Editor: poo_chan

Ba ngày 15, 16, 17 trôi qua nhanh chóng, bạn cùng phòng Phương Lập An cũng lần lượt đến trường, đa số đều chọn nhập học vào ngày thứ nhất và ngày thứ hai, tuy nhiên cũng có ba bạn học tận buổi chiều ngày cuối cùng mới thong dong đến muộn.

Trong đó có một người đến từ Hải Nam, nghe nói vừa nhận được giấy nhập học cậu ấy đã vội không ngừng nghỉ đi đường dài đến Bắc Kinh, vậy nên khó khăn lắm mới đến kịp ngày cuối cùng. Cậu ấy đi xe lửa từ nhà, sau đó vượt biển bằng thuyền, rồi đổi xe hơi, cuối cùng lại về xe lửa, mất gần nửa tháng đi đường.

Tồi tệ nhất là khí hậu chỗ cậu ấy nóng quanh năm, quần áo mặc trên người đều là mùa hè. rất mỏng, cậu ấy sống hơn hai mươi năm trên cuộc đời còn không biết áo bông tồn tại. Sau khi đi tàu lên phía Bắc, trời càng ngày càng lạnh, cậu ấy bị chết cóng đến mức nghi ngờ cuộc sống, áo bông trên người là sau này cậu ấy mới đổi với người khác, nếu không đã không thể sống sót đến được thủ đô...

Hai bạn còn lại là dân gốc thủ đô, nhà bọn họ có lẽ rất gần trường học nên cũng không vội đến nhập học, chỉ mang theo chăn đệm, đồ dùng thường ngày, quần áo giày dép hình như cũng không mang, cần gì cứ về nhà lấy là được.

Một ký túc xá, mười một bạn cùng phòng, đến từ năm châu bốn bể, trình độ tiếng phổ thông khác biệt, kinh nghiệm sống khác biệt, ngoại hình khác biệt, chuyên ngành học khác biệt. Phương Lập An chỉ thấy đau đầu.

Vất vả lắm cô mới nhớ được mang máng các em gái trong ký túc xá, buổi họp quan trọng sáng ngày 18 lại có một đám người mới xuất hiện. Phương Lập An chỉ biết cười trừ, cô quyết định từ hôm nay trở đi sẽ chuyên tâm làm một người mù mặt.

Bạn cùng phòng đi họp chung với cô chỉ có em gái Hải Nam và em gái tỉnh Giang Tô, cả ký túc xá chỉ có ba người bọn họ học ngành vật lý, những người khác đều học ngành toán học.

Chuyên môn của ba bọn họ cũng không hoàn toàn giống nhau, Phương Lập An học ứng dụng vật lý, hai người còn lại học lý luận vật lý, nên không cùng lớp với cô.

May mắn thay, cô không phải là sinh viên nữ duy nhất trong lớp, thời đại này toán học, vật lý, hoá học và triết học đều là chuyên ngành phổ biến, thậm chí bên khoa khoa học và kỹ thuật cũng có không ít sinh viên nữ.

Khi biết còn có bốn sinh viên nữ cùng lớp với cô ở ký túc xá bên cạnh, quả thật cô đã thở phào nhẹ nhõm.

"Sinh viên nữ duy nhất trong lớp" chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, mặc dù cô không có ý định trốn tiết nhưng cô cũng không muốn trở thành tâm điểm của mọi người, nhất cử nhất động đều bị người khác nhìn ngắm.

Sau khi đại hội khoa kết thúc, giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp còn tổ chức một cuộc họp nhỏ, chủ yếu là để sinh viên biết mặt chủ nhiệm lớp mình, đồng thời bầu ra ban cán sự phụ trách các mảng riêng trong lớp.

Trong quá trình bầu ban cán sự, Phương Lập An thấy mọi người đều cực kỳ tích cực và nhiệt tình, tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân, ngược lại cô rất giống một bà dì tính cách quái gở.

Cơ mà hành vi của cô trong mắt các bạn học khác cũng không quá quái gở, bởi vì Phương Lập An mới gần 15 tuổi, nhỏ nhất trong lớp, vẫn chỉ là vị thành niên, mặt non choẹt như học sinh trung học.

Ở trong cái lớp mà bình quân tuổi tầm 20, tất cả mọi người đều vui vẻ tình nguyện quan tâm chăm sóc cô nhiều hơn, dù sao kính già yêu trẻ cũng là đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.

Cũng bởi vậy mà trong những lần giao thiệp sau này, Phương Lập An không hoà hợp cũng không nhận được chỉ trích của mọi người, hầu hết ai cũng chủ động hiểu đó là khoảng cách thế hệ.

Cuộc sống đại học là sẽ như thế nào?

Bận bịu với chương trình học tập?

Hoạt động câu lạc bộ phong phú?

Tự do sắp xếp thời gian rảnh rỗi?

Mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân?

Hầu hết sinh viên đại học đều như vậy, nhưng đối với Phương Lập An thì đó hoàn toàn là một câu chuyện khác.

Mỗi buổi sáng, cô gần như là người thức dậy sớm nhất trong ký túc xá. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô sẽ ăn sáng ở "căn cứ bí mật" trước đó cô tìm được sâu bên trong khuôn viên trường.

Thói quen ăn một mình đã duy trì từ khi cô còn ở nhà đến khi ngồi xe lửa, hiện tại lại đến khuôn viên trường. Bình thường buổi sáng cô sẽ ăn hai quả trứng gà, một bình sữa bò, nhưng giờ có lẽ bởi cao hơn nên cô phải ăn thêm một cái bánh mì, nếu không chưa tới bữa trưa bụng cô đã lục đục đòi ăn rồi.

Ăn sáng xong cô sẽ đánh quyền nửa tiếng rồi ngồi giữa phòng học đọc sách sáng sớm, chủ yếu là ôn lại kiến ​​thức đã học hôm trước.

Nhắc mới nhớ, cô học hết cấp 3 rồi mới vào tiểu học nên nền tảng cực kỳ vững chắc. Hồi đấy lên tiểu học cô còn có phòng riêng nên đã nhanh chóng dành hết tinh lực cho sách giáo khoa đại học.

Cho đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, cô đã học xong gần hết các kiến thức chuyên môn cơ bản của trường đại học. Ví dụ như "giáo trình vật lý đại học", "nền móng hóa học đại học", "toán cao cấp", "đại số tuyến tính", "lý thuyết xác suất và thống kê toán học", "nhập môn khoa học sự sống" "," nguồn gốc sinh vật học",...

Tuy tri thức học được rất tạp nham nhưng cô thắng ở tuổi nhỏ, lại chịu khó nên nhớ rất chắc, không vì học nhiều thứ mà bị nhầm lẫn các điểm kiến ​​thức.

Vậy nên hiện tại cô chỉ cần nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài, củng cố lại kiến thức đã học để thời gian sau giờ học trên lớp dành hết cho các môn chính chuyên ngành vật lý, gồm "bao quát lý luận vật lý học" (thường được gọi là tứ đại cơ học),"lý thuyết cơ học" (cơ học cổ điển hoặc cơ học phân tích), "điện động lực học", "nhiệt động lực học và thống kê vật lý", "cơ học lượng tử", "phương pháp vật lý số học", "vật lý bán dẫn" và các thể loại khác.

Cơm trưa và cơm tối thì Phương Lập An giải quyết trong không gian. Thứ ba, thứ năm, thứ bảy ăn bánh bao trắng kèm với dưa muối, thứ hai, thứ tư, thứ sáu ăn cơm tiện lợi, là một loại gạo được nấu với nước sôi, giống như mì ăn liền, nhưng dinh dưỡng hơn nhiều, còn có nhiều hương vị khác nhau như thịt gà nấm hương, đậu hũ tê cay... Cơm tối thì ăn cháo yến mạch, bánh mì, xúc xích giăm bông, thỉnh thoảng ăn kèm với dưa chuột, cà chua, táo...

Trưa chủ nhật thì đi ăn cùng anh cả và chị hai, cô cung cấp ngân phiếu định mức, hai anh chị bỏ tiền, chỉ như vậy anh cả và chị hai đã cảm thấy chiếm món hời của cô rồi.

Sinh viên bọn họ ngoại trừ mỗi tháng được phát tiền trợ cấp, mỗi người còn được phát 30 phiếu lương thực, có cả phiếu dầu, tem... Đồ Phương Lập An ăn mỗi ngày đều lấy ra từ không gian nên tiền và phiếu cô đều tích trữ, mỗi tháng tiết kiệm được 23 khối 5 mao, cô còn đổi hết phiếu lương thực, tem, phiếu dầu... thành tiền ở chợ đen, tính ra cũng phải tầm 15 khối tiền.

Ngoài ra, mỗi lần bán vé cô còn lấy một ít đồ trong không gian ra bán, đa phần là lương thực như bột mì, gạo, trứng gà, mì sợi, đường trắng... Đồ cô bán không chỉ chất lượng luôn tốt nhất mà giá cả cũng không đắt hơn mấy nên bán rất nhanh, mười mấy phút đã hết hàng.

Đôi khi Phương Lập An cũng bán ấm trà bằng nhôm, dao làm bếp và những thứ khác cần vé công nghiệp trong các cửa hàng bách hóa, cô không cần phiếu nên giá cao đến mấy cũng nhanh chóng có người mua hết.

Dù sao mỗi tháng cô chỉ bán một lần, lâu lâu lại đổi chỗ nên đó đến giờ vẫn chưa bị bắt lần nào.

Vậy là mỗi tháng cô "bớt ăn bớt mặc", bản thân làm thêm "buôn bán nhỏ", một tháng có thể tiết kiệm được ba trăm khối, mười hai tháng cũng phải hơn 4000. Không những thế ngày lễ ngày tết chuyện làm ăn còn phát đạt hơn, một năm trữ được 5000 không thành vấn đề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play