Ngồi ở ghế lái phụ, Dan im lặng suốt dọc đường, một nửa gương mặt giấu trong bóng tối khiến người khác không thể nhìn rõ vẻ mặt cậu. August lái rất vững, khóe mắt anh lướt qua gương mặt Dan mấy lần như thể định nói gì, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ im lặng.

Từ Old Harbour tới khách sạn họ đang ở chỉ mất chưa tới mười phút lái xe. Vừa rẽ vào bãi đậu xe của khách sạn, ánh đèn pha chiếu vào một bóng người đang đi tới đi lui gần cửa, là Heath.

August bấm còi, chậm rãi hạ cửa sổ xe: “Sao thế?”

Heath lao tới như nhìn thấy vị cứu tinh, vẻ mặt đầy tức giận: “Bây giờ ông mới về. Trưa nay đã hẹn đi ăn với đội cảnh sát biển, ông bảo sẽ đến muộn mà sao mất hút luôn. Đội trưởng Hooke gọi cho ông ít nhất năm, sáu cuộc mà không ai bắt máy. Ông lái xe đi, giờ này mới trở về, còn hỏi tôi sao thế?”

Dan nghe thấy lời Heath thì bất ngờ nhìn sang August, nhưng vẫn không nói gì.

August hối lỗi nói: “Tôi có chuyện gấp cần giải quyết, đúng lúc điện thoại hết pin. Sáng mai tôi sẽ đích thân giải thích với đội trưởng Hooke.”

“10 giờ sáng mai chúng ta bay rồi.” Heath nhắc anh, đang định nói tiếp thì nhìn thấy Dan ở ghế lái phụ, lời đến bên miệng cũng bị nuốt vào, biến thành kinh ngạc: “Dan?”

Dan vốn không muốn dính líu đến chuyện của Sao Thiên Lang nữa, nhưng đã bị bắt gặp thì đành phải lên tiếng chào: “Chào buổi tối, thượng úy Heath.”

Ánh mắt Heath quét qua quét lại giữa August và Dan hai vòng, hình như định hỏi thêm nhưng August không cho y cơ hội này: “Tôi có chuyện cần nói với Dan. Mai gặp ở sân bay nhé.” Nói xong thì nâng cửa sổ xe lên, nhấn ga lái vào bãi đậu.

Heath há hốc mồm đứng đó vài giây, đột nhiên không kịp phản ứng, lấy điện thoại ra bấm số Newman: “Newman, là tôi, cậu ngủ chưa? Thế xuống đây đi, tôi có việc gấp. Ừ, tôi chờ cậu ở lounge*.”

(*) Lounge là mô hình kinh doanh F&B với không gian nhẹ nhàng, tinh tế như là sự pha trộn giữa quán cafe và bar, phục vụ cả đồ uống và thức ăn nhẹ cho thực khách. Lounge có thể hoạt động độc lập bên ngoài hoặc là một khu vực dịch vụ có trong các khách sạn, resort lớn.

Newman đang định đi ngủ, nhận được cuộc gọi của Heath còn tưởng là tình huống khẩn cấp. Hắn choàng áo khoác rồi vội vã đi xuống lounge bên cạnh nhà hàng ở tầng một, thấy Heath ngồi gần quầy bar, trước mặt là một ly nước lạnh, vẻ mặt y cực kỳ bối rối.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hắn sải bước, ngồi xuống đối diện với Heath.

“August trở lại rồi.”

“Tôi đã nói hắn tự biết lo liệu mà, không sao là được. Nhưng chuyện giao thiệp với đội cảnh sát biển thì hắn phải tự giải quyết.” Newman hờ hững nhún vai, cẩn thận quan sát Heath vài giây: “Anh gọi tôi xuống đây chỉ để nói là August đã trở lại?”

Vẻ bối rối trên mặt Heath càng thêm rõ ràng. Như thể khó nói, y ậm ừ một lúc rồi mới vòng vo: “Cậu còn nhớ lúc Dan nộp đơn rời khỏi Sao Thiên Lang không… Chúng ta đã nói gì?”

Newman không ngờ y sẽ nhắc lại chuyện này, vẻ mặt khá kinh ngạc: “Nhớ, sao lại liên quan tới Dan?”

“Tôi chờ cả tối ở chỗ lối vào bãi đỗ xe, mãi mới đợi được August lái xe trở về nhưng lại thấy hắn chở Dan.”

Newman nhướng mày: “Chở Dan?”

Heath gật đầu: “Hơn nữa tôi cứ cảm thấy không khí giữa hai người họ hơi kỳ lạ.”

“Họ đi vào cùng nhau?”

Heath không dám chắc: “Chắc là vậy…? Nếu không, Dan tới đây cùng hắn làm gì? Đừng nói là ôn chuyện, như những gì cậu từng nói với tôi thì họ cũng chẳng có chuyện gì để ôn lại.”

Vẻ mặt Newman bất lực: “Vậy anh định làm gì? Đi lên gõ cửa hỏi họ đang làm gì à?”

Heath nghẹn họng trước câu hỏi của hắn, vài giây sau mới nói: “Tôi không gan thế được. Tôi chỉ… Tôi chỉ…” Y vuốt mặt: “Đậu má, tôi thật sự không ngờ sẽ gặp lại Dan ở đây. Gần hai năm nay cậu cũng biết August ra sao, nhỡ chẳng may thế nào, tôi…”

Newman thở dài: “August biết mình đang làm gì.”

“Tôi chỉ lo hắn không biết! Không biết mình đang nghĩ gì đã dẫn người về.” Heath phản bác dữ dội.

Newman vỗ vai y: “Chuyện đã như vậy, trước mắt anh có hai lựa chọn: Một, lên gõ cửa xem rốt cuộc họ đang làm gì; hai, lên lầu trở về phòng ngủ. Dù sao tôi cũng không định thức đêm với anh ở đây.” Nói xong, hắn ngáp một cái rồi đứng dậy bỏ đi.

Heath giương mắt nhìn theo bóng lưng hắn, rồi lại nhìn ly nước trước mặt mình, tức giận nâng cốc cạn sạch rồi ngã vật xuống ghế sô pha, rơi vào vòng luẩn quẩn mới.

Cùng lúc đó, trên tầng sáu của khách sạn, trong phòng của August.

Sau khi vào cửa, August cởi áo khoác rồi tiện tay ném lên giường. Dan đứng ở hành lang trước cửa phòng, trên mặt thoáng qua nét chần chừ, không vội bước vào.

“Cởi đồ đi.” Giọng August vọng ra từ trong phòng.

Dan: “… Ngài nói sao?”

August bật đèn phòng tắm, ánh sáng vàng ấm áp chiếu xuống từ trên đầu, rọi vào gương rửa mặt hình chữ nhật cỡ lớn bên tay trái Dan.

August xách theo hòm thuốc, hất cằm với cậu: “Để tôi xem vết thương của em.”

Lúc này Dan mới hiểu ý anh, miễn cưỡng cởi áo khoác, ngón tay chạm vào cổ áo sơ mi thì chần chừ vài giây rồi mới chậm rãi tháo cúc.

Vết bầm trên vai chưa được xử lý, đêm qua mới chỉ được chườm đá. Hiện tại, vết máu bầm đã lan rộng ít nhất một vòng. Toàn bộ vai và phần trên của cánh tay đều bầm tím đáng sợ.

“Sao lại nghiêm trọng thế này?” Giọng August bất giác mang theo sự tức giận.

Dan cúi đầu theo bản năng, ậm ừ nói: “Chắc do chườm đá.”

“Chườm đá?!”

Dan biết điều ngậm miệng lại.

Nhất thời trong phòng tắm rơi vào trầm mặc. Chỉ có tiếng sột soạt khi August tìm đồ trong hòm thuốc.

Dan cố ý xoay người đi, tránh góc độ có thể nhìn thấy August trong gương. Không biết nhìn vào đâu, cậu đành nhìn chằm chằm sàn phòng tắm, mãi đến khi cảm giác lạnh lẽo lan ra từ bả vai.

August dùng ngón tay bôi thuốc mỡ từng chút một lên vết thương của cậu. Dan thấy không quen khi anh đụng vào, cậu rụt vai lại.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng August rất khẽ, bàn tay bôi thuốc hơi dùng sức đè cậu lại.

Cuối cùng Dan vẫn không kìm được, lén quay đầu lại, dùng khóe mắt nhìn August từ trong gương. Người đàn ông hơi cúi đầu xuống, ánh mắt chăm chú, chân mày nhíu thành hình chữ “xuyên 川”, nhưng động tác trên tay lại rất nhẹ nhàng.

Chưa bao giờ Dan thấy August như thế. Cảm giác như nơi nào đó bị xé rách, cảm giác đau nhói lan ra từ lồng ngực, cậu buột miệng hỏi: “Tại sao?”

August nghi hoặc ngước mắt lên: “Tại sao cái gì?”

Vừa thốt ra Dan đã thấy hối hận, cậu chợt nhận ra mình có quá nhiều điều muốn hỏi. Tại sao lại đưa em về? Tại sao lại để tâm tới vết thương của em? Tại sao lại đến Old Harbour tìm em? Tại sao lại cho em những ảo tưởng dịu dàng đến thế?

Rõ ràng anh đã từ chối em.

“Được rồi, em cầm hộp thuốc mỡ này về, nhớ bôi hai lần một ngày. Bản thân vết thương cũng không nghiêm trọng, lần sau nhớ đừng chườm đá.” August đứng thẳng người, sắp xếp lại hòm thuốc lộn xộn rồi đưa hộp thuốc mỡ tới trước mặt Dan.

“Tại sao lại tới tìm tôi?” Dan không nhận lấy, cũng không mặc lại đồ, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

August đặt hộp thuốc mỡ lên bồn rửa mặt bên cạnh, đón lấy ánh mắt Dan, lần đầu tiên anh biết vốn từ nghèo nàn là thế nào. Anh hốt hoảng tránh ánh mắt Dan: “Tôi không thể… bỏ mặc em.”

Nếu như trước đó ánh mắt Dan vẫn còn mang theo hy vọng, sau khi nghe thấy câu này thì hoàn toàn lạnh lẽo.

Cả hai đều không lên tiếng, im lặng trong vài giây. August cảm thấy cần phải làm gì đó để phá tan sự lúng túng, anh hắng giọng định lên tiếng thì Dan đột nhiên kéo cổ áo anh.

“Sao…” Anh vừa nói được một âm tiết thì cảm thấy Dan kéo mạnh cổ áo mình, một bóng người bỗng ập đến – gương mặt Dan được phóng đại. Ngay sau đó, sự mềm mại áp lên bờ môi anh.

Kinh ngạc mở to mắt, anh không đẩy người trước mặt ra, nhưng cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào. Cảm xúc trên môi ấm áp, anh bỗng có cảm giác xúc động muốn cạy mở hàm răng của người trước mặt, nếm thử mùi vị trong miệng cậu.

Dan không để nụ hôn kéo dài quá lâu, chỉ vài giây ngắn ngủi rồi buông August ra.

“Tôi muốn quan hệ như thế. Ngài có cho được không? Nếu như không thể, xin hãy tránh xa tôi ra. Dẫu sao tôi cũng là một người không có nguyên tắc, cũng chẳng cưỡng lại được cám dỗ.” Giọng Dan đầy khiêu khích, không hiểu sao August lại nghe ra quyết tâm “được ăn cả, ngã về không” của cậu.

Trên môi vẫn còn sót lại hơi ấm của người ấy, anh vô thức đưa tay chạm vào. Khi anh quay đầu lại, Dan đã mặc xong áo sơ mi, áo khoác vắt trên tay, cậu bước ra khỏi phòng mà không hề nhìn lại.

Thang máy phát ra tiếng “tinh” khi xuống đến tầng một, Dan vẫn chưa hoàn hồn. Cậu cắm đầu đi về phía trước, cho đến khi bị người khác kéo tay lại.

“Dan?” Là Newman, hắn nhìn kỹ sắc mặt Dan, lo âu hỏi: “Cậu và August… không sao chứ?”

Dan rủa thầm trong bụng, mỉm cười miễn cưỡng: “Không sao. Tôi đi trước, chúc ngủ ngon.”

Newman đứng đó nhìn theo bóng lưng gần như chạy trốn của cậu, rồi lại nhìn thang máy trống trơn, hắn cau mày nghi ngờ.

Tầng một, trong lounge.

Khi điện thoại reo, Heath đang dựa người vào ghế sô pha. Y lấy điện thoại ra, thấy tên August nhấp nháy trên màn hình thì vẻ mặt trở nên phức tạp. Vài giây sau y mới nhấc máy: “August?”

Nhưng câu đầu tiên của đối phương khiến y ngạc nhiên suýt rớt cằm: “Ông nói gì? Ông muốn nghỉ phép?”

Theo quy định của căn cứ, mỗi người có gần một tháng nghỉ phép mỗi năm, nghỉ luân phiên. Mấy năm nay August chưa từng nghỉ phép. Cho dù là tháng Ba, tháng Tư nhàn rỗi nhất, anh cũng nhốt mình trong văn phòng để lên kế hoạch huấn luyện kế tiếp. Bỗng nhiên nghe thấy hai chữ “kỳ nghỉ” từ trong miệng anh, Heath gần như nghi ngờ tai mình.

Tầng sáu, trong phòng.

August đứng bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lao ra khỏi cửa khách sạn, có vẻ hốt hoảng bước lên vỉa hè, bước chân vừa nhanh vừa vội, áo khoác vẫn vắt trên tay.

Hừm, không thấy lạnh à.

“Ừ, ông không nghe nhầm, tôi muốn nghỉ.” Anh lẳng lặng dõi theo bóng người khuất dần ở góc phố rồi kéo rèm cửa sổ.

“Đúng, ngày mai tôi sẽ không theo các ông trở về căn cứ… Tôi biết là phải đúng trình tự, phía căn cứ cũng có vài việc cần xử lý… Thời gian? Tôi chưa nghĩ tới, chắc khoảng ba tuần… Tôi biết, ngày mai các ông cứ đi trước, tôi sẽ ghé qua tổng bộ để báo cáo rồi trở về căn cứ để bàn giao.”

Không biết Heath nói gì ở đầu dây bên kia, trên mặt August lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Không sao, có vài việc riêng cần xử lý thôi.”

Tầng một.

Heath lại nghi ngờ tai mình, y cầm điện thoại xuống xem thử. Xác nhận đầu dây bên kia đúng là August, y nói với vẻ không tin nổi: “Ông nói gì? Ông còn có việc riêng? Việc gì cơ?”

Ở đầu dây bên kia, August chỉ ậm ừ một tiếng coi như trả lời.

Vẻ mặt Heath không thay đổi: “… Thôi tôi biết rồi. Chúc ông thuận lợi, hẹn gặp lại ở căn cứ.”

August đáp lại rồi cúp máy.

Heath trừng mắt nhìn điện thoại một lúc, nghĩ đến hai người nhìn thấy tối nay, đột nhiên cảm thấy Newman nói khá có lý.

“Tọc mạch làm quái gì.” Y khẽ làu bàu rồi đứng dậy đi về phía thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play