*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Charzo vừa dứt lời, Dan cảm thấy như có thứ gì ấm áp chạm vào tai mình. Cậu đột ngột tránh sang một bên, nhíu mày nhìn về phía Charzo.
Charzo rụt lại bàn tay vừa bịt mắt cậu, nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên: “Sao? Nghe thấy rồi chứ?”
Dan cau mày nhìn hắn vài giây, như thể định nói gì nhưng cuối cùng chỉ gật đầu: “Ừ.”
“Đi thôi, chúng ta nên xuống rồi, Fitch nhìn thấy thì toi.” Charzo nói rồi xoay người đi ra ngoài trước.
Dan đứng yên chừng hai giây, trực giác cho cậu biết có gì đó không ổn. Nhưng biểu cảm và hành động của Charzo đều rất tự nhiên, nếu không phải do hắn diễn quá tốt thì là do cậu quá nhạy cảm.
“Dan?” Thấy cậu không đi theo, Charzo nghi ngờ gọi một tiếng.
Dan đáp lại rồi bước ra ngoài.
Tối ngày thứ tư, họ đến đích của hành trình lần này: Svalbard.
Theo kế hoạch, “Cá voi trắng” sẽ cập cảng Longyearbyen trong ngày. Du khách có thể xuống tàu tự do hoạt động, buổi tối có thể chọn nghỉ lại khách sạn ở Longyearbyen hoặc trở về “Cá voi trắng”. Chiều hôm sau mọi người quay về tàu rồi tới đảo Edgeøya.
Sau khi du khách xuống tàu, niệm tình Dan tới đây lần đầu, Fitch cho cậu một ngày nghỉ để lên đảo chơi.
Longyearbyen không lớn, là một thị trấn nhỏ lấy khai thác mỏ làm trụ cột kinh tế chính, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những chiếc cáp treo bằng gỗ bị bỏ hoang, những dãy nhà thấp sơn màu sặc sỡ trở thành quang cảnh rực rỡ của mùa này.
Dan đã nghe về thị trấn nhỏ này, nhưng nhìn chung cậu không phải là người thích du lịch hay ham khám phá, sau khi đi một vòng các con đường chính của thị trấn, cậu chuẩn bị quay về cảng.
Khi đi ngang qua cánh đồng tuyết bên ngoài thành phố, cậu tình cờ nhìn thấy một người đàn ông chạy xe trượt tuyết* tiến về phía mình. Cậu vừa cảm thấy người này trông rất quen thì đối phương dừng lại bên đường, tháo kính mắt rồi lên tiếng chào cậu: “Này, đi đâu thế?”
(*) Snow-mobile: xe chạy bằng máy trên tuyết và băng, hơi khác so với xe trượt tuyết bằng chó kéo xe như ở phần đầu truyện, hình minh họa như bên dưới.Là Charzo.
Dan nhún vai: “Quay về tàu, lạnh quá.”
Charzo bật cười: “Bây giờ là tháng Sáu, là thời điểm nhiệt độ trung bình cao nhất trong năm. Lên đây, tôi đưa em đến một nơi.”
Dan ngập ngừng, im lặng trong giây lát.
Charzo không cho cậu có cơ hội từ chối, ném cho cậu chiếc mũ bảo hiểm rồi vỗ vào chỗ ngồi phía sau.
Dan cầm lấy mũ bảo hiểm, đội vào rồi thắt dây, ngồi ở phía sau Charzo.
Ở nơi cậu không nhìn thấy, Charzo cong môi, lộ ra nụ cười đắc ý: “Ngồi vững nhé.”
Charzo chạy xe một mạch ra ngoại thành, cuối cùng dừng lại ở chân một con dốc thoải. Trên sườn núi có một sợi dây thép gai ngoằn ngoèo. Lưng chừng núi là một tòa nhà bê tông khổng lồ, trông như một bức tường hẹp, phía sau chìm vào trong núi.
“Đây là đâu?” Dan xuống khỏi xe máy, cởi mũ bảo hiểm nhìn xung quanh.
Charzo cũng cởi mũ bảo hiểm, chỉ vào tòa nhà ở lưng chừng núi: “Chắc em đã từng nghe về con tàu cứu nạn Noah? Chính là nơi đây.”
Dan nhìn theo tay hắn, kim loại của tòa nhà phía trước phản chiếu ánh mặt trời thành tia sáng chói mắt, cậu giơ tay che mắt, tiện đà hỏi: “Tàu Noah thời hiện đại?”
Charzo gật đầu: “Ngân hàng hạt giống Svalbard. Muốn lên đó không?”
(*) Tàu Noah được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh, mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa. Ngày nay, Ngân hàng hạt giống Svalbard được coi như “hầm của Noah”, vì là kho dự trữ hạt giống lớn nhất trên toàn cầu để đề phòng thiên tai, biến đổi khí hậu và tổn thất hệ sinh thái đối với việc sản xuất lương thực.Dan nhìn lên rồi lắc đầu: “Thôi, đằng nào cũng không vào được.”
Charzo nhướng mày: “Em muốn vào đó? Cũng không phải là không có cách.”
Dan đi vài bước lên sườn núi, quay đầu lại nhìn Charzo nhưng không nói gì.
Charzo dựa người vào xe máy, thản nhiên nhìn Dan, ánh mắt không hề che giấu.
Dan nghịch chiếc mũ bảo hiểm trong tay một lúc, đột nhiên nói mà không hề báo trước: “Thuyền phó một, tôi có thể coi đây là một cách theo đuổi không?”
Một nụ cười dần hiện lên trên gương mặt Charzo. Hắn không phủ nhận, thậm chí còn có vẻ tán thưởng: “Em thông minh hơn tôi nghĩ.”
Dan cười nhạt: “Vậy thì e rằng khiến anh thất vọng rồi.”
Charzo hơi kinh ngạc: “Em đã có người yêu?”
“Không.”
“Vậy thì tôi nghĩ em không cần từ chối nhanh như vậy.”
“Chúng ta mới chỉ quen biết chưa đầy một tuần.”
“Chỉ cần em muốn, thời gian có thể trôi đi rất nhanh.”
Dan nhìn hắn, lắc đầu: “Tôi không có người yêu, nhưng đã có người trong lòng.”
Charzo sửng sốt vài giây rồi mới hiểu ý cậu, nụ cười trên mặt trở nên suy tư: “Nếu không phải ‘người yêu’, vậy thì tôi vẫn còn cơ hội cạnh tranh công bằng?”
Dan thầm thở dài, không định chơi trò chữ nghĩa với hắn. Cậu bước đến gần Charzo, trả lại mũ bảo hiểm vào tay hắn: “Anh đã nói anh có số mệnh lênh đênh trên biển. Còn tôi thì lại thích cảm giác an toàn trên đất liền.” Nói rồi cậu xoay người quay lại đường cũ.
Không thể tìm thấy vẻ nản chí trên mặt Charzo, thậm chí hắn còn hứng thú nhìn theo bóng lưng Dan. Mãi đến khi cậu biến mất ở khúc ngoặt, hắn mới quay đầu nhìn ngân hàng hạt giống trên sườn núi, treo mũ bảo hiểm của Dan lên ghi đông rồi khởi động xe máy.
Mấy ngày kế tiếp, ngoại trừ giao tiếp bình thường và chuyện công việc, Dan cố ý xa cách Charzo. Ngược lại, Charzo vẫn như bình thường, không cố ý tiếp cận, cũng không cố tình lấy lòng, như thể chuyện ở Longyearbyen chỉ là đoạn nhạc dạo không thể bình thường hơn.
Chạng vạng ngày thứ mười của chuyến đi, “Cá voi trắng” cập bến Old Harbour. Dan đang thu dọn đồ đạc trong cabin sau ca trực cuối cùng thì Charzo gõ cửa bước vào: “Đi ngay à?”
