Khi mọi thứ đang rất tốt đẹp thì Hoàng Phong xuất hiện và nói với tôi:
“Băng Nhi, anh vẫn còn yêu em. Mặc dù, anh nghĩ anh không còn yêu em nữa. Nhưng đến giờ, anh mới nhận ra em mới thật sự là người anh yêu. Em hãy tha thứ cho anh nhé!”
“Em đã tha thứ cho anh. Nhưng giờ đã quá muộn màng rồi! Trong trái tim em giờ chỉ có một người duy nhất là anh Minh Đoàn thôi. Anh hãy quên em đi.”
Đúng lúc đó, anh Đoàn bước đến cười và nói:
“Phong cậu khỏe không? Lâu rồi không gặp.”
Tôi rất ngạc nhiên khi biết Đoàn và Phong là bạn của nhau.
Tôi vội hỏi anh:
“Đây là bạn của anh hả?”
Phong cũng khá ngạc nhiên khi chúng tôi cầm tay nhau.
Đoàn trả lời:
“Ừ. Đây là Phong người mà anh hay nhắc đến với em đó.”
“Mà sao hai người lại đứng đây?” Chẳng lẽ, hai người biết nhau. Đoàn khoác tay lên vai tôi và nhìn về phía Phong nói:
“Đây là Tuyết Băng. Bạn gái của tao.”
Anh vừa nói xong đã khiến Phong giật mình. Trong lòng càng hối hận vô cùng vì đã phản bội Tuyết Băng , người con gái anh rất yêu và cũng đã tổn thương cô ấy rất nhiều giờ lại là bạn gái của Đoàn. Thế giới này cũng thật nhỏ bé!
Hôm nay là 30 Tết, tôi hẹn anh ra ngọn núi phía sau trường. Tôi muốn nói cho anh biết sự thật. Dù tôi không muốn làm anh buồn vì sớm hay muộn giấy cũng chẳng thể gói được lửa.
Giữa núi rừng bao la, gió thổi cuốn tóc bay. Tôi thấy lòng thật nhẹ nhàng sau khi nói hết cho anh nghe. Tôi thấy khoé mắt anh đỏ hoe. Lúc ấy, tôi cũng không suy nghĩ được nhiều. Chợt có sao băng bay qua, tôi thấy anh chắp tay cầu nguyện. Tôi hỏi anh đã cầu nguyện gì thế nhưng anh không trả lời, anh nói:
“Nói ra sẽ mất linh.”
Tôi đoán anh sẽ cầu nguyện cho tình yêu của chúng tôi mãi mãi bền lâu. Sẽ mãi mãi như lúc này thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, trăng thật tròn và sáng. Trên ngọn núi chúng tôi ngồi bên cạnh nhau cùng với muôn vì sao lấp lánh. Trái tim chúng tôi như hòa quyện vào nhau như chung một nhịp đập. Anh nhẹ hôn lên môi của tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Một nụ hôn ấm áp như con người của anh vậy! Mang theo quyến luyến và xao xuyến trái tim của tôi. Tôi thấy mình như một công chúa được chàng hoàng tử bảo vệ.
Tôi nhớ rõ, khi tôi quyết định nói cho anh nghe về câu chuyện của tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi bắt đầu kể chậm thật chậm và hỏi lại anh:
“Anh có bao giờ từng nghĩ đến em đã từng là người yêu cũ của anh Phong không?”
Anh cười ôn nhu và nói:
“Không. Anh chỉ biết em yêu anh nhiều như những ngôi sao trên bầu trời! Và anh cũng vậy!”
“Anh chẳng bận tâm sao?” Tôi lo lắng hỏi.
“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
“Nhưng em là người yêu cũ của anh Phong. Em không muốn anh nghe từ một người khác.”
Anh lắng nghe tôi nói. Tôi bắt đầu nhớ lại chuyện lúc xưa.
“Trước đây, em và anh Phong quen nhau. Và một ngày, anh ấy nói với em. Anh ấy đã yêu một người con gái khác. Người đó là bạn thân của em. Chúng em chia tay nhau từ đó. Em muốn anh hiểu đó là quá khứ của em. Mọi thứ đã qua rồi.”
Tôi nghĩ anh hiểu và đau lòng cho tôi! Nhưng không chỉ vậy, anh thật sự giận dữ và quyết tâm làm cho rõ mọi thứ. Anh chán ghét người đã làm cho tôi rơi nước mắt. Tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Và tôi đã sai. Tôi vô tình đã khiến tình bạn của anh và Phong tan nát. Sau khi đưa tôi về nhà. Anh đã đến tìm Phong và hét to lên:
“Tao đã biết hết rồi, mày đã bỏ rơi cô ấy, đã phản bội cô ấy. Mày khiến cho Băng đau lòng. Chính mày đã làm cho Băng khóc.”
Tôi thật sự không thể nghĩ được anh ôn nhu như thế, hiền lành như thế vì tức giận thay cho tôi. Anh lao vào anh Phong đánh tới tấp. Phong cũng đánh trả lại.
Khi Thanh gọi điện thoại cho tôi và thông báo cho tôi biết hai người đang đánh nhau, tôi không khỏi sửng sốt. Tôi thật không nghĩ đến người trầm tính bình tĩnh như Đoàn cũng có lúc nóng nảy như thế. Tôi không tin vì từ trước tới giờ anh chưa từ đánh ai hết.
Lúc tôi vừa chạy tới, tôi thấy anh đang đánh Phong. Và anh Phong không đánh trả. Tôi chỉ nhìn thấy anh như điên cuồng, ánh mắt sắc lạnh không hề có một tí ấm áp nào. Bất cứ lúc nào, anh cũng có thể giết chết người trước mắt anh. Anh không hiền lành như bụt nữa và người gây ra tất cả là tôi. Tôi đỡ Phong đứng dậy và chất vấn anh:
“Anh đang làm gì vậy?”
Tôi vô cùng tức giận và thất vọng. Tôi không nghĩ anh lại làm như vậy.
“Anh mau dừng lại đi.”
Anh càng tức giận hơn:
“Tại sao em lại bênh vực cho nó?”
“Em không biết, anh đánh người là sai.”
Tôi càng ngăn cản thì mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng. Tôi thật không biết phải làm gì lúc này.
“Em tránh ra đi.”
“Băng em tránh ra chỗ khác đi. Chuyện này để anh giải quyết.” Phong kéo tôi ra.
Tôi rất đau lòng. Nếu biết trước mọi thứ sẽ tồi tệ như vậy tôi sẽ không bao giờ nói ra.
“Em không tránh, hai người muốn đánh nhau thì đánh em trước đi.”
Tôi đứng trước mặt Phong nhìn anh và nói:
“Anh muốn đánh anh Phong thì bước qua xác của em.”
Tôi nhìn thấy sự đau đớn trong mắt của anh nhưng tôi không biết phải làm sao vì chính tôi đã từng cảnh cáo Phong không được đụng đến một sợi lông của anh. Và giờ Phong bị đánh là lỗi tại tôi. Tôi phải bảo vệ Phong. Tôi không muốn mọi thứ càng tệ hơn. Nhưng chính tôi đã đẩy người yêu thương tôi ra xa. Khiến anh thấy tổn thương! Vì anh đứng về phía tôi cơ mà. Còn tôi đang ra sức bảo vệ người đã từng làm tổn thương đến tôi.
Tôi đã ngăn được đổ máu nhưng không thể hàn gắn được những vết nứt ngày càng lớn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT