*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc trực thăng không hạ cánh, chỉ lơ lửng trên không trung, cách doanh trại khoảng 20 mét. Những chiếc lều gần đó bị lắc lư bởi luồng khí do cánh quạt gây ra.
August lùi lại vài bước, giấu nửa người sau lều của Peter. Anh lấy ra một chiếc camera mini từ trong túi, cẩn thận cố định vào giá đỡ lều… Từ góc độ này, có thể thấy rõ diễn biến trên bãi đất.
Cửa bên hông trực thăng mở ra, một người mặc đồ ngụy trang tuyết* nhảy xuống. Tuy hắn đeo kính râm nhưng August vẫn nhận ra khuôn mặt này trong nháy mắt… Anh đã thấy ảnh người này trên mạng nội bộ của tổng bộ không chỉ một lần, biệt hiệu: C; cấp bậc nguy hiểm: SS.
(*) Hình minh họa.August nheo mắt, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, một tay đè lại lên khẩu súng bên hông.
Annie chào kẻ đó ngay khi hắn tiếp đất, luồng khí khiến mái tóc của cô rối tung, có thể nhận ra vẻ mặt cô khá khó coi.
August không nghe thấy họ đang nói gì, chỉ nhận ra từ khẩu hình của họ:
Annie: “Anh vẫn vậy, luôn thích thể hiện.”
C cười thờ ơ: “Thứ đó đâu?”
Annie đưa cho hắn một chiếc máy tính bảng: “Đều có ở đây, tôi đã kiểm tra kết nối vệ tinh, cách đây không xa.”
C cầm lấy, lướt tay vài cái, trên mặt lộ ra một nụ cười khen ngợi: “Làm tốt lắm, Annie.”
Annie cười khẩy: “Trước mặt tôi không cần làm bộ làm tịch. Lấy đồ xong thì đi đi, tránh phiền phức.”
C nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm: “Trong đội, em là người duy nhất dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi.”
Annie nhìn chung quanh, vẻ mặt sốt ruột: “Tôi đã nói những người khác không đi xa, cho dù anh cướp trực thăng tiếp viện, thì cũng nên một vừa hai phải? Anh thật sự cho rằng những người khác là đồ ngu?”
C thản nhiên nói: “Ý em là hai người gia nhập giữa chừng?”
Annie mím môi, không trả lời.
C dùng một ngón tay nhấc cằm cô, hắn cười: “Đừng nói là em vẫn chưa xác nhận được thân phận của họ, cho dù em chắc chắn họ là lính đặc chủng, thậm chí là thành viên của Sao Thiên Lang, trừ phi là đội trưởng lừng danh của họ, có lẽ tôi sẽ cảm thấy hơi vướng tay vướng chân. Nếu không, có tôi ở đây, em còn lo lắng điều gì? Cùng lắm thì cho mấy kẻ cản đường mỗi người một viên kẹo… bằng.” Hắn giơ tay còn lại, tạo thành tư thế nổ súng.
Annie gạt tay hắn ra, ánh mắt mang theo sự cảnh cáo: “Tôi đã nói chỉ có mười phút.”
C không thèm để tâm, hơi cúi người, môi hắn kề sát tai cô: “Đề nghị của tôi, em thực sự không suy xét ư?”
Annie lùi lại một bước, nhìn hắn chằm chằm, không hé răng.
C đứng thẳng người bật cười, giơ máy tính bảng trong tay về phía cô: “Tôi đi đây.”
Hắn vừa định xoay người, thì chợt nghiêng người sang trái như thể cảm nhận được nguy hiểm. Một viên đạn lạnh lẽo bay vụt qua phía sau, “bộp” một tiếng đập vỡ màn hình trong tay hắn.
Cơ thể Annie căng thẳng ngay lập tức, cô lấy ra một khẩu súng nhỏ tinh xảo từ sau lưng: “Ai?”
August đi ra từ chỗ nấp, vững vàng giơ súng, trên môi anh là một nụ cười lạnh lùng: “Có vẻ đã quấy rầy hai vị, nhưng nếu muốn ôn chuyện xưa thì tôi biết một nơi thích hợp hơn.”
Khi nhìn thấy mặt anh, rõ ràng C sững sờ một giây, sau đó nụ cười trên môi nở rộ: “Thì ra là cậu, đã lâu không gặp, ‘Thủ lĩnh sói’.”
August lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu anh muốn nhắc tới Helsingør, thì tôi nhớ lúc đó anh bị tháo khớp một tay.”
C cười dửng dưng: “Chỉ là một cánh tay thôi mà. Huống chi lúc đó các cậu bày ra thiên la địa võng*, nếu tôi tiếc một cánh tay, thì còn có thể đứng đây nói chuyện với cậu sao?”
(*) Lưới giăng khắp nơi, không thể nào thoát được.August không trả lời, họng súng trong tay vẫn chĩa thẳng vào hắn.
C hơi nghiêng đầu, nói gì đó vào thiết bị liên lạc mini trên cổ áo, chiếc trực thăng phía trên đầu họ bay lượn trên không rồi rời đi.
“Lần trước bởi vì không có bằng chứng trực tiếp, các cậu đành phải thả tôi về nước, lần này thì sao? Tôi đoán cậu ngã một lần chắc đã khôn hơn. Đó là thiết bị gì? Camera mini? Để tôi đoán xem cậu sẽ cài món đồ chơi này ở đâu.”
Khi hắn định tiến lên trước, August bóp cò, theo tiếng “bằng”, nền tuyết dưới chân C có thêm một vết đạn.
Annie lập tức giơ tay lên định nổ súng, nhưng C lại quay sang cô, đè tay cô ra hiệu bỏ súng xuống, trên mặt hắn vẫn là nụ cười hờ hững: “Đấu một trận đi, tôi đã luôn muốn làm vậy, thừa dịp không làm phiền những người khác.”
August nhìn hắn chằm chằm vài giây, sau đó đặt súng trên tay xuống đất.
Nụ cười trong mắt C sâu hơn, hắn ra lệnh cho Annie: “Em tránh sang một bên, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được phép bắn.”
Annie khó tin nhìn hắn: “Anh điên à?”
C liếm môi: “Có lẽ.” Sau đó, hắn quay sang August: “Đến đây đi ‘Thủ lĩnh sói’, thử đấu một trận công bằng với tôi.”
Hắn vừa dứt lời, August đã di chuyển. Anh chuyển động rất nhanh, gần như trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh C. C vụt sang bên phải, eo hắn xoay theo một vòng cung khó tin, tránh thoát nắm đấm gió* của August, rồi quay lại tấn công nửa người dưới của anh.
(*) 拳风 Cú đấm nhanh mang theo luồng khí.Annie vẫn không bỏ súng xuống, cô theo dõi chăm chú động tác của hai người, rồi từ từ ngồi xuống, thận trọng giương cao họng súng. Ngay khi cô nheo mắt, C hét lên: “Annie, tôi đã nói rồi!”
Cô sửng sốt, biết C không phải đang nói đùa. Cô bĩu môi, bất đắc dĩ bỏ súng xuống.
August và hắn đã đấu mấy hiệp. Cả hai đều là cao thủ cận chiến. August như cơn gió trên cánh đồng tuyết, nhẹ nhàng nhưng mang theo sát khí lạnh thấu xương. C cũng không hề kém cạnh, lần nào cũng có thể tránh thoát cú đánh ở chỗ hiểm.
Dù nói là “thi đấu”, nhưng cả hai đều biết đây là một cuộc chiến tay không tấc sắt. Trong tích tắc, August cúi người để tránh một nắm đấm gió, cơ thể anh theo quán tính đập mạnh vai và cùi chỏ, đồng thời dùng cánh tay phải đập vào bụng C. Lợi dụng khoảng cách khi C lùi về sau, trong một phần mười giây, anh dùng tay trái lấy một con dao găm sắc bén từ trong giày. Lăn một vòng về phía trước để tránh đòn phản công của C, đồng thời anh vung tay trái, con dao găm rạch một vết thương sâu vào chân đối phương.
August ra tay tàn nhẫn, C lảo đảo lui về phía sau mấy bước, quỳ rạp xuống nền tuyết, máu tuôn ra từ vết thương trên chân, nhanh chóng nhuộm đỏ ống quần của hắn.
August vẫn duy trì tư thế nửa quỳ trên mặt đất, không biết anh cầm một khẩu súng Colt M1908 trên tay từ lúc nào, chĩa nòng súng về phía C.
“Anh thua rồi.”
Trên mặt C vẫn là nụ cười bất cần, như thể vết thương sâu trên chân không phải của mình: “Đúng vậy, tôi thua rồi. So với chuyện này, tôi càng tò mò không biết cậu nhìn thấu kế hoạch của chúng tôi như thế nào?”
Giọng August thản nhiên: “Khó đoán lắm ư? Từ khi mấy người quyết định ra tay với Datta, thì đã bại lộ.”
C thở dài: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp các cậu. Nhưng nói chính xác thì, không ngờ cậu sẽ đích thân tới đây, nếu không… Tôi sẽ không để họ tùy ý nhập cảnh hành động.”
“Vậy bây giờ thì sao? Anh còn đường lui nào? Anh biết lần này tôi đã để lại bằng chứng, còn anh, với cái chân này, anh leo lên trực thăng được sao?”
C cười bí hiểm: “Cậu nhầm rồi. Tôi không muốn leo lên trực thăng. Trong doanh trại này, ngoại trừ người của tôi, thì còn cậu và hai con tin bất tỉnh. Chẳng lẽ cậu không thắc mắc, tại sao những người khác đi ra ngoài lâu như vậy mà chưa trở về? Giáo sư Mike tuy hơi lớn tuổi, nhưng cũng không đến mức không nghe thấy tiếng động lớn như thế của trực thăng chứ nhỉ?”
August nheo mắt, không trả lời.
C tặc lưỡi: “‘Thủ lĩnh Sói’, cậu thật nhàm chán. Cậu không nói gì, khiến lạc thú trong trò chơi của tôi giảm đi nhiều.”
Ở bên cạnh, Annie như có linh cảm từ giọng điệu của hắn, ánh mắt cô lóe lên, muốn nhân cơ hội rời khỏi nơi này. Khi cô vừa tiến lên một bước, một viên đạn xẹt qua tay phải, khiến khẩu súng trên tay cô rơi xuống đất.
Giọng August lạnh lùng: “Quý cô, tôi khuyên cô không nên lộn xộn.”
Viên đạn làm xước mu bàn tay cô, có máu nhỏ xuống từ vùng da bị rách.
C tặc lưỡi: “‘Thủ lĩnh Sói’, cậu thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc.”
August không để ý tới hắn: “Trong mắt anh, đồng đội, đồng minh, cấp dưới, bao gồm cả kẻ địch, đều chỉ là trò chơi đối với anh sao?”
“Tôi tưởng chúng ta là đối thủ nhiều năm, sao cậu lại hỏi một câu ngu xuẩn như vậy?” C tiếc nuối dang tay ra: “Tôi tới đây, thứ nhất là vì muốn xác nhận cậu có thật sự tới hay không, thứ hai là để tặng cho cậu một món quà mà tôi đã dày công chuẩn bị. Thế nào, August, cậu đã sẵn sàng chưa?”
Trái tim August đập loạn xạ không thể kìm nén: “Anh định làm gì?”
“Trọng điểm không phải là tôi định làm gì, mà là tôi đã làm gì.”
Hắn vừa dứt lời, có một tiếng động nặng nề vang lên cách đó không xa, như thể thứ gì đó thức tỉnh dưới lớp tuyết dày mấy foot* phía trên đầu họ.
(*) Foot quốc tế được định nghĩa bằng 0,3048 mét.“Đây là… Anh thực sự… Đồ điên… Đúng là điên khùng…” Annie sợ hãi mở to mắt.
August ngẩng đầu nhìn núi tuyết cao vút, không cần xác nhận lại, anh giơ tay bắn hai phát liên tiếp. Một phát bắn trúng cổ tay C, một phát bắn trúng mắt cá chân Annie. Sau đó anh nhìn thoáng qua trại, mau chóng dùng dao găm quận dụng cắt hai sợi dây thừng để trói tay chân hai kẻ này. Đồng thời vừa khiêng Annie trên vai, một tay anh xách cổ áo C, lôi người tới chỗ đàn chó cách đó mười mét.
“Ha ha… Cậu còn giãy giụa làm gì? Có muốn tôi nói cho cậu biết tôi đã chôn bao nhiêu thuốc nổ dưới đó không? Đủ để thổi tung lớp đất trong vòng bán kính năm cây số. Còn cậu, cậu không thể làm gì tôi. Cho dù cậu đưa tôi trở lại Copenhagen, dẫn tôi về trụ sở quân đội của cậu, tôi vẫn có cách thoát ra khỏi đó. Sao cậu không dừng lại, cùng tôi thưởng thức phong cảnh hùng vĩ này? Thú vị, thật sự rất thú vị!”
August xoay người đấm hắn một cú gọn gàng. Trước mặt anh, đàn chó kéo xe như dự cảm được nguy hiểm đến gần, chúng rối rít đứng lên, rên rỉ bất an.
August ném C đã bất tỉnh lên xe trượt tuyết, vừa quay người lại, Annie đã bắt lấy tay anh: “Mau đi cứu Datta!”
Trái tim August chợt chùng xuống: “Datta? Cô bé không ở trong lều của cô?”
“Trong lều là Lucia và John! C đã thay đổi ý định. Đêm qua hắn cử một người tới đây, khi anh đi tìm Dan thì kẻ đó mang Datta đi. Trước khi họ tới đây, Datta đã dùng dao găm đâm hắn bị thương. Hắn nói muốn cho Datta một món quà suốt đời khó quên. Chuyện hắn mang thuốc nổ tới, là tôi vô tình nghe thấy những người khác nói trong điện thoại, tôi không nghĩ hắn điên tới mức này…”
August chợt xoay người, sải bước đến lều của cô, vén rèm lên… Lucia vẫn bất tỉnh nhân sự, xốc mớ chăn lộn xộn bên người cô. Hóa ra là John, trùng hợp là cậu ta đang đắp chiếc chăn lông cừu mà Datta thường dùng.
August hối hận lúc nãy không kiểm tra kỹ lưỡng. Anh trở lại xe trượt tuyết, nắm lấy cổ áo Annie, lạnh lùng nói: “Hắn đưa Datta đi đâu?”
Annie lắc đầu: “Tôi không biết vị trí chính xác, nhưng dựa theo những gì tôi biết về hắn, chắc chắn hắn đã trói Datta ở một nơi nào đó trên núi tuyết, chờ đợi vụ nổ gây ra một trận tuyết lở quy mô lớn…” Cô rùng mình, không nói lên lời.
August lấy ra một tấm ván trượt dự phòng từ trang bị họ mang theo, anh ngồi xuống chạm vào đầu con chó đầu đàn, nhìn vào mắt nó, khẽ thì thầm: “Đi về phía Nam, còn nhớ hướng đi của chúng ta không? Đi tìm Rogers, cố chạy xa hết sức có thể.”
Đôi mắt xanh ngấn nước của chú chó kéo xe nhìn anh vài giây, như thể nghe hiểu lời của anh, nó “gâu gâu” hai tiếng trong cổ họng, cọ mũi vào lòng bàn tay anh, xoay người dẫn theo đồng bọn chạy vội ra ngoài.