Dan là người đầu tiên phản ứng lại.
Trước khi bầu không khí càng thêm lạ lùng, cậu nghiêng người về phía Nina, cầm một tay em lên rồi khẽ hôn: “Vậy thì chúc ngủ ngon, công chúa nhỏ. Chúng ta gặp lại sau nhé.”
Mẹ em hiểu ý cậu, cô nói với Nina: “Mau tạm biệt chú.”
Cô bé phụng phịu vẫy tay chào Dan: “Tạm biệt Dan.”
Hai mẹ con Nina vừa đi, August đã vội vàng bước tới: “Sao cậu lại ở đây?”
Dan vẫn giữ biểu cảm khách sáo đúng mực, nhưng những ai thân thiết đều có thể nhận ra sự lạnh lùng bên dưới nụ cười của cậu: “Đi du lịch thôi.”
August đang định nói tiếp thì giọng Heath vang lên phía sau: “Dan?! Thằng quỷ này, không ngờ lại gặp cậu ở đây!”
Các thành viên khác của Sao Thiên Lang cũng lần lượt xuất hiện ở Old Harbour. Heath chen đến bên cạnh rồi giữ vai Dan, tuy ngoài miệng trách cứ nhưng trên mặt lại hết sức mừng rỡ: “Tuy chỉ ở cùng nhau nửa năm nhưng dù gì cậu cũng là thành viên chính thức của Sao Thiên Lang. Ra đi không một lời từ biệt, chẳng khác gì mất tích.”
Ánh mắt Dan dịu đi, cậu hàn huyên với Heath. Giáo sư Murphy, Newman và Ian ở phía sau Heath cũng bước tới.
“Nhìn đi, em đã bảo mà?” Giọng Ian đầy trêu chọc.
Newman nhìn họ vài giây rồi lại nhìn sang August, hắn thở dài: “Có lẽ em đúng. Anh còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Dan.”
“… Khó lắm mới gặp được nhau, đêm nay đi uống vài ly chứ? Ngày mốt chúng tôi phải trở về căn cứ.” Giọng Heath vui vẻ.
Dan chưa trả lời. Không biết Harvey và Joe bước tới từ khi nào, Harvey vươn tay về phía August: “Harvey, một người bạn của Dan ở đây. Nếu mọi người định uống rượu thì có thể đến quán bar của chúng tôi?”
Ánh mắt August rời khỏi người Dan. Anh bắt tay với Harvey, quan sát y và Joe nhưng không trả lời. Ngược lại, Heath nghe thấy thì quay đầu nhìn: “Bạn của Dan? Vậy thì cũng là bạn của chúng tôi. Quán bar ở đâu? Chúng ta đi luôn chứ?”
Harvey đang định trả lời, Ian ở bên cạnh đã bước tới đè tay lên vai Heath: “Hình như giáo sư Murphy nói muốn về nghỉ ngơi trước, anh đưa cô ấy về chứ?”
Heath nhìn về phía giáo sư Murphy, đang định lên tiếng hỏi thì bị Ian đè tay ra hiệu về phía August.
Heath chợt hiểu ra, y vỗ vai Ian: “Các cậu đi trước nhé, tôi đưa giáo sư Murphy về khách sạn trước.”
Ian gật đầu.
Harvey nhìn thấy hành động âm thầm của họ. Y nheo mắt, cảm thấy cảnh tượng trước mắt ngày càng thú vị.
Năm phút sau, Harvey và Joe đi trước, Dan im lặng theo sau, August đi sau cậu nửa bước, Ian và Newman đi cuối.
Qua hai dãy phố, không biết Ian và Newman đi đâu mất.
August quay đầu nhìn, rồi lại nhìn bóng lưng Dan. Anh do dự vài giây rồi đuổi kịp cậu: “Vết thương của cậu… lành hẳn rồi chứ?”
Dan bị anh làm giật mình, hơi sững người rồi mới đáp: “Ổn rồi.”
Lại là sự im lặng.
August cố tìm chủ đề: “Cậu không quay về Thợ Săn?”
Dan nhìn anh rồi lắc đầu: “Không, tôi giải ngũ rồi.”
August khá kinh ngạc: “Giải ngũ?” Anh đang định hỏi tiếp thì bị giọng Harvey ở phía trước cắt ngang: “Các vị, đến rồi đây.”
Đúng lúc Corlena đông khách, may mà trước đó Harvey đã dặn tay quản lý để lại vị trí ở quầy bar cho họ. Sau khi xếp chỗ, y bắt đầu bận rộn trong quầy bar, Joe cũng đi chuẩn bị cho màn biểu diễn đêm nay. Bầu không khí bỗng chốc trở nên lúng túng.
August quan sát bốn phía, “Đây là quán bar của bạn cậu à? Ổn đó chứ.”
Dan không trả lời, ánh mắt lướt qua anh rồi thản nhiên nói: “Tôi nhớ trước đây ngài chưa bao giờ biết tìm chủ đề nói chuyện, thiếu tá.”
August bị cậu làm nghẹn họng, bỗng thấy bất lực: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
Dan cười: “Chuyện cũ?”
August cau mày: “Tôi không có ý đó. Heath là người phê duyệt cho cậu rời khỏi Sao Thiên Lang. Tôi không ngờ… Thú thực, tôi rất tiếc khi cậu rời khỏi căn cứ.”
“Nếu ngài chỉ muốn nói xin lỗi thì không cần. Tôi đã nói rồi, ngài không cần phải xin lỗi tôi. Đương nhiên nếu ngài cho rằng tôi sẽ ở lại Sao Thiên Lang, vậy thì ngài hoàn toàn không hiểu tôi.”
“Nhưng chúng ta từng là chiến hữu có thể giao phó tính mạng.”
“Quả thực.” Dan ngẩng đầu uống cạn ly rượu vừa được mang ra, hương mạch nha trong rượu nồng lan tỏa. Cậu đặt ly trở lại quầy bar rồi ra hiệu thêm một ly nữa với người pha chế.
August nhìn cậu, không nói nên lời. Đến khi cậu uống cạn ly rượu thứ hai, anh mới đè tay cậu lại: “Uống như thế dễ say.”
Dan quay đầu nhìn anh, ánh mắt giễu cợt: “Tôi không còn là thành viên trong đội của ngài nữa, thiếu tá.”
August sững người rồi buông tay cậu ra. Anh không nói gì, chỉ nặng nề nhìn cậu.
Dan quay đi, tránh đôi mắt xanh xám ấy. Cậu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
“Có vẻ cậu không muốn gặp lại tôi.” August nói, sau một hồi im lặng.
Dan nghịch cái ly trong tay, nhếch môi nói: “Ngài lại hiểu lầm rồi, thiếu tá. Cá nhân tôi không có bất kỳ thành kiến gì với ngài. Tôi chỉ không muốn tự làm khổ mình.”
Sắc mặt August sa sầm, anh khựng lại rồi cầm lấy áo khoác trên lưng ghế: “Tôi hiểu rồi.” Sau đó đứng dậy, anh không nhìn Dan mà xoay người đi về phía cửa.
Hôm nay anh không mặc thường phục hay đồ rằn ri. Nửa người dưới là quần jeans sẫm màu, nửa người trên là áo len và áo khoác dạ. Khi sắc mặt anh sa sầm, bộ đồ ấm áp cũng không thể sưởi ấm dáng vẻ lạnh lùng.
Ánh mắt Dan vẫn dừng ở ly thủy tinh trong tay. Dưới khúc xạ ánh sáng của ngọn đèn, cậu lẳng lặng nhìn bóng lưng bị bóp méo trên mặt thủy tinh đi xa dần.
Mấy cô cậu ăn mặc theo phong cách punk* ngồi ở bàn bên rõ ràng đã uống quá nhiều. Ban đầu chỉ là bông đùa vài câu, không biết ai lại ngả ngớn huýt sáo về phía bóng lưng August rồi đánh giá mấy câu khó nghe làm cả đám phá lên cười.
(*) Punk style được hiểu là cách ăn mặc nổi loạn, ngổ ngáo. Đọc thêm tại đây.Dan nheo mắt, nhìn thoáng qua chúng rồi từ từ bóp chặt cái ly trong tay.
Đám nhóc này vẫn hồn nhiên đùa cợt. Một nhóc xỏ khuyên mũi dùng cái tên August trong một câu đùa tục tĩu. Còn chưa dứt lời, một chai bia đã đập vào đầu nó.
“Đm! Đứa nào! Đứa nào dám đánh tao?!” Máu chảy thành dòng, nó ôm trán hổn hển nhìn quanh.
Đám bạn bên cạnh bị dọa sợ, không ai biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Là tao.” Một giọng lạnh lùng vang lên bên tai nó: “Cho mày một bài học. Lần sau muốn khoe khoang trước mặt gái thì nên chọn cách khác, đừng tưởng muốn so sánh với ai cũng được. Bọn mày xứng à?”
Nhóc xỏ khuyên mũi nhìn thấy mặt người nói qua kẽ tay, nhận ra chính là người ngồi cùng August lúc nãy. Biết mình nói bậy nhưng nó không muốn mất mặt trước mặt đám bạn, cố lấy can đảm bồi thêm một câu: “Bọn tao nói hắn thì liên quan gì tới mày?”
Dan thản nhiên cười: “Mày nói ‘người khác’ thì đúng là không liên quan gì tới tao. Nhưng trùng hợp là đối với tao, ‘hắn’ không phải là ‘người khác’.”
Nhóc xỏ khuyên mũi bị giọng cậu chọc tức, tiện tay cầm xô đá trên bàn hất về phía cậu.
Dan đứng yên tại chỗ, để nước đá đập vào mặt mình, có ít nước đá đã tan chảy từ cằm xuống quần áo. Tay phải cậu vặn cái tay cầm xô đá của thằng nhóc, ánh mắt hoàn toàn lạnh lùng: “Muốn ăn đập hả?”
Thằng bé cảm thấy một cơn đau nhói từ chỗ khuỷu tay, không quan tâm sĩ diện mà hét toáng lên như lợn bị chọc tiết.
“Đừng để tao nghe thấy tên hắn từ miệng lũ khốn chúng mày, nếu không bài học sẽ không dừng lại ở đây.”
Lúc này đám bạn nó cũng tỉnh rượu, bị mấy câu khinh thường của cậu chọc giận, hai thằng một trái một phải lao về phía Dan. Thằng bên trái cầm theo một chai bia, thằng bên phải ôm cứng cánh tay Dan đang vặn tay nhóc xỏ khuyên mũi.
Khóe mắt Dan nhìn thấy động tác của chúng. Cậu không chớp mắt, nghiêng đầu nhưng không né tránh, để mặc chai bia đập vào vai mình. Cậu vặn tay nhóc xỏ khuyên mũi, một tiếng “răng rắc” vang lên, tay thằng bé bị trật khớp.
Sau đó, cậu lên gối vào bụng thằng bé ôm tay mình, nó lập tức ôm bụng ngồi sụp xuống. Khi cậu quay sang thằng bé đập chai bia vào người mình, nhóc này đã sợ hãi lùi về sau hai bước.
Cậu không thèm nhìn vết thương trên vai mà tiến lên một bước. Thằng bé bị khí thế của cậu hù dọa, khi lùi lại thì vấp phải một cái ghế quầy bar nên ngã ngồi dưới đất.
Dan nhìn xuống nó từ trên cao, không nói gì.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong ba phút. Harvey vốn bận rộn ở quán bar, nghe thấy tiếng động chạy tới thì thấy Dan với vẻ mặt thờ ơ và một cậu trai tóc vàng đang run rẩy dưới sàn.
“Dan! Có chuyện gì vậy?” Y chen lên giữ cánh tay Dan, giọng nói mang theo sự sốt ruột.
Dan quay đầu nhìn y, như thể lúc này mới nhớ ra mình đang ở đâu. Vẻ mặt cậu giãn ra, quay đầu nhìn đám trẻ vị thành niên, cậu không trả lời mà chỉ ngồi lại quầy bar.
Harvey vất vả trấn an rồi tiễn đám trẻ đi. Biết được đầu đuôi sự việc, y đau đầu ngồi xuống bên cạnh Dan: “Có cần xuống tay ác thế không?”
Dan nhấp một ngụm rượu: “Phải trách cái miệng thối của chúng.”
Harvey nhìn cậu vài giây, vươn tay cướp cái ly trong tay cậu: “Ly thứ mấy rồi?”
Dan bất cần lắc đầu: “Không nhớ.”
Harvey xoa trán: “Thật sự không hiểu là thần thánh phương nào, mới lộ mặt thôi đã khiến cậu suýt đập nát quán rượu này, còn định tự chuốc say mình đến đâu nữa.”
Dan lắc ly thủy tinh. Ánh mắt cậu có phần xa xăm, như thể nhìn thấy điều gì qua chất lỏng màu hổ phách: “Không, chỉ là một người tôi không ngờ còn có thể gặp lại.”