Dan đứng thẳng người: “Đúng, cám ơn anh đã chăm sóc mấy ngày nay.”
Charzo không có ý thả người, hắn đảo mắt, tỏ vẻ ranh mãnh: “Bây giờ tàu đã cập bến, hẳn là ‘lãnh địa’ thuộc về em đúng không? Không định mời tôi uống một chén?”
Dan cũng không ghét kiểu người như Charzo, cậu cười rồi đồng ý: “Được, đi luôn bây giờ?”
“Sau khi cập bến chúng tôi có ba ngày nghỉ phép, đi thôi. Em định dẫn tôi đi đâu?”
Vẻ mặt Dan cũng trở nên tinh quái: “Trò chơi cần phải giữ được cảm giác bí ẩn.”
Hai người vừa bước ra khỏi cổng Old Harbour, Charzo đã nói “Tôi đói” và kéo Dan vào một nhà hàng trên con phố kế bên, không để cậu có cơ hội đưa ra ý kiến. Tới khi cậu phản ứng lại, họ đã ngồi ở một bàn trên tầng hai của nhà hàng, có thể nhìn thấy Old Harbour và phòng hòa nhạc Harpa từ cửa sổ. Thậm chí nhân viên nhà hàng còn tri kỷ tới mức đặc biệt chuẩn bị cho họ một bông hồng đỏ cắm trong bình thủy tinh.
Dan nhìn hạt sương còn vương trên cánh hoa, nhướng mày: “Có phải cậu ta hiểu lầm điều gì không?”
Charzo cười rất lịch sự: “Không, tôi đã nói rồi, cạnh tranh công bằng.”
Dan: “…” Cậu giơ tay lên, cố giải thích: “Tình yêu không phải là chuyện của một người, Charzo. Tôi rất tán thưởng anh, coi anh là bạn. Nhưng tôi cũng đã nói, tôi có người trong lòng.”
“Nhưng em vẫn độc thân.”
Dan: “…”
“Thế nên, nói cách khác, em vẫn có thể được theo đuổi. Em không cần đáp lại tôi ngay, chỉ cần coi tôi như một người bạn và tận hưởng khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau. Tôi tin mình có thể đợi đến ngày em bằng lòng đồng ý.” Giọng Charzo rất kiên trì.
Dan còn định nói thêm, Charzo đã cười giơ tay ngắt lời cậu: “Thôi, đến giờ ăn rồi.”
Dan: “…”
“Hải sản của Kopar rất ngon, tôi đã gọi KOPAR ADVENTURE, chắc em sẽ thích.”
Dan không phải kiểu người hay ngần ngại. Cậu đã từ chối nhưng Charzo vẫn tỏ ra kiên trì như vậy, thế thì cậu cũng không ra vẻ, giống như Charzo nói, cứ coi như đi ăn với một người bạn, thử thư giãn và tận hưởng thời gian ở bên nhau.
Khác với kiểu nghiêm túc của August, Charzo thực sự là một người rất thú vị. Kinh nghiệm đi biển nhiều năm đòi hỏi hắn phải có khả năng giao tiếp với đủ loại người, đồng thời khéo léo hòa giải mâu thuẫn giữa du khách với nhau hoặc giữa du khách với thuyền viên. Từ góc độ này, hắn và Dan lại rất giống nhau. Sau bữa ăn, cả hai trò chuyện rất hợp ý.
“Thật ra hôm nay mời em đi ăn còn có việc khác.”
Dan nhấp một ngụm rượu vang đỏ, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Fitch rất hài lòng với cách làm việc của em. Ổng đã hỏi ý kiến của tôi. Tôi cũng thấy em rất hợp với công việc của ‘Cá voi trắng’. Ổng muốn hỏi em có ý định ký hợp đồng ngắn hạn với chúng tôi hay không, thời gian tới tháng Chín năm nay, khi mùa du lịch kết thúc. Đương nhiên thù lao sẽ cao hơn so với hiện tại.”
Dan khá kinh ngạc: “Thế trợ lý ban đầu của anh thì sao?”
Charzo lắc đầu: “Fitch vốn không hài lòng với gã. Năm ngoái, thằng nhóc đó chạy với chúng tôi ba chuyến, bị trừ gần một phần ba tiền lương vì nhiều lý do. Nếu em đồng ý thì chúng tôi sẽ thu xếp, không cần phải lo lắng.”
Dan hơi do dự, bây giờ cậu cũng không có công việc cố định ở đây, cũng chưa biết sẽ ở lại đây bao lâu. Fitch trả lương không tồi, hơn nữa thành thật mà nói, công việc của cậu trên “Cá voi trắng” khá thoải mái. Nếu Fitch sẵn lòng ký hợp đồng ngắn hạn với cậu thì đó cũng là một lựa chọn tốt.
“Tôi… cân nhắc thêm đã.”
Charzo cũng sảng khoái: “Không cần gấp, trở về cứ suy nghĩ kỹ, trả lời tôi trước ngày mốt là được.”
Hai người ăn xong thì đã hơn 9 giờ, sắc trời vẫn còn sáng sủa, không hề thấy bóng dáng của màn đêm.
Charzo nhìn đồng hồ: “Nghe nói đêm nay phòng hòa nhạc Harpa có buổi biểu diễn, em có muốn đi xem không?”
Dan bật cười: “Anh thật sự coi tôi là đối tượng theo đuổi?”
Charzo nhướng mày: “Em tưởng tôi nói đùa?”
Dan đang định đáp lại thì một giọng nói từ phía sau ngắt lời cậu: “Dan? Các cháu về rồi à?”
Cả hai quay đầu lại, thấy nhân viên quản lý cảng Nicolas đang đứng cách họ không xa, có vẻ ông đang đến cảng để thay ca.
“Vâng, chú Nicolas.” Dan cười chào hỏi ông.
Ông lão lại gần: “Đúng rồi, trước khi đi cháu bảo sẽ có người tới tìm cháu đúng không? Thật sự có người tới.”
Dan hơi kinh ngạc: “Khi nào ạ? Là ai thế?”
Nicolas khoát tay: “Chắc là ba hay bốn ngày sau khi cháu rời cảng. Là một người đàn ông mà chú không biết, trông khá được nhưng vẻ mặt hơi nghiêm nghị. Cậu ta hỏi chú về chuyến đi của cháu, khi nào thì cháu trở về, hỏi xong thì đi luôn. Nhưng mấy ngày nay ngày nào chú cũng thấy cậu ta, thời gian không cố định, có khi sớm có khi trễ, nhưng cậu ta luôn tới cảng chờ một lúc. Là bạn của cháu à?”
Một phỏng đoán khó tin xuất hiện trong đầu Dan. Cậu cố giữ bình tĩnh: “Hôm nay anh ấy đã đến chưa ạ?”
Nicolas gãi đầu: “Chú không rõ, hôm nay chú trực ca đêm.” Vừa nói ông vừa nhìn xung quanh, chợt bắt gặp một bóng người bên kia đường, ông vui mừng chỉ về phía đó: “Cháu xem, ở ngay kia?”
Dan nhìn theo phía ông chỉ, khi nhìn rõ người trên phố, cậu cảm thấy trái tim mình như lỡ mất một nhịp…
August đang đứng dưới ngọn đèn bên kia đường, dáng người hiên ngang, áo khoác màu đen càng tôn lên chiều cao của anh. Không biết anh đã đứng đó bao lâu, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía bên này, vẻ mặt ảm đạm, đối diện với ánh mắt Dan nhưng cũng không có ý chào hỏi, khiến người ta không đoán nổi anh đang suy nghĩ điều gì.
.