Trong mấy số người quen biết thì tìm người có khí chất giống nam chính, thật ra cũng không khó khăn.

Bởi vì Thẩm Thanh là một tồn tại rất đặc biệt, trong mười bảy năm năm sinh mệnh của cậu, cậu vẫn luôn ở trạng thái kháng cự người khác tới gần, cho nên vòng người mà cậu có thể nghĩ tới rất hạn chế.

Thẩm Miên nói: "007, tất cả thông tin tài liệu cá nhân từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ, các nhân vật liên quan, giá trị nhan sắc vượt hơn tám mươi điểm, tuổi tầm mười bảy trở lên, giới tính nam không có quan hệ ruột thịt gửi hết cho tôi."

Hệ thống vừa bị cậu uy hiếp một hồi, lần này nghe lời hơn rất nhiều, đi làm không nói hai lời.

Sau một lúc lâu, nó hỏi: [Giá trị nhan sắc đánh giá làm sao?]

"..."

Thẩm Miên im lặng, nói: "Suýt chút nữa quên mất, bạn không có thiếu thẩm mỹ."

Hệ thống nghe vậy muốn đánh người.

Vấn đề này hơi đau đầu, làm sao để trau dồi óc thẩm mỹ cho Al đây.

Thẩm Miên ngẫm nghĩ một lát, mặt không đỏ, tim không đập nói: "Thế này, tôi cho bạn một tiêu chuẩn chấm điểm, bạn thấy đấy khuôn mặt của tôi là max điểm nhưng tên nhóc bên kia chỉ tạm đủ 80 điểm."

Tên nhóc kia, dĩ nhiên là chỉ Lục Nhất Hàn. . truyện teen hay

Hệ thống nói: [Thông qua một cuộc so sánh toàn diện về ngũ quan của kí chủ và Lục Nhất Hàn, đã cho kết luận phù hợp với tiêu chuẩn chấm điểm thẩm mỹ của kí chủ.]

Thẩm Miên có hơi không không tin, cậu nói: "Vậy tôi kiểm tra bạn một chút, Thẩm Diễm bao nhiêu điểm."

Hệ thống nói: [Cho Thẩm Diễm 85 điểm.]

Thẩm Miên khẽ mỉm cười nói: "Sai rồi, chín mươi."

[Rẹt...] Bộ não chính của hệ thống đang rơi vào hỗn loạn.

Thẩm Miên sờ cằm có hơi tiếc rẻ nói: "Người đàn ông đó là gu của tôi nên cho thêm 5 điểm."

[Rẹt...] Bộ não chính của hệ thống tiếp tục hỗn loạn.

Thẩm Miên không khỏi bị nó chọc cho bật cười, thoáng ngạc nhiên, cậu chợt giương mắt lên, phát hiện Lục Nhất Hàn đang nhìn mình, ánh mắt hai người va chạm vào nhai, người kia nhíu mày nở một nụ cười có hơi rạng rỡ.

"Không xong."

Dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng quả thật người kia đã nhìn thấy được.

Lục Nhất Hàn à.

Chậc, cười một cái mà thôi, trừ khi mình có vấn đề mới có thể khiến hắn sinh nghi.

***

Thời gian cơm trưa.

Người hầu Thẩm gia đưa bữa cơm tới trường học, cậu ngồi trong phòng nghỉ say sưa nhâm nhi bữa ăn, quản gia đứng bên cạnh rót một ly nước cam mới vắt đặt bên tay cậu.

Thẩm Miên phát hiện, hầu hết đám người hầu trong Thẩm gia đều có thiện ý với nguyên chủ, dù gì cũng là nhìn đứa nhỏ này lớn lên thì ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, dù đứa nhỏ không biết phấn đấu, đầu óc không thông minh nhưng đó là vấn đề của chủ nhà không liên quan nhiều đến bọn họ.

Chỉ có ông quản gia này là một ngoại lệ.

Thẩm Miên tự đánh giá mình có mắt nhìn, nếu như nói Thẩm Diễm đối với nguyên chủ là thờ ơ thì người này hẳn là hoàn toàn không ưa dù ông che giấu rất tốt.

Thế nhưng, tại sao chứ?

Thẩm Miên dùng cơm xong, cầm nước chanh khẽ nhấp một ngụm, nói nhỏ: "Cảm ơn ông quản gia."

Ngài quản gia đã làm việc trong Thẩm gia đã nhiều năm rồi, khi ông Thẩm mới kế thừa gia nghiệp thì ông đã là quản gia, bây giờ ông Thẩm qua đời hơn mười năm, ông vẫn là quản gia, ông xứng đáng một tiếng "ông" này.

Lão quản gia chỉ khẽ gật đầu, nói: "Cậu chủ cơm nước xong thì chúng tôi về trước đây."

Thẩm Miên gật đầu.

Người hầu ở một bên bắt đầu thu dọn đồ ăn, lúc này trong túi quản gia có tiếng vang rung động, lấy điện thoại di động ra, nhận cuộc gọi.

"Thưa ngài."

Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, quản gia trả lời: "Vâng, thưa ngài."

Ông đưa điện thoại cho Thẩm Miên, nói: "Cậu chủ, điện thoại của ngài Thẩm."

Thẩm Miên sững sờ, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là hoảng sợ, tựa như vô thức nắm chặt điện thoại, run giọng nói: "Cha, cha?"

Tập đoàn Thẩm thị.

Người đàn ông trầm giọng lên tiếng, vẻ mặt không phận biệt được: "A Thanh."

Hắn còn chưa nói rõ suy nghĩ của mình, cho nên tạm thời không muốn nhìn đứa nhỏ kia, nếu không sẽ bị khuấy đến thêm một mớ hỗn độn nữa.

Một người đàn ông cho tới bây giờ luôn mạnh mẽ, sợ nhất là mất lý trí.

Mà đứa nhỏ đó giống như khắc tinh của hắn, khuôn mặt, giọng nói thậm chí là một ánh mắt thôi cũng khiến hắn rơi vào trong nôn nóng nhưng không giống như trước đây, bây giờ hắn lại tựa như đang thưởng loại buồn phiền và nôn nóng này.

Thẩm Miên đợi một hồi, điện hoại cũng không phản ứng gì cả, cậu ngập ngừng hỏi: "Cha ơi, cha vẫn còn ở đó chứ?"

Giọng nói ấm áp và mềm mại, người đàn ông dường như nhìn thấy đứa nhỏ cẩn thận từng li từng tí như con non vừa mới ra đời, run rẩy chìa bàn chân nhỏ về phía hắn rồi cào nhẹ trong trái tim hắn.

Hắn nhếch lên khóe môi nói: "Cha đây. Ở trường thế nào?"

Ngập ngừng một lúc, giọng cậu bé đầu bên kia trầm đến mức không thể phân biệt được với chiếc điện thoại, cậu bé thận trọng nói với giọng gần như lấy lòng: "Ở trường tốt lắm cha ạ."

Người đàn ông khẽ cau mày, trong mắt lướt qua một vệt tàn khốc.

Hắn nói: "Vậy thì tốt."

Thẩm Miên chắc rằng hắn đã nghe được ám hiệu của mình thì hơi an tâm, trong trường này có nhiều con nhà giàu, tuy Thẩm Thanh có gia cảnh tốt nhưng thờ khạo lại là quả hồng mềm nhát gan, thật sự rất dễ dàng làm người "yêu thương".

Để tránh rắc rối thì để cho ông cha tiện nghi này giúp mình chút chuyện nhỏ. Dù sao người đàn ông này hiện tại đã tràn đầy tình thương của cha.

Lúc này trên màn hình đầy đạn mạc.

- - Hehehe, tình thương của cha ~

Thẩm Miên lựa chọn không nhìn.

Lại nghe thấy người đàn ông đầu bên kia nói có hơi không được tự nhiên: "Cha mấy ngày gần đây rất bận, chăm sóc bản thân cho tốt."

Dù vẫn là giọng điệu lạnh lùng nhưng khi Thẩm Miên nghe được, người đàn ông này cuối cùng cũng tự giác nhận ra mình là cha rồi.

Thẩm Diễm không phải là người nói nhiều nên chỉ giải thích vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Quản gia cầm điện thoại, nhìn đứa nhỏ cố nén kinh ngạc, lông mày nhăn lại càng sâu.

Thẩm Miên vừa muốn thăm dò ông vài câu, cửa phòng nghỉ ngơi đã bị vài học sinh mở ra, một vài nam sinh mặc áo sơ mi bước vào, nam sinh dẫn đầu rất quen thuộc với Thẩm Miên.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, người này xuất hiện với tần số rất cao, lần nào cũng đều để người khó quên.

Người này tên là Vương Sâm, học cùng cấp hai với nguyên chủ luôn thích bắt nạt nguyên chủ, sau này khi vào cấp ba đã hoàn toàn trở thành cơn ác mộng đối với nguyên chủ.

Vương Sâm nhìn thấy Thẩm Miên thì nhướng đuôi lông mày lên, nở một nụ cười ác ý nói: "Yo, tên câm bé nhỏ nghỉ đeo kính rồi."

Hắn sải bước về phía trước, Thẩm Miên núp sau lưng quản gia.

Ngài quản gia hơi khom người, nghiêm nghị nói: "Cậu Vương."

"Ha ha, đùa với A Thanh một chút thôi mà, đừng nghiêm túc vậy chứ."

Hắn mở nắp chai nước uống một ngụm lớn, ánh mắt lướt qua mặt Thẩm Miên mang theo một sức mạnh thô bạo, trong mắt không khỏi có hơi ngạc nhiên, hắn xích lại gần nói: "Muốn uống không?"

Thẩm Miên nhịn xuống xúc động muốn đấm vào mặt hắn, ra vẻ kinh hoảng lắc đầu, người kia bị chọc cho cười ha ha.

Quản gia sắc mặt nghiêm túc đứng ở trước mặt Thẩm Miên, nói: "Cậu Vương không có việc gì nữa thì tôi mang cậu chủ đi trước."

Vương Sâm xua tay nói: "Đi thôi."

Thẩm Miên đi theo sau lão quản gia chậm rãi đi ra ngoài, Lục Nhất Hàn đứng ở cửa, mặc đồng phục bóng rổ, nhìn thấy Thẩm Miên liền nở nụ cười rạng rỡ.

Thẩm Miên cảm thấy tên người của thế giới này rất thú vị.

Thẩm Diễm, tên có ba ngọn lửa nhưng hắn lạnh như một khối băng; Lục Nhất Hàn nói là lạnh nhưng lại có tính cách của nắng gắt, gặp người nào cũng như ánh sáng mặt trời. Còn Vương Sâm, nghĩa là châu báu nhưng người này là một tên cặn bã.

Chẳng lẽ trong số mệnh thiếu gì thì cứ đặt tên thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play