Cô không thể chịu nổi cái tính chiếm hữu cao của anh.
Càng không thể chịu được cái tính ghen tuông điên cuồng đó.Mỗi khi cô muốn đi đâu anh sẽ dùng đủ mọi lý do để ngăn cản cô ra khỏi nhà.Một lần, cô đang nghe điện thoại thì bị anh cướp lấy.
Anh chửi xối xả người ta và tắt máy.Anh như một con người bị thần kinh vậy.Cô lấy không phải chồng mà là một con quái vật.Có lần, anh ném luôn cả điện thoại của cô.
Cô tự nói với chính mình là phải nhịn.Anh bảo:“Em không được nói chuyện với đàn ông.”Tôi nghĩ anh bị điên thật rồi.Mỗi khi cô đi chợ mua đồ ăn anh sẽ hỏi:“Em đi đâu?”“Đi với ai?”“Đi khi nào về?”“Hay em đi hẹn hò thằng nào?”* * *Cô coi như không biết anh nói gì.Anh càng ngày càng tức giận.
Càng điên cuồng.Một buổi tối khi cô đang ngủ, anh lao đến xé rách đồ của cô như một con thú rồi bắt đầu thỏa mãn dục vọng của mình.Cô chỉ có một cảm giác ghê tởm và đau đớn.Cô không hiểu là chuyện gì đang xảy ra nữa rồi.Lúc cô đi chợ mua đồ tình cờ gặp một người bạn nam học lớp cũ.
Hai người chỉ nói chuyện vài câu thì thấy anh đứng đó.
Sắc mặt đen thui.
Nhưng nhà có ai chết vậy.Mỗi một ngày bình yên của cô giờ không còn gọi là bình yên nữa.Trước đây, cô nghĩ cuộc sống của mình đã bi kịch lắm rồi.
Nhưng giờ cô mới phát hiện nó là một thảm kịch.Cô từng muốn một nơi bình yên để về chứ không phải như thế này.Bây giờ, mỗi ngày anh đều về rất khuya cả người toàn mùi rượu.Anh hỏi tôi:“Em có yêu anh không?”Rồi tự trả lời:“Anh biết em chưa bao giờ yêu anh.”Nó cứ lập đi lập lại thường xuyên.
Tôi cũng muốn phát điên với anh.Sáng hôm sau khi tỉnh táo anh lại hỏi tôi rất nhiều:“Em thích ăn gì anh nấu?”“Em thích cái gì anh mua cho em ăn?”* * *Mọi thứ cứ kéo dài đến khi anh về nhà với một mùi nước hoa của phụ nữ.Tuy rằng tôi muốn làm một con sâu gạo nhưng tôi không muốn dùng đồ chung với một người phụ nữ khác.Tôi cũng có tự trọng của một con sâu gạo chứ.Tôi muốn nói chuyện với anh nhưng anh luôn tìm cách né tránh.Cứ vài ngày anh lại về nhà với mùi nước hoa nồng nàn.Tôi nói chuyện với anh:“Mình ly dị đi anh.”Từ Quân sững sờ nói:“Em hứa sẽ không bao giờ rời bỏ anh mà.”Tôi mới nói:“Anh cũng không còn thương em mà.”Tôi cứ tưởng giao dịch của chúng tôi đến đây đã kết thúc.
Nhưng không, anh cúi xuống chân tôi khóc và giữ chặt lấy:“ Anh yêu em mà anh không chịu nổi cô đơn.
Anh sai rồi.
Em tha thứ cho anh một lần đi.”Tôi vứt tay anh ra lạnh lùng nói:“Em đã cho anh rất nhiều cơ hội.
Nhưng anh đã không trân trọng nó thôi.”Từ khi bắt đầu, tôi đã là người sai.
Tôi không yêu anh lại ích kỷ ở bên cạnh anh.* * *Mỗi ngày, anh đều chìm trong men rượu để quên đi cảm giác cô đơn.
Dù cô ở bên canh anh.
Nhưng anh có thể cảm nhận được trái tim cô đang ở một nơi rất xa anh.Anh muốn nắm lấy mà nắm không được.
Muốn giữa chặt nhưng sợ một ngày cô sẽ biến mất.
Anh sẽ phát điên mất.Anh sợ có một ngày anh sẽ bắt gặp cô và một người đàn ông khác vui vẻ.
Anh sẽ giết cô chết.Anh bắt đầu không điều khiển được mình.* * *Một ngày anh tỉnh dậy ở một nơi xa lạ.
Đây không phải nhà anh.
Bên cạnh anh là một người phụ nữ xa lạ.Anh giật mình ôm quần áo chạy.Khi về đến nhà, sợ bị cô phát hiện.
Anh chạy đi thay quần áo.Thấy ánh mắt dò xét của cô anh bắt đầu hoảng sợ.
Anh chạy trốn cô.Anh đến với những người tình nhân trước kia của mình.
Nhìn họ quấn lấy anh, anh rất sung sướng.Đôi lần anh tưởng tượng là em.
Nghe em gọi tên anh.
Nghe em nói yêu anh trong men say.
Đến khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là giấc mơ mà thôi.Em nói:“Mình ly dị đi anh.”Thế giới của anh như hoàn toàn sụp đổ.
Anh không thể sống không có em.
Mặc cho anh níu giữ và cầu xin.
Em vẫn cương quyết lạnh lùng bước đi.Sau khi bước ra tòa án, anh và em đã là hai người xa lạ.Cô nói với Lục Từ Quân:“Anh hãy nuôi con của chúng ta cho tốt.
Một ngày, tôi sẽ đón nó đi.”Anh đồng ý.Cô quay lưng đi cố không cho nước mắt rơi.
Cô biết anh thương cô nhưng cô không thể chịu được anh nữa.
Cô mệt mỏi.Với điều kiện bây giờ, cô không thể nuôi nổi mình thì đừng nói nuôi nổi con.Cô không về nhà ba mẹ.
Bởi vì nơi đó không còn chào đón cô nữa.
Họ chỉ muốn cô đừng về nữa.Cô gọi điện cho một người bạn thân xin ở nhờ.
Và cô đang đợi bạn mình đến đón.Cô luôn nghĩ thất bại chưa chắc sẽ không đứng lên được.
.