Khi Dan trở lại căn cứ thì mới 22 giờ kém 10, Heath đang canh giữ ở chòi canh gác, thấy Dan thì ló đầu ra, nhàn nhã chào hỏi cậu: “Hey, chơi vui không?”
Dan cười khách sáo: “Rất vui.”
Heath nhướng mày: “Tôi tưởng cậu sẽ thấy tẻ nhạt.”
“Không,” Dan lắc đầu, ý cười trong mắt sâu hơn: “Tôi rất thích nơi này.”
Heath không hỏi tiếp, y khoát tay: “Cậu về nghỉ sớm đi.”
Khi Dan quay lại ký túc xá, August vẫn chưa trở về, cậu đi tắm rồi ngủ trước.
Gần nửa đêm, cậu bị tiếng sột soạt đánh thức, gần như chỉ trong một giây, cơ thể đã phản ứng theo phản năng – một tay xốc chăn lên, tạo thành tư thế bắn súng tiêu chuẩn ở trên giường, ánh mắt trấn tĩnh.
August bị cậu làm giật mình, đứng ở cửa sửng sốt một giây mới nhận ra anh đã có thêm một bạn cùng phòng: “Xin lỗi, khiến cậu thức giấc.”
Như bị thức tỉnh bởi giọng nói của người khác, cả người Dan thả lỏng, sự trấn tĩnh trong mắt như thủy triều rút xuống. Cậu nằm xuống giường, lẩm bẩm: “Giật cả mình. Không sao là tốt rồi. Hai giờ thay ca nhớ đánh thức tớ.”
August mất thêm hai giây mới hiểu có lẽ Dan nhầm anh thành người khác, thở dài trong lòng, anh không bật đèn, cố khẽ khàng lúc rửa mặt và thay quần áo. Phía Dan cũng không còn động tĩnh.
Một tháng sau khi bắt đầu tập huấn, Greenland nghênh đón ngày hè mặt trời không lặn.
Các thành viên mới dần cảm nhận được lời Heath, “Tôi cam đoan khi tập huấn bắt đầu các cậu sẽ nhớ thương bia ở nơi này.”
Cuộc sống ở căn cứ rất buồn tẻ, sự tẻ nhạt này không giống cuộc sống trong quân đội trước đây. Tuy Greenland là hòn đảo lớn nhất thế giới nhưng hơn 80% diện tích đất liền bị băng tuyết bao phủ quanh năm. Cảng Faeringehavn nằm ở phía tây nam hòn đảo, tuy gần thủ đô Nuuk nhưng nó chỉ là một cảng vãng lai, chỉ có vài trăm cư dân thường trú. Làm bạn với họ chỉ có đồng đội, quanh năm băng tuyết không tan, gió lạnh thổi từ Bắc Băng Dương, và ban ngày dài dằng dặc như thể không bao giờ kết thúc.
Dan là người thích nghi tốt nhất trong số các thành viên mới. Nửa giờ nghỉ sau bữa tối mỗi ngày, luôn thấy cậu lấy ra một chiếc kèn harmonica, thổi nó trên sân tập. Ánh mặt trời phủ lên người cậu một vầng sáng dìu dịu. Khi nhìn từ chỗ khuất sáng, cậu như trở thành một cái bóng hòa vào những ngọn núi tuyết ở nơi xa.
Lần đầu Heath nghe thấy là lúc y cùng August rời khỏi nhà ăn, nghe thấy giai điệu thấp thoáng từ xa, trong khi y còn đang lẩm bẩm “Thằng nhóc nào lãng mạn vậy” thì August đã ung dung bước tới nơi phát ra âm thanh.
Y sững sờ một giây rồi lập tức nhào tới, bắt lấy vai người bạn già: “Tôi nói này August, ông hứng thú với cái này từ bao giờ?”
August thản nhiên nhìn tay y: “Ông tưởng tôi giống ông à?”
Heath cười haha: “Tôi làm sao? Hôm qua tôi nhận được bức thư tình thứ 15 trong năm nay. Có vẻ sức hấp dẫn của tôi đã lan truyền khắp đảo.”
August cười xòa, không thèm để ý tới y.
“Này, tôi không nhìn nhầm chứ? Là Dan? Cậu ấy đang chơi gì vậy?” Khi họ đến vòng ngoài của sân tập, Heath thấy rõ người trước mặt, kinh ngạc dừng bước.
August cũng dừng lại, đứng đó, yên lặng lắng nghe một lúc rồi nói: “Cậu ấy đang chơi harmonica, <Họa mi Ireland*>.”
(*) Bài nhạc Down by the Salley Gardens của Joanie Madden. Nghe tại đây.Heath huýt sáo: “Không ngờ ông cũng nghiên cứu cái này?”
August khựng lại: “Tôi đã nghe em gái thổi bài này. Đi thôi, trở về.”
“Trở về? Không tiến lên chào hỏi?”
August quay đầu nhìn y: “Làm phiền người khác.”
Heath “xùy” một tiếng: “Ông đừng có nhàm chán như vậy. Dẫu sao Dan cũng là bạn cùng phòng của ông, chẳng lẽ ở chung một tháng mà chưa nói gì với nhau à?”
August không đáp lời.
“Không thể nào? Tôi nói trúng à? Chúa ơi, August, cũng chỉ có Dan mới chịu được ông.”
“Cậu ấy là thành viên trong đội của tôi. Nếu có thể ở lại đến tháng Chín năm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm với tính mạng của cậu ấy trên cánh đồng băng. Mối quan hệ chỉ có vậy, ông nghĩ còn phải thế nào?”
Heath giơ tay đầu hàng: “Thôi thôi, đổi chủ đề. Em gái ông vẫn ở Ireland à?”
Bước chân của August chậm lại một chút, ánh sáng trong mắt dịu đi: “Tôi không biết. Lần cuối nhận được thư của nó là nửa năm trước, nó nói muốn tới nơi khác.”
Heath không biết nên nói gì, chỉ đành vỗ vai anh.
“Thực ra đó cũng không phải là chuyện xấu. Ít nhất, tôi biết có người đang giúp tôi bảo vệ nó. Nó rất an toàn.” August dừng lại trước tòa nhà văn phòng, quay đầu nhìn Heath: “Tôi còn vài việc cần xử lý trên máy tính, tối nay ông đứng lớp chạy cự li dài mang vật nặng nhé?”
Heath gật đầu: “Ừ, ông đi đi. À đúng rồi, tôi đã liên hệ với Gbagbo, mấy ngày nữa hắn sẽ đưa lũ chó về.”
August gật đầu coi như đã biết, sau đó lên lầu.
Gbagbo là bác sĩ thú y kiêm người huấn luyện chó của căn cứ. Hàng năm, sau khi tuần tra mùa đông kết thúc, những chú chó husky sẽ được gửi đến trại chó của hắn để kiểm tra toàn diện, tới khi bắt đầu tập huấn mùa hè thì mới trả những chú chó này về căn cứ. Kể từ ngày đến căn cứ, mọi việc huấn luyện, bao gồm cả sinh hoạt của các thành viên trong đội đều phải ở bên chúng.
Tuy trên lý thuyết họ phải làm quen với hàng chục con chó được đưa tới, nhưng thực tế vào tháng Bảy hàng năm, tất cả các thành viên sẽ được khám sàng lọc để quyết định trước thành viên của ba đội tuần tra mùa đông năm nay. Ngoại trừ sáu thành viên cố định, thường có thêm hai tới bốn người được tuyển chọn, để tránh những việc ngoài ý muốn xuất hiện trên đường tuần tra. Nói chung, mỗi đội là một tổ hợp tự do, mấy người thân nhau hoàn toàn có thể đăng ký vào cùng một đội. Còn những người không để tâm lập đội với ai thì có thể tham gia bốc thăm với đội trưởng, bốc được ai thì cùng đội với người đó.
Đây là một bước rất quan trọng. Bởi sau khi phân đội, các thành viên không chỉ cần làm quen với đàn husky, mà quan trọng hơn là phải làm quen với đồng đội của mình. Điều kế tiếp chờ đợi họ, là cuộc hành trình dài bốn tháng trên cánh đồng băng. Con đường tuần tra có thể là chuỗi ngày đơn điệu, nhưng nếu gặp trường hợp khẩn cấp, phải chắc rằng đồng đội bên cạnh là người mà bạn có thể giao phó tính mạng mình.
Tất cả các thành viên trong đội được khảo hạch giai đoạn đầu trong cùng một ngày, đúng lúc Gbagbo đưa chó về.
Nội dung khảo hạch không quá phức tạp, cũng không có nhiều hạng mục, thiết bị ghi dữ liệu được đồng bộ với thiết đầu cuối máy tính* của văn phòng. Buổi sáng sau khi kết thúc tất cả các hạng mục, Heath cho mọi người nghỉ nửa ngày, còn y thì chen chúc trong phòng làm việc của August, chờ máy tính phân tích kết quả. Cửa ban công thường khép hờ, hai người nói chuyện câu được câu mất (đương nhiên năm phần sáu thời gian là Heath nói, thi thoảng August mới đáp một, hai câu). Đột nhiên có tiếng đụng vào cửa, hai người còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì một cái bóng màu xám lẫn đen đã xông vào phòng, nhào vào người August.
(*) Một thiết bị đầu cuối máy tính là một thiết bị phần cứng điện tử hoặc điện cơ được sử sụng để nhập dữ liệu vào, và hiển thị hoặc in dữ liệu ra từ một máy tính hoặc một hệ thống điện toán.Heath nhướng mày: “Rogers?”
Gương mặt August giãn ra hiếm thấy, anh nắm lấy hai chân trước của chú chó husky: “Nào, ông bạn già, đã lâu không gặp.”
Rogers thở hồng hộc, thè lưỡi liếm mặt August.
“Nào, bình tĩnh, bình tĩnh.” Trong giọng nói mang theo ý cười, August hơi nghiêng đầu tránh, khiến đầu lưỡi thô ráp rơi vào vai anh, trên chiếc áo phông ngắn tay xuất hiện một mảng màu tối.
Heath bất mãn xoa đầu Rogers: “Rogers, sao mày không thân thiện với tao chút nào vậy, chẳng lẽ tao không phải bạn già của mày?”
Như thể nghe hiểu lời y, Rogers rụt hai chân trước khỏi tay August, quay đầu nhào vào đầu gối Heath, thân thiết cọ mũi vào y.
Heath cố ý xoa rối tung đống lông trên đầu nó: “Sao tao cảm thấy mày lại lên cân? Ngày nào Gbagbo cũng cho mày ăn ngon đúng không?
Rogers bất mãn rên rỉ, thè lưỡi liếm về phía trước, Heath không kịp tránh, thế là bị dính đầy nước miếng.
“Rogers, mày cố ý đúng không? Tao vừa mới tắm.” Heath vừa phàn nàn vừa vươn tay lấy một tờ giấy trên bàn để lau mặt.
Rogers đắc ý vẫy đuôi, xoay người tuần tra một vòng trong phòng làm việc, cuối cùng thì nằm yên bên chân August. August lấy một cái lược trong chiếc tủ thấp bên cạnh, ngồi xổm xuống bắt đầu chải lông cho nó.
Đúng lúc này, thiết bị đầu cuối máy tính vang lên một tiếng “tinh”, kết quả đánh giá hiện ra. Heath xoay ghế tới trước màn hình máy tính, nhìn sơ qua kết quả, tiện tay viết vài con số trên giấy. Y vừa định nói thì máy chủ lại vang lên một tiếng, góc dưới bên phải màn hình nhắc nhở mạng nội bộ có quy trình mới chờ xử lý. Y mở ra xem, lông mày dần nhíu lại.
August nhận ra sự im lặng của y, bèn hỏi, “Sao vậy?”
Heath nặng nề dựa vào lưng ghế, thở dài: “Một tin tức tốt và một tin xấu, ông muốn nghe tin nào trước?”
August quay đầu nhìn y, không đáp lời.
Biết anh sẽ không trả lời, Heath tự nói tiếp: “Tin tốt là, bài khảo hạch ban đầu của mọi người đều đạt tiêu chuẩn, thậm chí có một nửa là xuất sắc. Trong đó, có một người đạt A+ tất cả các hạng mục. Tin xấu là, mạng nội bộ nhận được bốn đơn xin rời đội, cả bốn người này đều có kết quả đánh giá xuất sắc.”
Động tác tay của August hơi khựng lại, lát sau mới lên tiếng: “Không phải ai cũng giống chúng ta.”
Heath thở dài: “Tôi biết, nhưng bốn người… thực sự phá vỡ kỷ lục những năm trước.”
August duỗi tay lấy một điếu thuốc trên bàn, ngồi trở lại ghế, nói mơ hồ: “Ngay cả những người ở đây quanh năm suốt tháng như chúng ta, đôi khi cũng cảm thấy không thể chịu nổi. Huống chi những người mới tới đây hơn một tháng. Cánh đồng tuyết và biển khơi đúng là rất đẹp, nhưng nếu phải đối mặt với cùng một khung cảnh không thay đổi hàng trăm giờ, thì lại là chuyện khác.”
Heath nheo mắt nhìn anh: “Ông đang… an ủi tôi đấy à?”
August búng điếu thuốc: “Không.”
Vẻ mặt Heath khoa trương nhào về phía anh: “Tôi biết ông vẫn còn một chút tình đồng đội với tôi mà!”
August đứng lên, vừa khéo tránh được động tác của Heath, Rogers bên chân anh thấy anh đột nhiên đứng lên thì cũng đứng lên, vừa khéo nhào vào ngực Heath.
Heath: “…”
Y vừa “phì phì” nhổ lông chó trong miệng, vừa ra vẻ tủi thân nhìn August: “Ông đối xử tôi như này à.”
August bình thản ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Người đạt A+ tất cả các hạng mục là ai?”
Heath ngồi thẳng người, bỏ đi vẻ đùa cợt: “Chắc chắn ông sẽ không ngờ, là Dan.”
August có chút kinh ngạc: “Dan?”
“Không ngờ đúng không? Tôi cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ cậu nhóc gầy yếu đó thích nghi rất nhanh với nơi này. Tôi đang in báo cáo phân tích chi tiết. Đây, ông xem.”
Đưa mười trang giấy cho August, Heath đảo mắt, nở một nụ cười ranh mãnh: “Nhưng cũng phải nói, với tính cách đó, cậu ấy không giống kiểu sẽ lập đội trước với người khác. Nếu cậu ấy tham gia rút thăm, biết đâu ông và cậu ấy sẽ rút trúng một đội.”
August “ừ” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến.