Dan nhức đầu xoa hai bên thái dương, Charzo ở bên cạnh vẫn để ý nét mặt cậu, thấy vậy thì dò hỏi: “Có cần tôi nói với Fitch một tiếng không?”
Dan lắc đầu, giọng mệt mỏi: “Không cần, tôi và anh ấy quả thực có chuyện cần nói. Đừng lo, anh ấy biết chừng mực.”
Charzo nhìn theo bóng lưng Dan trên cầu thang mạn, chợt nghĩ tới những điều không hay.
Tất cả dịch vụ trên “Cá voi trắng” từ ăn uống tới giải trí, Fitch đều thuê một bên thứ ba. Công ty này đã làm việc với họ trong nhiều năm, chưa bao giờ mắc sai lầm, được du khách khen ngợi nhiều. Có thể nói Fitch bớt được nhiều chuyện, ông không cần lo lắng về những việc vặt. Ngoại trừ bữa ăn của du khách khoang VIP, thuyền trưởng và thuyền phó một cần được mang đến tận nơi, du khách phổ thông ăn uống cùng các thuyền viên khác. Charzo cố ý đánh tiếng trước với nhà hàng để ăn cơm cùng Dan.
Vào giờ ăn tối của đêm khởi hành thứ hai, Charzo đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng, bí mật dẫn Dan vào.
Nói là phòng riêng nhưng thực chất chỉ là một không gian được bao quanh bằng mấy tấm bình phong, tiện cho khách nói chuyện riêng. Chỉ có ba phòng kiểu này, tất cả đều ở gần cửa sổ nên phong cảnh khá đẹp.
Chuyến đi trước Dan thường ăn cùng mọi người trong nhà hàng. Charzo thiên vị nhưng cậu chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Gì vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ không muốn chen chúc với mọi người ở ngoài. Dẫu sao tôi là thuyền phó một, vẫn có chút đặc quyền.” Charzo cảm thấy hiển nhiên.
Trùng hợp là bàn của August lại ở ngay bên ngoài phòng riêng của họ. Từ góc độ này, họ có thể thấy rõ ràng động tác cầm dao nĩa của August bỗng khựng lại, sống lưng căng cứng.
Dan nhìn theo ánh mắt Charzo thì hiểu ra ngay, cậu thở dài, khẽ nói: “Charzo, đừng gây sự.”
Charzo nháy mắt: “Tôi chỉ muốn dẫn em đi ăn riêng, không có ý gì khác.” Thậm chí giọng hắn còn có vẻ tủi hờn.
Dan biết không nói lại được hắn nên đứng dậy: “Đừng coi tôi như mấy cô gái anh từng theo đuổi, tôi không phải kẻ dễ chơi.” Nói rồi đẩy ghế đi ra ngoài.
August không nghe thấy cuộc trò chuyện phía sau của họ, nhưng nhìn thấy Dan bước ra ngoài thì anh cũng đứng dậy. Trước khi đuổi theo Dan, anh không quên quay đầu nhìn Charzo.
Bị Charzo quấy rầy, lúc này Dan cũng không muốn quay lại nhà hàng ăn cơm. Vừa khéo hôm nay không phải trực đêm, cậu lang thang ngoài boong tàu, định lát nữa mới quay về kiếm gì ăn sau.
Không ngờ vừa đi được mấy bước thì nghe thấy giọng August ở đằng sau: “Dan.”
Lại thầm thở dài, cậu quay đầu, nở nụ cười khách sáo nhưng xa cách: “Thiếu tá.”
August cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với xưng hô của cậu. Anh nhìn cậu một lúc rồi hỏi thẳng: “Em đang tránh mặt tôi?”
Nụ cười trên mặt Dan nở rộ, cậu hỏi vặn: “Sao tôi phải tránh mặt ngài?”
August há miệng, quyết định chuyển chủ đề: “Về đêm đó… nụ hôn đó, em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Dan thành khẩn nhìn anh: “Tôi nghĩ đêm đó chúng ta đã nói rất rõ ràng. Nếu ngài cảm thấy bị quấy rầy thì xin hãy coi đó chỉ là một phút bồng bột của tôi, rất xin lỗi.”
August bị cậu chặn họng, thật lâu sau mới nói tiếp: “Trước đây tôi không biết em có tài ăn nói như thế.”
Dan hơi cúi đầu: “Như ngài thấy, tôi vốn là người như vậy. Ngài có chuyện gì không? Nếu không, tôi còn quay về ăn cơm.”
Khi đi ngang qua August, đối phương bỗng giữ tay cậu lại: “Cái tên thuyền phó một Charzo có quan hệ gì với em?”
Vì hành động này của August mà khoảng cách giữa họ bỗng chốc quá gần, thậm chí Dan có thể nhìn thấy cái bóng của mình trong đôi mắt xanh xám. Cậu sửng sốt một giây rồi lập tức phản ứng lại, tránh sang một bên: “Chỉ là bạn thôi.”
“Bạn ư? Một người bạn mà tặng em hoa hồng trong bữa tối, còn đặt phòng riêng trong nhà hàng?” Giọng August đanh lại.
“Bạn của tôi đều thế cả, có gì lạ không?”
“Hắn thiếu điều viết mấy chữ muốn theo đuổi em lên mặt?” Giọng August nặng nề.
Dan nhìn anh, chậm rãi rút cánh tay khỏi tay anh. Vẻ mặt cậu hờ hững, khẽ nói: “Kể cả thế thì có liên quan gì với ngài? Xét cho cùng, tôi và ngài cũng chỉ là đồng đội cũ. Ngài có tư cách gì can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi?”
Nói xong, cậu trở về nhà hàng mà không hề ngoảnh lại, không nhìn August dù chỉ một lần.
August đứng yên tại chỗ, nhíu mày, lần đầu tiên anh biết đến thứ cảm xúc có tên là thất bại.
Từ khi tốt nghiệp trường quân đội cho đến khi gia nhập Sao Thiên Lang, anh chưa từng yêu đương, trải nghiệm duy nhất là được cô bạn cùng lớp tỏ tình hồi trung học. Chưa bao giờ anh nghĩ cuộc đời mình rồi sẽ ràng buộc với bất kỳ ai, cho dù là trai hay gái.
Tình cảnh nguy hiểm mà anh và Dan trải qua trên cánh đồng băng không chỉ khiến Dan ngầm bày tỏ với anh mà còn đẩy mối quan hệ của họ vào thế lúng túng. Phản ứng đầu tiên của anh là trốn tránh, bởi anh không biết đáp lại thế nào.
Cuộc trò chuyện với mẹ Arthur khiến anh mơ hồ nhận ra mình mắc kẹt dưới một cái hố lúc nào không hay, người bên ngoài muốn kéo anh ra nhưng anh không nhúc nhích. Nhưng nếu người đó là Dan… có lẽ anh sẽ thử thoát ra.
Tiếc rằng đã quá trễ.
Khi Dan lặng lẽ rời khỏi Sao Thiên Lang, anh còn chưa thể giải thích được sự lo lắng và bối rối trong lòng. Anh chợt thấy mình bắt đầu thấy nhớ cảm giác hai người kề vai sát cánh, nương tựa vào nhau trên cánh đồng tuyết hoang vu. Anh không biết tình cảm này là gì, thậm chí không dám tự hỏi tại sao mình lại phản ứng dữ dội như vậy khi một thành viên trong đội rời đi.
Cho đến khi gặp lại ở Old Harbour, Reykjavík.
Ban đầu anh không dám tin vào mắt mình, mãi tới khi nhìn thấy rõ mặt người ấy, anh mới chợt thấy may mắn. May mà anh không trở về căn cứ trước thời hạn, may mà anh hẹn Heath ở Old Harbour, may mà… có thể gặp lại em…
Thì ra mình đã giữ người ấy trong tim từ lúc nào chẳng hay.
Nụ hôn dũng cảm của Dan đêm ấy tựa như tiếng sấm, vừa chạm vài giây đã rời xa, anh chợt thấy từng tế bào trong cơ thể như đang kêu gào đòi hỏi thêm. Anh không biết và cũng chưa từng tìm cách xác định cảm xúc nồng cháy này, anh chưa bao giờ khát khao mãnh liệt như thế với bất kỳ ai. Và anh không muốn để người ấy đi mất.
Anh đã nghĩ khi trở lại Reykjavík trong kỳ phép, anh sẽ tìm Dan và nói rõ ràng với cậu. Nhưng bây giờ có vẻ mọi chuyện không suôn sẻ như anh tưởng.
Từ vị trí này, anh có thể thấy rõ cảnh tượng trong nhà hàng. Lúc này Dan vừa bước vào, hầu hết các du khách đã ăn xong và rời đi, cậu bưng một phần cá rán, ngồi đại xuống một bàn trống. Charzo vẫn chưa đi, thấy Dan trở về thì dọn ngay bữa tối của mình qua đó. Không biết hắn nói gì khiến Dan lộ ra nụ cười bất lực, nhưng cậu không tránh đi.
Đồng tử của August co lại, anh nhìn chằm chằm hai người đang cười nói vui vẻ một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Vài ngày kế tiếp trôi qua trong bình lặng, hoặc có vẻ “sóng yên biển lặng”. Dan cố ý tránh mặt August. Charzo nhận ra điều này, cộng thêm vì tình cảm riêng, hắn đổi hết lịch làm việc của mình thành ca đêm.
Đêm thứ tư, họ tới Longyearbyen. Sau khi tàu cập cảng, theo quy định cũ, tất cả du khách đều lên bờ và bắt đầu tự do hoạt động một ngày hai đêm. Khoảng 8 giờ, trên đường tới nhà hàng, Dan kiểm tra các khoang dọc theo hành lang.
Lúc trước cậu đã để ý vé của August, biết anh ở khoang trên tầng 2. Vì không chắc August đã xuống tàu hay chưa nên lúc kiểm tra cậu cố đẩy nhanh tiến độ.
Nhưng không ngờ vừa đi đến giữa hành lang, “cạch” một tiếng, cửa khoang bên phải mở ra, August tựa vào khung cửa nhìn cậu.
Dan: “…”
Hít một hơi thật sâu, cậu điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt rồi quay đầu cười: “Tôi có thể giúp gì cho ngài không ạ?”
August nhìn cậu một lúc, vẫn không lên tiếng.
“Thưa ngài?”
Ngay khi Dan cảm thấy mình không gượng cười được nữa, cuối cùng August cũng lên tiếng: “Em định trốn tôi tới lúc kết thúc hành trình luôn sao?”
Dan: “… Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”
August không giải thích, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Dan chớp mắt, sáng suốt quyết định chuồn là thượng sách: “Xin lỗi, nếu ngài không có vấn đề gì thì tôi xin đi trước. Tôi còn cần kiểm tra các khoang ở tầng một.”
Vừa nói cậu vừa định cất bước thì bị August giữ tay lại.
Dan: “?”
Im lặng.
“Thiếu tá?” Dan kiên nhẫn hỏi lại.
Vẫn là im lặng.
Dan thử giãy ra nhưng hoàn toàn vô ích.
“Buông ra!” Giọng trầm thấp của cậu mang theo sự tức giận hiếm thấy.
“Không buông.” Câu trả lời của August rất đơn giản và rõ ràng. Anh nhìn Dan chằm chằm, gợn sóng trong đôi mắt xanh xám cuộn trào mãnh liệt.
“Ngài làm gì vậy, thiếu tá?” Dan xoay người đối diện với anh, ánh mắt mỉa mai không thèm che giấu.
August không nói gì, chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Dan không chịu nổi ánh mắt ấy, cậu quay đi, giọng lạnh lùng: “Xin nhắc nhở ngài một câu, ngài như thế này rất dễ khiến người khác hiểu lầm, thiếu tá.”
“Ai hiểu lầm? Thuyền phó một hả? Em sợ người khác nhìn thấy chúng ta ở bên nhau?” Giọng August trầm hẳn, tràn đầy nỗi tức giận khôn tả, như thể báo trước cơn giông sắp đến.
Thừa dịp Dan chưa kịp phản ứng, August kéo cậu vào trong phòng. Anh dùng chân đóng cửa, trở tay ấn cậu lên bức tường cạnh cửa, cứng rắn nhìn vào mắt cậu: “Khó lắm mới bắt được em, tôi sẽ không buông.”
Nói xong, anh cúi đầu hôn cậu.
Môi Dan vẫn khô và ấm như trong trí nhớ của anh, giống như làn gió thổi vào từ biển Greenland tháng Sáu, mang theo sự tươi mát sảng khoái. Không chỉ khẽ chạm như lần trước, lần này anh kiên nhẫn âu yếm môi Dan, đầu lưỡi khéo léo cạy mở hàm răng của cậu.
“… Đủ rồi…” Dan không chịu nổi nụ hôn này, cậu quay đầu thở hổn hển.
August ngẩng đầu, cẩn thận nhìn cậu vài giây. Lúc này đôi mắt màu xanh lá xinh đẹp long lanh, có vẻ ướt át, toát lên sự yếu ớt hiếm hoi.
“Không đủ.” Anh thì thầm bên tai Dan rồi thả hai tay đang giữ tay cậu, một tay để sau đầu Dan, tay kia luồn vào trong vạt áo cậu.
Lòng bàn tay thô ráp lướt qua vùng hông nhạy cảm khiến Dan giật mình. August nhận ra, anh cười khẽ. Môi anh bịn rịn lướt xuống dưới, hôn lên cổ Dan rồi cắn nhẹ vào yết hầu của cậu.
Hai bóng người quấn lấy nhau vào phòng ngủ. Quần tây, thắt lưng, áo sơ mi và áo khoác vương vãi khắp sàn.
_____
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT