16 tháng sau.

Iceland, Reykjavík, Old Harbour.

Đầu tháng Sáu tiết trời đã ấm áp hơn, nơi này cũng dần bước vào mùa du lịch. Bên cạnh đó, lễ hội Trung Hạ* hàng năm sắp khai mạc, lượng du khách lui tới cảng ngày một đông hơn.

(*) Lễ hội Trung Hạ (Midsummer hay còn gọi là Đêm giao thừa của Thánh John): Đối với mỗi nền văn hóa thì sẽ có ngày tổ chức cụ thể khác nhau nhưng thông thường đều gần ngày Hạ chí (ngày 21 – 22 tháng 6).

Lúc chạng vạng, một con tàu nhỏ màu xanh lá tiến vào từ ngoài khơi. Dưới ánh hoàng hôn, nước biển chuyển sang màu lam đậm như đá quý. Chiếc tàu nhỏ rẽ sóng như đuôi én trên mặt biển tĩnh lặng rồi thành thạo cập bến. Chàng trai dong dỏng cao ôm một chiếc ván dài rồi nhảy xuống từ boong tàu một cách gọn gàng.

Cậu mặc quần jeans màu xanh đậm, ống quần nhét trong đôi bốt thấp màu đen càng khiến đôi chân trông dài hơn. Cậu mặc áo sơ mi sáng màu, thêm chiếc áo khoác bên ngoài và khăng quàng màu đen quấn quanh cổ.

Cậu kéo mạnh sợi dây thừng ở mũi tàu rồi thắt nút vào cọc gỗ ở bến tàu, sau đó đặt tấm ván dài ở giữa tàu và bến cho từng vị khách trên tàu lần lượt bước xuống.

Chờ khi vị khách cuối cùng bước xuống, cậu mới kéo ống nước từ cầu tàu để cọ rửa boong tàu, thu dọn dây thừng và cần câu, xong xuôi rồi mới rời đi.

“Hôm nay thu hoạch khá không? Tôi thấy cháu ra khơi hai lần.” Ông lão quản lý cảng tóc điểm bạc cất tiếng chào khi nhìn thấy cậu.

Chàng trai cười ấm áp, trong đôi mắt xanh lục phản chiếu mặt biển bóng loáng: “Chú Nicolas, chú vẫn chưa tan làm ạ?”

Ông lão lắc đầu: “Mấy nay du khách đông quá, theo thông lệ chúng tôi phải thay phiên trực ca đêm.”

“Vất vả quá ạ.”

“Cũng thành quen. Sắp 8 giờ rồi đấy, cháu mau về đi. Trên đường cẩn thận. À đúng, mai là khai mạc lễ hội Trung Hạ, đừng quên tới đây xem pháo hoa nhé.”

Cậu xua tay với ông lão tỏ vẻ đã biết, sau đó quay lưng rời khỏi bến tàu.

Cậu gửi xe đạp ở ngay ngoài cảng, lúc ra ngoài thì mặt trời sắp xuống núi, bóng tà dương dát vàng trên những ngôi nhà rực rỡ sắc màu.

Cậu vừa băng qua ngã tư, đang định rẽ thì tông phải một chiếc xe đạp khác. Cậu nhấn phanh kịp thời nhưng đối phương lại đạp quá nhanh, hai xe không tránh khỏi va chạm. Cậu chống xe bằng một chân nên không bị ngã, đối phương thì không may mắn như vậy – người thì ngã dưới đất trong khi bánh xe vẫn quay tít, cái giỏ treo trên tay lái bị văng ra, đồ đạc vương vãi trên mặt đất, là một bó hoa rực rỡ.

“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Cậu lên tiếng xin lỗi trước.

Đối phương cười xòa, xua tay ra hiệu không sao rồi phủi gối đứng dậy: “Là do tôi, đang vội nên đạp xe hơi nhanh.”

Ngay khi người đó đứng lên…

“Dan?”

“Ralph?”

Hai người đồng thanh nhận ra đối phương.

“Thằng nhóc này sao lại ở đây? Anh nghe nói cậu đến Sao Thiên Lang cơ mà?” Ralph trông già hơn cậu vài tuổi, hắn để râu quai nón, mũi khoằm, đôi mắt màu xám nhạt, vẻ mặt kinh ngạc không hề che giấu.

Dan cũng bật cười: “Không ngờ lại gặp anh ở đây. Tôi tưởng anh vẫn ở lại Thợ Săn.”

Ralph khoát tay, khom người nhặt bó hoa dưới đất: “Anh giải ngũ lâu rồi.”

Dan cũng cúi xuống giúp hắn, cậu chế nhạo: “Sao thế này, giờ anh không làm nghề cũ mà chuyển sang bán hoa à?”

Vành tai Ralph ửng đỏ, hắn nói úp mở: “Cũng không hẳn, anh chỉ giao hàng cho người ta thôi. Tối nay cậu có rảnh không, ra ngoài uống vài ly?”

“Được, 10 giờ tối nay, tôi chờ anh ở quán bar Corlena trên phố Ludwig nhé.”

Ralph ra hiệu OK rồi nhảy lên xe đạp: “Anh có việc đi trước. Buổi tối gặp.”

Chủ quán bar Corlena là một người Anh, nói chính xác thì là một người Anh gốc Á, y và Dan quen nhau một cách tình cờ.

Khoảng 7, 8 tháng trước, Dan mới đến Reykjavík nhưng đã định ở lại đây lâu dài. Có một thời gian cậu lang thang tìm việc khắp nơi, đúng lúc thấy quán bar này đang tuyển nhạc công, tình cờ lại có một cây đàn cello. Định thử cho biết, cậu bước vào và chơi vài bản nhạc. Người phỏng vấn nói rằng ông chủ đang cần một tay chơi nhạc jazz, tuy cậu biểu diễn rất đặc sắc nhưng cần phải đợi ông chủ tới mới có thể quyết định được. Dan cũng đã lường trước được kết này, xét cho cùng, hiếm có quán bar nào biểu diễn nhạc cổ điển về đêm. Cậu vừa định đi thì thấy hai người lần lượt bước vào.

Người đi trước cùng lắm 23, 24 tuổi, cậu ta ngưỡng mộ nhìn cậu: “Màn trình diễn của anh thật tuyệt vời. Nếu anh sẵn lòng thử những phong cách khác, chúng tôi rất hân hạnh giữ anh ở lại làm việc.”

Dan suy tư một giây: “Phong cách khác mà cậu nói là…?”

Cậu trai quay đầu nhìn người phía sau, thấy người nọ gật đầu, cậu ta phấn khích kéo Dan đi về phía quầy bar, nơi có một chiếc micro.

“Không hoàn toàn là nhạc jazz. Có một số bài do tôi tự viết, không quá phức tạp về mặt kỹ thuật. Anh có thể xem thử.” Vừa nói cậu ta vừa lấy một xấp giấy từ trong balo bên người.

Dan cầm lấy xem thử. Quả thực bản nhạc không khó, có một số bài còn hơi non nớt, có vẻ vẫn chưa hoàn thiện. Dan thử vài nốt với đàn cello, kết hợp với nhịp 3/4 của cậu trai kia, bỗng cảm thấy hay bất ngờ. Cậu trai có chất giọng tốt, hát rất nhập tâm, rất truyền cảm.

Trong lúc này, người còn lại vẫn dựa vào quầy bar lặng lẽ quan sát họ.

Sau khi thử giọng, cậu trai như không thể chờ đợi thêm, lôi kéo cậu ký hợp đồng ba tháng ngay tại chỗ.

Sau khi cậu ký tên trên hợp đồng, cuối cùng người nọ cũng bước tới, chìa tay ra: “Harvey Lee, chủ quán bar này. Rất hân hạnh được gặp cậu.”

Dan kinh ngạc quan sát tỉ mỉ đối phương một lúc: “Anh mới là ông chủ?”

Harvey nhún vai: “Đúng. Không sao đâu, tuy Joe hơi kén chọn nhưng nhạc công có thể khiến cậu ấy vừa ý thì tôi tin là không có vấn đề gì.”

Cậu trai tên “Joe” đỏ bừng mặt: “Xin lỗi, do tôi quá nóng vội.”



Dù chỉ làm việc ở Corlena ba tháng nhưng cậu và Harvey đã trở thành bạn bè thân thiết, tới mức phần lớn thời gian buổi tối cậu đều hoang phí ở nơi này. Thi thoảng nếu thấy vui, cậu sẽ hợp tấu với Joe vài khúc.

Ralph tới lúc 10 giờ, Dan đã uống một chầu, trước mặt là ly rượu whisky vừa được mang lên.

“Ralph, ở đây.” Cậu nhìn thấy người trước, bèn vẫy tay về phía cửa.

Đêm nay Harvey làm người pha chế rượu, y nhìn về phía cửa rồi nhướng mày nhìn Dan: “Chẳng mấy khi, tôi còn tưởng cậu không có bạn bè nào khác ở đây.”

Dan mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ hoài niệm: “Quả thực không phải là bạn mới, chúng tôi biết nhau lâu rồi.”

Harvey không hỏi thêm, thấy Ralph đi tới thì mỉm cười thân thiện: “Cậu uống gì?”

“Brandy, cảm ơn.”

Đêm nay không đông khách, chỉ có Dan và Ralph ngồi ở quầy bar. Trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch đen là hai ly thủy tinh, một trong suốt, một màu hổ phách khẽ lay động dưới ánh đèn mờ ảo.

“Tôi còn tưởng anh vẫn ở Thợ Săn, không ngờ lại gặp nhau ở đây. Anh giải ngũ lúc nào vậy?” Dan bắt chuyện trước.

Ralph nhấp một ngụm rượu, khẽ cau mày: “Một thời gian sau tai nạn năm ấy.”

“Cấp trên vẫn quyết định xử phạt?” Dan nhạy bén ngẩng đầu lên.

Ralph cười gượng: “Không. Chúng ta là chiến hữu bao năm, chắc cậu cũng hiểu cách làm việc của họ. Trên thực tế, sau khi cậu nộp đơn xin thuyên chuyển đến Sao Thiên Lang, tổng bộ quyết định chấm dứt nhiệm vụ này.”

Dan như đã lường trước được kết quả này, cậu cụng ly với hắn: “Cũng nằm trong dự đoán, dù sao chúng ta cũng gần như bại lộ.”

“Thực ra… anh tới đây cũng là vì cô ấy.”

Lần này Dan thực sự ngạc nhiên: “Mia cũng ở đây?”

Ralph gật đầu.

Ánh mắt Dan tần ngần trên gương mặt hắn, khi hiểu được nguyên nhân thì biến thành không thể tin nổi.

Năm ấy, khi họ cùng chấp hành nhiệm vụ bảo vệ Mia, Ralph là người còn lại trong đội. Cậu phụ trách ngoài sáng, Ralph ẩn nấp trong tối. Sau tai nạn gây ra cái chết của Jason thì nhiệm vụ của họ kết thúc. Từ đầu tới cuối, Mia không hề biết về sự tồn tại của Ralph. Nhưng thực tế trong hai năm đó, Dan không thể ở bên Mia mọi lúc mọi nơi. Trong những tháng đầu, Ralph đã một mình giải quyết ít nhất ba tên sát thủ.

“Cậu thấy anh ngớ ngẩn đúng không. Chỉ là mục tiêu nhiệm vụ, có khi tổng bộ đã cử một đội khác đến thực hiện nhiệm vụ này nhưng anh vẫn lo lắng như một tên ngốc, lẽo đẽo đi theo cô ấy từ Belfast tới đây.”

Sự ngạc nhiên trong mắt Dan dần phai nhạt, cậu im lặng vài giây rồi mới nói: “Hai người có quen nhau không? Ý tôi là…”

Ralph lắc đầu: “Cô ấy đang học đại phong cầm ở nhà thờ Hallgrímskirkja. Anh thì làm việc trong một trang trại ở ngoại ô thành phố, ngày nào cũng giao hoa đến những cửa hàng trên con phố ấy. Hầu như trưa nào anh cũng nhìn thấy cô ấy ăn trưa ở quảng trường. Nếu như thế cũng được coi là quen biết.”

“Vậy anh định thế nào? Cứ tiếp tục như vậy?”

Ralph thở dài rồi ngửa đầu uống cạn brandy trong ly: “Thực ra sau khi cậu đi, sếp hỏi anh có muốn chuyển sang đội khác không, nhưng anh vẫn quyết định đi. Cũng chẳng biết lúc đó nghĩ gì, chỉ là cảm thấy không yên tâm để cô ấy một mình. Trong hai năm trời, anh quan sát cô ấy mỗi ngày, dường như đã trở thành một phần của cuộc sống. Anh muốn nhìn thấy cô ấy thoải mái tươi cười như trước, chứ không phải tuyệt vọng như trong lễ tang đó. Anh muốn cô ấy là một người bình thường như bao cô gái cùng trang lứa. Tất cả muộn phiền chỉ là đôi khi cãi nhau với người nhà, không hài lòng với công việc, bất hòa với bạn bè, khắc khẩu với bạn trai. Nhưng với những gì đã qua, biết mình lúc nào cũng đang được bảo vệ, cô ấy có thể bình thường được ư? Chừng đó năm anh trông chừng cô ấy, vốn là một cô gái hoạt bát lại biến thành nghi ngờ tất cả mọi người, ngờ vực mục đích của những ai tiếp cận mình. Anh thực sự…”

Dan không nói gì, lặng lẽ nốc cạn ly rượu của mình.

“Giờ cô ấy không có người thân ở bên, cũng chẳng có người yêu. Anh cũng muốn đàng hoàng đứng trước mặt cô ấy, không giấu giếm bất cứ điều gì. Nhưng sao làm được đây? Anh không thể chạy đến trước mặt cô ấy rồi nói Chào em, Mia. Anh biết em từ lâu rồi, giờ anh không còn làm nhiệm vụ chết tiệt đó nữa, em có bằng lòng cho anh ở cạnh bên? Sao anh có thể xé rách vết thương của cô ấy thêm một lần nữa. Điều duy nhất anh có thể làm, là vẫn giống như trước, trông chừng và bảo vệ cô ấy trong bóng tối.” Ralph dừng lại, với nụ cười kỳ lạ trên môi: “Cậu có cảm thấy anh quá… cố chấp, cố chấp tới mức…?” Hắn ra hiệu bằng tay với cậu.

Dan khẽ nói: “Có đáng không? Cô ấy thậm chí còn chẳng biết anh là ai.”

Ralph cười: “Khi yêu cậu sẽ không nghĩ nhiều như thế.”

Dan nghiêng đầu, không biết đang suy tư điều gì, ánh mắt cậu lóe lên: “Không, tôi không thấy anh cố chấp, thậm chí còn thấy khâm phục.”

“Thực ra anh ước được như cậu, Dan. Lúc đó cậu rời khỏi Thợ Săn là đúng. Người như chúng ta, thực hiện nhiệm vụ, chất chứa bí mật, hai tay nhuốm máu, có thể tìm được một người để thổ lộ cõi lòng đã khó, sao còn hy vọng xa vời với đối tượng nhiệm vụ? Có thể nhìn thấy cô ấy mỗi ngày như bây giờ, dù chỉ là một cái liếc mắt từ xa, thì cũng quá đủ rồi.”



Trong truyện cổ tích, chàng kỵ sĩ dũng cảm luôn giết rồng và giải cứu công chúa. Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

Nhưng cũng có người được vận mệnh an bài chỉ có thể làm kỵ sĩ bóng đêm. Họ mãi mãi ẩn mình trong bóng tối, âm thầm bảo vệ công chúa, nhưng công chúa thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của họ.

Tôi yêu em, nhưng không thể đến gần em.

Đừng sợ hãi, tôi sẽ luôn che chở cho em.

Ngủ ngon nhé, công chúa của tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play