*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Dan mang hòm thuốc sơ cứu vào lều, cậu thấy August mất hết sức sống nằm dựa vào túi ngủ. Như thể bị một tảng đá đè nặng, cậu suýt thì không thể đứng vững. May mà kịp lấy lại lý trí, cậu bám vào rèm lều, miễn cưỡng đứng vững. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu đặt hòm thuốc qua một bên, tiến lên kiểm tra nhịp thở và mạch đập của August.
Xác nhận August vẫn hô hấp đều đặn, chỉ bị hôn mê, trái tim Dan mới nhẹ nhõm. Cậu lấy hòm thuốc, bắt đầu dùng cồn để rửa vết thương trên cánh tay anh.
Lớp thịt dưới da cho thấy chúng không chỉ bị thương một hai lần, vị trí vết thương vừa khéo tránh các mạch máu quan trọng, như thể có người cố ý dùng mũi dao đâm vào vết thương.
Tới khi vết thương trên cánh tay được sát trùng, bôi thuốc và băng bó xong, sắc mặt Dan hoàn toàn sa sầm.
August bị cơn đau đánh thức, Dan băng bó không hề nhẹ nhàng thương xót. August mở mắt ra là thấy một đôi mắt lạnh lùng.
Anh rên rỉ, cố gượng dậy bằng cánh tay không bị thương: “Tôi ngủ bao lâu rồi.”
“Khoảng nửa giờ.” Dan đáp ngắn gọn, động tay trên tay không ngừng lại.
August muốn thử cử động cánh tay phải bị thương, nhưng vừa nhấc lên vài inch thì đã bị Dan đè xuống: “Đừng cử động!” Giọng cậu mang theo sự tức giận hiếm thấy.
August chột dạ sờ mũi: “Tôi chỉ định…”
“Đừng nói chuyện.” Dan lại ngắt lời anh.
Anh đành phải hậm hực ngậm miệng, ánh mắt rảnh rỗi nhìn quanh rồi dừng lại ở mắt Dan. Đây là lần đầu tiên anh quan sát một người ở khoảng cách gần như vậy. Dưới ánh lửa đèn cồn, con ngươi của Dan có màu ngọc bích. Đốm lửa nhỏ nhảy nhót trong mắt cậu, tựa như một sinh vật có sự sống của riêng mình. Lông mi của cậu nhỏ dài, có màu vàng nhạt. Không biết tại sao, August lại nghĩ đến những chiếc lá vàng của cây ngân hạnh vào mùa thu. Đó là màu sắc tượng trưng cho sự ấm áp tột cùng của cuộc sống.
Dan cố định miếng băng cuối cùng rồi nhìn lên: “Được rồi. Tạm thời chưa phát hiện dấu hiệu nhiễm trùng.”
August không kịp chuẩn bị bỗng đối diện với ánh mắt cậu, chỉ cảm thấy trong đôi mắt xanh lá có sóng cuộn trào, tựa như ấp ủ cảm xúc phức tạp sâu kín nhất.
“Con dao đâm ngài được tẩm thuốc gây tê. Chắc hẳn thuốc có tác dụng ngay? Ngài thà gắng gượng tự quay về cũng không muốn nói cho tôi biết một tiếng, để tôi đến đón?” Giọng Dan rất khẽ.
Nhất thời August chưa kịp định thần. Anh chỉ thấy môi cậu mấp máy, hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì: “Cậu vừa nói gì?”
Dan lẳng lặng nhìn anh vài giây, gom sự nghi vấn trên mặt August vào trong mắt. Cậu không trả lời, im lặng một lúc rồi đứng dậy: “Tôi đi cất hòm thuốc.” Nói xong thì bước ra khỏi lều.
Thuốc gây tê vẫn chưa hết tác dụng, August lại mê man. Khi anh tỉnh lại thì đã gần trưa ngày hôm sau, ánh nắng chói chang xuyên qua lều khiến anh cảm thấy chói mắt, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên ngoài.
Anh thử cử động cánh tay phải, vẫn còn hơi đau, có vẻ mấy nhát dao anh tự đâm hơi tàn nhẫn. Vò đầu mình, anh từ từ đứng dậy, vén rèm bước ra ngoài.
Dan đang cho chó ăn, nói gì đó với bộ đàm trong tay. Rogers bám theo chân cậu, vẫy đuôi vui sướng.
“… Tôi biết. Vết thương không sâu, hai ngày tới tôi sẽ chú ý. Nếu có dấu hiệu sưng hay nhiễm trùng, tôi sẽ liên lạc với căn cứ. Được, giao cho các anh giải quyết hậu quả bên đó.” Trong lúc nói chuyện cậu vô tình quay đầu lại, thấy August đứng bên cạnh lều. Trên cằm anh mọc râu lún phún, có phần tiều tụy hiếm thấy.
“Anh tỉnh rồi.” Cậu bước tới.
August “ừ” một tiếng, hất cằm về phía bộ đàm trong tay cậu: “Căn cứ?”
Dan gật đầu: “Là trung úy Heath. Anh ấy nói cảnh sát biển đã đến hiện trường, ngài không cần giải thích với chúng tôi, họ sẽ tới nhận bàn giao. Anh ấy cũng nói nếu vết thương của ngài trở nặng thì phải trở về căn cứ kịp thời để điều trị.”
August gật đầu, không tỏ rõ ý kiến.
Dan nhìn vẻ mặt anh, cậu nhớ lại giọng điệu khó tin xen lẫn lo lắng hiếm thấy của Heath: “… Khi đối phương liên lạc với tôi, tôi không thể tin nổi. Năm người mà không một ai sống sót. Tôi đã xem ảnh hiện trường mà họ gửi về, ai tinh ý cũng có thể nhận ra đơn giản là… Tuy chúng ta hợp tác lâu năm với cảnh sát biển, chuyện này sẽ không ồn ào, nhưng Dan ơi, tốt hơn hết là cậu phải trông chừng cậu ta. Nếu chuyện này xảy ra thêm lần nữa, tôi không dám chắc nếu tổng bộ biết thì có điều chuyển cậu ta đi ngay không.”
August chú ý tới ánh mắt của cậu, quay đầu lại: “Sao vậy?”
Dan đi tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tối qua anh nói đã xử lý xong, nghĩa là sao?”
August khẽ nhíu mày: “Theo nghĩa đen.”
“Cho dù họ đã làm gì, tôi nghĩ ngài cũng không có quyền…”
“Cậu đang chỉ trích tôi?” August ngắt lời cậu.
Dan im lặng một lúc: “Tôi nhớ ngài đã từng hỏi tôi, có cái nhìn thế nào về những người đã chết trong tay mình. Bây giờ ngài có thể trả lời câu hỏi này không?”
August cười nhạt: “Nếu ý cậu là đám người hôm qua, thì tôi có thể nói chúng xứng đáng bị như vậy.”
“Vì sao? Arthur? Vì tai nạn năm đó? Vì đám người này mà Arthur phải chết?”
“Không liên quan đến cậu.” Giọng August thật sự nặng nề, anh xoay người định tránh cậu.
“Đúng là không liên quan đến tôi. Nhưng tôi cho rằng với tư cách là binh sĩ của ngài, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở khi trưởng quan của mình có hành vi quá khích.”
“Cậu có ý gì?” August đột ngột quay đầu, rũ sạch vẻ phờ phạc trên gương mặt, ánh mắt anh lạnh lùng sắc bén.
“Theo nghĩa đen.” Dan trả lại y nguyên câu nói này cho anh.
August nhìn Dan chằm chằm, trong giây lát anh không nói gì.
“Tôi chỉ có một câu hỏi, xin ngài hãy trả lời thành thật. Đêm qua, có phải ngài tự vệ không?” Dan nói rất chậm, gằn từng chữ.
Vẻ mặt August trở nên giễu cợt: “Cậu định nghĩa ‘tự vệ’ như thế nào?”
Dan mím chặt môi, không trả lời.
“Cậu có thể thực hiện ‘nghĩa vụ’ của mình, cứ báo cáo với căn cứ hoặc tổng bộ, tôi không quan tâm.”
Mỗi một chữ August nói ra đều như một nhát búa nặng nề, đập thật mạnh vào người Dan. Sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng vẫn kiên cường chắn trước mặt anh: “Trước khi ngài nghi ngờ động cơ của tôi, tôi muốn hỏi động cơ của ngài là gì?”
August dừng bước, đôi mắt xanh xám nhìn thẳng vào cậu. Một lúc sau, anh bật cười, bình tĩnh nói: “Được, nếu cậu muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết – Đúng là tự vệ. Cũng đúng là vì Arthur. Nếu không có lũ khốn này, Arthur sẽ không chết.”
Im lặng.
Lần đầu tiên Dan cảm thấy cánh đồng tuyết phản chiếu bầu trời này chói mắt tới mức khiến đôi mắt cậu đau đớn.
Rogers như nhận ra bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Nó sán đến bên chân August, cọ vào bắp chân anh.
“Tôi biết rồi. Lần tới trước khi ngài hành động thiếu suy nghĩ, tôi hy vọng được biết mục đích hành động và hậu quả có thể xảy ra, với tư cách thành viên trong đội và là binh sĩ của ngài.” Dan đột ngột nói, rồi quay người rời đi.
August đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cậu. Sắc mặt anh u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thấy chủ nhân không phản ứng, Rogers quay người chạy đến bên cạnh lều như chợt nhớ ra điều gì. Nó ngậm thứ gì đó màu xanh đậm rồi chạy đến chỗ August, ngẩng đầu lên như hiến vật quý.
August bị nó làm giật mình. Anh cúi đầu lơ đãng nhận lấy thứ trong miệng nó. Bìa sổ màu xanh lá hơi nhũn ra vì bị rơi vào tuyết cả đêm, anh nhận ra đây là cuốn sổ mà Dan thường dùng.
Chần chừ một giây, anh mở ra trang đầu tiên, rồi tròn mắt kinh ngạc – Phía trên là khuông nhạc ngay ngắn, những nốt nhạc khác nhau được vẽ bằng bút chì, giữa khoảng trống là mấy chữ viết ngoáy.
Cách chép nhạc này như khiến anh nhớ đến điều gì, ngón tay anh vuốt ve lớp bìa cứng sờn cũ, ánh mắt có phần hoài niệm.
Tới khi Dan thu xếp xong cho đàn chó thì đã quá trưa. Nơi này sắp bước vào đêm vùng cực, ban ngày gần như chỉ có hai, ba tiếng ngắn ngủi. Lúc này, mặt trời đang run rẩy treo ở chân trời phía Tây. Tà dương ảm đạm, hoàng hôn đã đến trên đầu cậu.
Cậu quay đầu nhìn lại, không thấy August ở bên ngoài, chắc anh đã trở về lều. Cậu khẽ khàng bước tới, nhìn thoáng qua khe hở. Quả nhiên, August đang ngủ say trong túi ngủ.
Cậu rón rén bước vào, xác nhận nhiệt độ và mạch đập của người ấy vẫn bình thường thì lại lặng lẽ đi ra.
Chẳng được mấy phút, mặt trời đã lặn xuống phía chân trời. Chân trời ánh lên vầng đỏ cam. Vị trí hiện tại của họ là thềm băng dọc bờ biển, rìa thềm băng ngay trong tầm mắt, có thể miễn cưỡng nhìn thấy một đường hẹp màu xám lạnh, đó là mặt biển chưa đóng băng.
Trời nổi gió, cậu lang thang vô định đi về phía những ngọn đồi thấp phía sau. Khi giơ cổ tay lên để xác định phương hướng, cậu chợt chú ý tới ngày tháng, chỉ còn bốn tuần nữa là đến Giáng sinh, Mùa Vọng* đã đến tự bao giờ.
(*) Mùa Vọng là khoảng thời gian 4 tuần trước lễ Giáng sinh.Bất giác, ánh mắt cậu trở nên dịu dàng. Sự bực dọc từ cuộc tranh cãi trước đó với August cũng phai nhạt. Cậu nhớ lại khi còn bé, Mùa Vọng hàng năm tượng trưng cho Giáng sinh sắp kéo màn. Lũ trẻ trong nhà đều háo hức đếm từng ngày. Khi bà nội còn sống, bà thường cho mỗi đứa một viên kẹo nhím. Mỗi ngày lấy một viên kẹo trên lưng con nhím, tới khi hết kẹo thì Giáng sinh cũng vừa đến. Khi còn ở Bắc Ireland, trong bốn tuần này, mỗi tuần Mia sẽ thắp một cây nến. Đến khi cả bốn cây nến đều được thắp sáng trong đêm đông dài lạnh giá, họ sẽ cùng ăn bữa tiệc Giáng sinh thịnh soạn, tự thưởng cho một năm làm việc của mình.
Con đường này đi mãi, không ngờ cuối cùng chỉ còn lại mình cậu.
Dan bỗng thấy mất hết hứng thú. Cậu tìm đại một chỗ để ngồi xuống, lấy từ trong túi quần chiếc kèn harmonica mà cậu luôn mang theo bên người.