Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, Thảo mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có in vài
bông hoa thạnh thảo màu xanh nổi lên, đi kèm chiếc váy cúp công sở màu
đen, vừa nhẹ nhàng thanh toát nhưng vẫn đủ đủ để tôn lên dáng dấp thon
thả, cô trang điểm nhẹ nhàng và xoã tóc, Thảo vốn rất có gu ăn mặc, vừa
làm người ta cảm thấy như một cô tiểu thư thuần khiết lại có thể toát
lên vẻ quyến rũ như một quý cô.
Đã một tuần trôi qua nhưng những vết bầm tím trên cổ và ngực của
Thảo vẫn chưa mờ hẳn, cô phải dùng kem nền để che đi, mặc dù
vậy, Thảo gần như đã lấy lại được tinh thần, rất nghiêm túc và nỗ lực
với sự nghiệp của mình.
Vì là ngày đầu tiên nên Thảo đến sớm hơn 15 phút, công ty chưa có ai, cô
ngồi ngoài sảnh đợi mọi người, 10 phút sau thì trưởng phòng Hà tới,
nhận ra cô, trưởng phòng bước tới hỏi
- Em là nhân viên mới đúng không?
- Dạ! Em chào chị, em là Bùi Ngọc Thảo. - Thảo cúi người lễ phép.
- Ừ em đi theo chị vào đây chị sắp xếp chỗ làm cho em.
Tổ trường Hà dẫn Thảo vào trong văn phòng, giới thiệu cho Thảo về chỗ làm việc của mọi người.
- Bên phải đây là bộ phận kinh doanh, bên trái là bộ phận marketing, bàn làm việc của em ở đây. -
Mai cũng là nhân viên bộ phận marketing, ngồi đằng trước Thảo, Mai
có khuôn mặt tròn khá dễ thương, mái tóc được cắt ngắn ngang vai, nhìn
qua trang phục thì thấy có vẻ là một cô gái đầy cá tính, cộng thêm nụ
cười rạng rỡ làm Thảo cảm thấy khá ngưỡng mộ. Thật nhẹ nhõm, mọi
người trong công ty đa số có vẻ đều rất thân thiện và nhiệt
tình, cô hi vọng mình có thể phát triển năng lực thật tốt ở nơi
này.
Lúc Thảo đang chăm chú đọc thông tin của công ty thì La Thái Mẫn đi
vào, theo sau là thư kí Nam, vì đang tập trung ghi chú lại những
điều cần lưu ý vào sổ nên cô không để ý tiếng mọi người chào
giám đốc. La Thái Mẫn đi về phía văn phòng, khi đi qua dãy bàn
của phòng Marketing nhìn thấy một cô gái đang tập trung ghi ghi
chép chép, mái tóc dài ngang lưng, cùng vóc dáng phía sau làm
anh có cảm giác khá quen mắt, anh đi tới trước gõ nhẹ lên bàn.
Mùi nước hoa của Thảo đã gợi cho anh nhớ về đêm hôm ấy, Thảo giật
mình đứng dậy, bốn mắt chạm nhau. Vì vẫn chưa biết người
trước mặt là ai, nhưng nhìn trang phục của anh, cô đoán chắc
chắn anh là cấp trên của mình, cô nhẹ cúi người.
- Dạ em chào anh, em là Thảo, nhân viên mới của phòng marketing ạ.
- Ừm, vào phòng tôi một chút. - Mẫn nói một câu rồi đi thẳng bỏ mặc Thảo còn đang ngơ ngác chưa hiểu sự tình. Khi quay lưng đi
chỉ thấy anh khẽ nhấc khóe môi một cái, anh chưa tìm thấy cô
thì cô đã tự tìm đến anh, anh bất giác nghi hoặc liệu đây có
phải là cô cố ý muốn tiếp cận anh?
Mai quay lại nhắc
- Đó là giám đốc của tổng chi nhánh, đến hướng dẫn làm việc
tháng này đó Thảo, chắc Thảo là nhân viên mới nên giám đốc
muốn dặn dò đó, mau đi đi.
Thảo vừa ngơ ngác vừa lo sợ, thầm nghĩ trong lòng "Sao mới đi làm
còn chưa biết công việc của mình như thế nào mà đã phải gặp
riêng tổng giám đốc thế này, nhưng mà mình có làm gì sai đâu
mà sợ nhỉ" - Cô tự trấn an bản thân, hít một hơi thật sâu rồi
bước vội theo thư kí Nam vào phòng giám đốc.
- Cô ngồi đi - Thư Kí Nam chỉ vào bàn ghế sofa phía đối diện bàn làm việc của giám đốc
La Thái Mẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn chằm chằm vào
Thảo, khiến cho cô cảm thấy như trên mặt của mình có thứ gì đó, Thảo nghĩ thầm "hay là lúc nãy mình không đứng dậy chào nên bị nhắc nhở nhỉ, nhưng không đúng, đây là ngày đâu tiên mình đi làm thì việc không biết giám đốc đến cũng là thường tình thôi mà", thư kí Nam ngồi
xuống bên cạnh Mẫn, chợt anh quay qua nói với Nam.
- Cậu lấy tập tài liệu hôm qua đi phân phó công việc đi, khi nào anh gọi thì mới được vào.
Nam mở to mắt nhìn Mẫn, dù có vẻ không muốn rời đi nhưng nhìn
ánh mắt nghiêm nghị của Mẫn cũng đành đứng lên và đi ra ngoài, vừa đi vừa nghi hoặc "sao tự nhiên lại đuổi mình ra ngoài, khi
nào gọi mới được vào là sao, anh ta có ý đồ gì nhỉ? Lẽ nào có hứng thú với cô gái ấy rồi sao???" Nói xong liền quay ngắt lại, chạy đến bên cửa kính để tìm một lỗ hổng nào đó nhìn trộm nhưng rèm đã được kéo từ
bên ngoài nhìn vào không thể thấy được bên trong, Nam ngó nghiêng một
hồi, không thể nhìn thấy gì, anh đành ngập ngùi ôm đống tài liệu ra phân phó công việc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nam tò mò đi tới phòng nhân sự để xem sơ yếu
lý lịch của nhân viên, không hiểu sao Thảo khiến anh cảm thấy quen mắt,
không nhớ đã gặp cô ở đâu. Đột nhiên điện thoại vang lên, Nam đi ra
ngoài nhận bưu phẩm, chính là thông tin cô gái mà Mẫn đã nhờ, lúc này
Nam mới ngớ người "A nhớ rồi, hình như chính là cô ấy", không thể chần
chừ thêm anh vội mở phong thư ra xem, bức ảnh được phục hồi rõ nét, kèm
theo thông tin của Thảo. Vậy là Nam đã hiểu vì sao La Thái Mẫn lại đuổi
mình ra ngoài, Nam hí hứng vừa đi vừa huýt sáo, những ngày tháng sắp tới chắc sẽ được xem kịch vui nhiều đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT