cần."
Phượng Cần thưa: "Nhưng hôm qua ta thấy thiếu quân điểm trang mà."
"Ngươi cũng nói là hôm qua rồi." Lâm Thanh Vũ quét mắt nhìn gương trên bàn, bực bội, "Đem mấy cái này đi hết đi."
Bên này Lâm Thanh Vũ đã xong xuôi, nhưng Lục Vãn Thừa bên kia vẫn còn đang ngủ. Mấy tỳ nữ vây quanh bên giường, nhẹ giọng gọi hắn:
"Đại thiếu gia, ngài nên đi dâng trà cho lão gia phu nhân với thiếu quân."
"Thiếu gia..."
Lục Vãn Thừa vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt an nhiên, hai tay để trước ngực, giống như một pho tượng Phật.
Phượng Cần bất an: "Đừng bảo tiểu Hầu gia lại ngất nữa chứ?"
Lâm Thanh Vũ bước lên, cẩn thận quan sát Lục Vãn Thừa, "Không có, chẳng qua là hắn ngủ như chết thôi, gọi hăng lên là tỉnh ngay ấy mà."
Phượng Cần không hiểu nên hỏi: "Thiếu quân, sao mới là 'gọi hăng' dạ?"
"Gọi lớn lên, hoặc là lấy chăn của hắn." Lâm Thanh Vũ nói, "Nhưng các ngươi đừng quên hắn là người bệnh. Trừ khi các ngươi muốn hắn bệnh nặng hơn, không thì đừng quấy rầy hắn nghỉ ngơi."
Phượng Cần khổ sở: "Nhưng mà, Hầu gia và phu nhân bên kia..."
Lâm Thanh Vũ ngắt lời nàng: "Hắn đã ốm yếu dặt dẹo thế này các ngươi còn muốn hắn đi dâng trà? Quy củ còn quan trọng hơn tính mạng của hắn à?" Ở Đại Du, sau ngày đại hôn dâng trà cho phụ mẫu luôn là tân nương đi cùng trượng phu. Nếu Lục Vãn Thừa không đi, vậy thì y cũng sẽ không cần đi.
Ngày trước trước khi Hoàng hậu ban hôn, Nam An Hầu phu nhân Lương thị từng phái người tới cửa cầu hôn, sau khi bị y quả quyết từ chối mới đi cầu Hoàng hậu, lúc đó mới đặt Lâm gia vào hoàn cảnh một là gả hai là chết. Nên đừng nói đến việc coi vợ chồng Nam An Hầu như 'cha mẹ chồng', thậm chí y còn không muốn quan tâm đến họ.
Phượng Cần không dám làm chủ, phái tiểu nha hoàn đi bẩm báo với Lương thị. Không lâu sau, ma ma bên cạnh Lương thị đi đến: "Phu nhân nói, thiếu gia hiếm khi được ngủ yên, cứ để hắn ngủ tiếp. Nàng và Hầu gia uống trà của thiếu quân là được."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Quả nhiên phu nhân yêu con như mạng."
Người ở Hầu phủ, thân bất do kỷ. Dù cho Lâm Thanh Vũ không tình nguyện, cũng chỉ có thể khoác áo choàng tuyết rồi theo ma ma đến tiền sảnh.
Trên đường đi, ma ma vẫn luôn lải nhải phép tắc trong Hầu phủ, Lâm Thanh Vũ chỉ xem như bà ta đang xì hơi, tự động gạt giọng bà ta ra ngoài tai. Hôm qua y đội khăn cưới, chỉ có thể nhìn mấy bước đường dưới chân, hôm nay mới được trông diện mạo thực sự của Nam An Hầu phủ. Dù y chưa từng vào cung, nhưng cũng từng theo phụ thân đến Vương phủ xem bệnh. Nam An Hầu phủ tráng lệ không thua gì Vương phủ, rường cột chạm trổ, hoa mỹ quý khí, có thể thấy được địa vị của Nam An Hầu trong triều không tầm thường.
Ở sảnh trước, Nam An Hầu và Lương thị đang ngồi ngay ngắn trên thượng tọa. Nam An Hầu tuổi cỡ bốn mươi, trầm mặc ít nói, khuôn mặt cương nghị; Lương thị vẫn còn dáng duyên, mặt mũi hiền lành, trông cũng là một phu nhân dễ đối phó.
Lâm Thanh Vũ nhận trà ma ma đưa qua, không kìm lòng được mà nghĩ ra cảnh mình hạ độc trong này.
Phải mà có loại độc nào cho họ nếm mùi mất tự do.
Hai người uống trà của Lâm Thanh Vũ. Lương thị cười nói: "Thanh Vũ, đêm qua ngủ có ngon không?"
Lâm Thanh Vũ lấy lại tinh thần, thưa: "Vẫn được."
"Sau này Hầu phủ là nhà của con, nếu con có chỗ nào không quen, cứ nói với mẫu thân là được."
"Đa tạ phu nhân."
Ma ma sẵng giọng: "Sao thiếu quân còn gọi 'phu nhân', ngươi phải giống tiểu Hầu gia ấy, gọi 'mẫu thân'."
Ma ma này, thật đúng là chấp nhất với chuyện sửa miệng, cứ gọi bà ta là 'ma ma sửa miệng' là được. Muốn gọi thế thì sao bà ta không tự gọi đi.
Lâm Thanh Vũ cụp mắt: "Do quen rồi, nhất thời khó mà sửa miệng, mong Hầu gia phu nhân thứ tội."
Nam An Hầu lộ vẻ không vui. Lương thị rộng lượng tỏ vẻ: "Không sao, còn nhiều thời gian. Mấy tháng đầu ta gả vào Hầu phủ cũng hay quên sửa miệng."
Nam An Hầu nói: "Vẫn phải làm quen nhanh đi, miễn cho người ta chế giễu."
Lâm Thanh Vũ nghĩ đến song thân của mình, nhẫn nhịn đáp: "Vâng."
Lương thị nhấp một hớp trà: "Ngày sinh tháng đẻ của con và Vãn Thừa là ông trời tác hợp cho, ta và Hầu gia cũng vì trúng điểm này mới xin Thánh thượng ban hôn. Thanh Vũ, những chuyện sau này con làm phải lấy phu quân làm đầu, hầu hạ bên giường bệnh, để Vãn Thừa được hưởng nhiều phúc khí của con."
Lâm Thanh Vũ đờ đẫn gật đầu.
Nam An Hầu nói: "Lại nói chứ, ngươi là nhi tử của Viện phán Thái y viện, còn bái danh sư, y thuật hẳn là không tệ."
Lồng ngực Lâm Thanh Vũ nghẹt thở một lúc.
Ừ thì, y thuật của y không tệ, y vốn có thể hành y tế thế, chăm sóc người bị thương, nhưng bây giờ lại bị vây ở nhà sau, làm một nam thê an phận thủ thường. Mà kẻ cầm đầu còn nói: "Tuy thân thể Vãn Thừa có Trương đại phu chăm sóc, nhưng ngươi cũng phải đi theo coi chừng, chớ lãng phí y thuật của bản thân."
Nam An Hầu kiêm Hộ bộ thượng thư nhiều việc, bận rộn trong triều, nói vài câu đã đi. Lương thị đưa một chiếc vòng ngọc phỉ thúy cho Lâm Thanh Vũ, "Đây là đồ cưới ta mang đến từ nhà mẹ đẻ, vốn định ngày sau đưa cho trưởng tử của Vãn Thừa, bây giờ..." Lương thị thoáng dừng, lại mỉm cười, "Thôi, con giữ đi."
Lâm Thanh Vũ hiểu dụng ý của Lương thị. Bà ta mất nhiều công sức để cưới nam thê cho Lục Vãn Thừa, nhưng cũng không quên ghét bỏ nam thê không sinh được con.
Không hổ là người Nam An Hầu phủ, kẻ này còn đáng bực hơn kẻ kia, chỉ có mỗi Lục Vãn Thừa là còn miễn cưỡng trông được.
Lâm Thanh Vũ quay về Lam Phong các của Lục Vãn Thừa, tiện tay ném hộp vòng ngọc cho Phượng Cần. Phượng Cần nói: "Thiếu quân về rồi, tiểu Hầu gia còn chưa tỉnh. Đã ngủ bao lâu rồi chứ, thật sự không sao ư..."
Lâm Thanh Vũ dừng chân đang muốn đến thư phòng: "Ta đi xem sao."
Y đi xem không phải là Lục Vãn Thừa, mà là mạch tượng trăm năm khó gặp của hắn. Trương đại phu đêm qua bắt mạch cho Lục Vãn Thừa quả thật là một danh y có thực học. Mà mạch tượng ngay cả ông ấy cũng chưa từng thấy, thì y không xem không khỏi quá đáng tiếc.
Lâm Thanh Vũ bước vào phòng trong, quả nhiên Lục Vãn Thừa vẫn còn đang ngủ, thậm chí còn giữ nguyên tư thế trước khi y rời đi. Y đứng bên giường, nhìn Lục Vãn Thừa từ trên cao xuống. Không thể không nói, Lục Vãn Thừa không giống cha mẹ hắn lắm, dung mạo tinh tế hơn nhiều so với vợ chồng Nam An Hầu.
Lâm Thanh Vũ kéo tay áo, đưa ngón tay ra. Y còn chưa chạm vào mạch của Lục Vãn Thừa, tay đã bất ngờ bị bắt lấy, một giọng nói buông lỏng vang lên: "Lén lút muốn làm gì hả, Lâm Thanh Vũ?"
Tay Lâm Thanh Vũ cứng đờ: "Buông ra." Dù sao cũng là thân thể của Lục Vãn Thừa, y sợ mình dùng sức một chút Lục Vãn Thừa sẽ ngất đi.
Lục Vãn Thừa buông tay, mắt nhắm, khóe môi cong lên: "Đừng kích động mà, tôi cũng không thích đàn ông, anh không cần phải đề phòng tôi."
Lâm Thanh Vũ mở to hai mắt: "Ngươi không thích nam nhân?"
"Ừ. Tôi nhớ tuy Đại Du thịnh hành nam phong, nhưng không phải ai cũng thích cắt tay áo cho người ta". Lục Vãn Thừa mở mắt rồi nói: "Còn anh? Anh thích à?"
Lâm Thanh Vũ nghẹn đắng.
Đã một tháng kể từ khi y được ban hôn, chưa từng có ai hỏi y vấn đề này. Dù sao y cũng phải gả, nên y thích nam hay nữ thì có gì khác nhau.
"Ta... đương nhiên cũng không."
Lục Vãn Thừa che miệng ho khan, đồng tình: "Vậy anh gả xung hỉ cho tôi, chẳng phải là uất chết sao."
Lâm Thanh Vũ tối tăm mặt mày: "Nói thừa. Đổi thành ngươi xung hỉ cho ta, ngươi có uất không?"
"Nên tôi mới nói muốn bù đắp cho anh."
"Nói thì dễ, ngươi lấy gì bù đắp cho ta?"
"Di sản của tôi á."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Di sản của ngươi còn phải tự mình đi tranh kìa."
Lục Vãn Thừa hỏi: "Vậy anh muốn bồi thường thứ gì, chỉ cần là thứ không phiền phức tốn sức, tôi cho anh hết."
Y muốn thi vào Thái y thự, muốn rời khỏi Nam An Hầu phủ, muốn làm chuyện y muốn. Nhưng y biết đó là điều gần như không thể. Hôn sự của y và Lục Vãn Thừa là do Thánh thượng ban cho, nên dù Lục Vãn Thừa đồng ý ly hôn, cũng phải được Thánh thượng gật đầu.
Lâm Thanh Vũ trầm mặt một hồi: "Đưa tay cho ta."
Một tay Lục Vãn Thừa nắm cổ tay kia của mình, cảnh giác hỏi: "Hửm? Anh muốn làm gì?"
Lâm Thanh Vũ không kiên nhẫn: "Xem mạch cho ngươi."
"Nói sớm phải hơn không." Lục Vãn Thừa giơ tay, đưa cổ tay ra, "Thầy lang Lâm, mời."
Trong phòng có một chậu than đang cháy, Lục Vãn Thừa co mình dưới chăn, nhưng cổ tay vẫn rất lạnh lẽo. Sau khi cảm nhận được nhịp đập của mạch, Lâm Thanh Vũ nhíu mày.
Cơ thể Lục Vãn Thừa đã khá hơn, nhưng nguồn cơn chưa dứt. Y có thể cảm nhận được 'một đường sống' mà Trương đại phu đã nói. Nhưng thân thể của Lục Vãn Thừa như một cái động không đáy, ăn mòn từng chút đường sống này. Trừ khi trị dứt điểm nguồn cơn, bằng không đến khi đường sống này bị ăn mòn không còn, Lục Vãn Thừa vẫn không thể sống quá nửa năm.
Mà bệnh của Lục Vãn Thừa, không có thuốc chữa.
Nhìn mặt Lâm Thanh Vũ trầm như nước, Lục Vãn Thừa hỏi: "Có phải tôi được cứu rồi không?"
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Tại sao ngươi nghĩ là như thế."
"Vì anh không vui." Dáng vẻ Lục Vãn Thừa như thể chuyện không liên quan đến mình, "Nghĩ thay anh mà nói, tôi cảm thấy anh hẳn là ước tôi chết sớm."
Lâm Thanh Vũ không khỏi hỏi: "Ngươi thật sự không quan tâm sống chết chút nào sao?"
"Không cần phải quan tâm gì cả." Lục Vãn Thừa cười, "Mệnh do trời chứ không phải do tôi. Yên tâm đi, quả phụ của tôi, định sẵn là anh rồi."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Lục ủn ỉn: Mệnh tui do tác giả không do tui, không sống được. [nằm ngửa.jpg]