Giới hạn của Thẩm Miên rất ngắn còn rất thấp và có thể thấp hơn được nữa.

Vì vậy sau phút ngỡ ngàng, cậu đã bình tĩnh tiếp nhận nhiệm vụ phụ kỳ quái này.

"Chỉ cần nhìn trộm cha tắm rửa thì tặng gói quà cho tôi, đúng không?"

Người bình thường sẽ bình thản đón nhận như vậy sao? Hệ thống bị sốc đến mức nó thậm chí còn dừng lại trong mấy giây rồi mới trả lời.

[Đúng vậy, chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, gói quà sẽ được gửi xuống trong tệp của hệ thống ngay lập tức.]

Thật ra Thẩm Miên nghĩ rất đơn giản.

Thứ nhất, mọi người đều là đàn ông. Thứ hai, người đàn ông kia là cha của nguyên chủ.

Còn có thứ gì tốt hơn để già mồm đây.

Rắc rối duy nhất chính là tính cách thiết lập, nhất định phải tìm tới cách hợp lý hóa hành vi của mình.

Còn may là còn thời hạn ba ngày, vậy là đủ rồi.

Cậu ngước mắt lên và nhìn lướt qua phòng livestream, phát hiện ra số lượng fan hâm mộ đã vượt quá một trăm người.

Khởi đầu khá tốt.

Nhưng còn quá xa so với mục tiêu của cậu, theo hệ thống nói, cho dù trung tâm mua sắm được mở vẫn cần có đủ V xu để mua vật phẩm.

Khi đó, bắt buộc phải tăng số lượng fan hâm mộ và thu hút fan hâm mộ tặng quà.

Cậu hỏi hệ thống: "Trong quá trình làm nhiệm vụ, streamer có thể sử dụng phương pháp đặc biệt để thu hút fan hâm mộ không?"

Phương pháp đặc biệt? Hệ thống phát hiện cảnh báo ngay lập tức, đèn đỏ nhấp nháy trên màn hình.

Hệ thống nói: [Chúng tôi là một ứng dụng livestream nghiêm túc, xin kí chủ hãy tích cực hợp tác các chính sách quốc gia, cần phải chấm dứt mọi bất hòa và những tư tưởng không phù hợp với giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.]

"..."

Thẩm Miên nói: "Tôi nói là livestream trò chơi."

Hệ thống "ding--" một tiếng, tiếp tục im lặng, cảnh tượng rất xấu hổ.

Livestream đầy "xuất sắc", "ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không phải là một hệ thống nghiêm túc", "A Thống thật sự nghiêm khắc" vân vân.

Ngay cả 007, một AI, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Nó thận trọng mà nói: [Trên nguyên tắc, OOC không được phép đấy.]

Khóe môi Thẩm Miên câu lên, nói: "Nếu tôi nhớ không sai, mục đích của việc duy trì tính cách thiết lập là để ngăn chặn những người bản địa phát hiện ra những điều bất thường, từ đó ảnh hưởng đến quá trình nhiệm vụ, mà bản thân làm hỏng tính cách thiết lập cũng sẽ không nhận trừng phật."

[Đúng vậy, một khi ai đó phát hiện ra điều bất thường, kí chủ có thể bị đưa đến bệnh viện tâm thần, hoặc một viện nghiên cứu đặc biệt về con người. nếu trong cốt truyện cổ đại, thậm chí có thể bị coi là yêu quái rồi bị thiêu sống, mà ở thế giới tu chân thì sẽ bị coi là ma đầu cướp xác, người người phải trừ diệt. Tóm lại, OOC thường gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.]

Thẩm Miên nói: "Chính là như vậy, chỉ cần không bị người khác phát hiện là được rồi."

Hệ thống nói: [Nhưng mạo hiểm quá lớn.]

"Con đường thành công thường đi kèm với rủi ro, mà rủi ro thường đồng nghĩa với cơ hội."

***

Khi trở lại nhà Thẩm đã là giữa trưa, đúng lúc ăn cơm trưa.

Người hầu hỏi: "Cậu chủ, dùng bữa trưa ở đâu?"

Thẩm Miên vẫn theo thói quen của Thẩm Thanh, trả lời: "Phòng ngủ."

"Vâng, cậu chủ"

Người hầu hơi cúi đầu rồi lui xuống. Truyện Nữ Phụ

Về đến phòng, đầu tiên Thẩm Miên kiểm tra máy tính của nguyên chủ, cấu hình thuộc hàng trung lưu, tuy không bằng chiếc máy tính có cấu hình chuyên nghiệp của mình nhưng nó vẫn có thể thỏa mãn hầu hết các nhu cầu chơi game.

Mà thế giới này tương tự như thời đại cậu từng sống, cho nên các loại trò chơi không khác biệt lắm, có nghĩa là, không cần phải học lại có thể bắt đầu ngay lập tức.

Cậu nói: "007, giúp tôi kiểm tra xem có bất kỳ giám sát nào trong phòng này không."

Hệ thống nói: [Xin lỗi, không có chức năng này.]

Thế là Thẩm Miên thay đổi cách nói của mình, nói: "Giúp tôi tìm ra tất cả các thiết bị nhận và truyền tín hiệu trong phòng này."

Ba giây sau, hệ thống truyền đến đầu cậu sơ đồ mặt bằng của căn phòng, vị trí của chấm đỏ trong hình được đánh dấu, chứng tỏ có một thiết bị điện tử.

Thông qua việc loại bỏ điểm cố định, xác nhận không có thứ gì bất thường, Thẩm Miên tải xuống mấy trò chơi phổ biến, vừa trải nghiệm vừa nói chuyện với người xem.

Không thể không nói làm lại nghề cũ đúng dễ dàng vui vẻ, bởi vì bản thân cậu là một thiếu niên nghiện net, nếu không thì cậu đã không gắn bó với khu game lâu như vậy.

Thế giới này có một trò chơi rất được yêu thích, đó là trò chơi tương tự như Battle Royale, sau khi người chơi bị đánh bại sẽ có ba cơ hội sống lại.

Thẩm Miên tạo một tài khoản: Miên Thần 123, mở một ván.

Mấy ván này là dành cho người mới nên độ khó không cao, trên cơ bản Thẩm Miên gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Sau khi giải quyết kẻ thù một cách nhanh chóng gọn gàng, mưa đạn của fan hâm mộ thúc giục cậu bật giọng nói, Thẩm Miên liền bật giọng lên và nói "Xin lỗi" với người ta một tiếng.

Một lúc sau, Thẩm Miên phát hiện có người đang phục kích mình, nhanh chóng tìm nơi trú ẩn, giết đối thủ với lượng máu còn lại.

Cậu đi tới nhặt đồ, lại nghe đối phương nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là cậu, chờ đó cho tôi."

Thẩm Miên cười tủm tỉm nói: "Được thôi, người anh em, chờ bưu kiện của cậu."

Đã đến vòng chung kết, quả nhiên Thẩm Miên lại nhìn thấy ID quen thuộc kia, trang phục mà người này mặc chỉ có thể mua trong cửa hàng, đây là phiên bản giới hạn chỉ có người giàu mới mua được rất dễ nhận ra.

Thẩm Miên nhếch môi, phát ra một tiếng "Yo" rồi bắn vào đối phương một cách khiêu khích.

Trong loại trò chơi này, che giấu vị trí là quy tắc sinh tồn cơ bản nhất, cậu làm như thế, quả nhiên không để đối phương vào mắt.

Đối phương coi như giữ được bình tĩnh, không bị chọc giận nhưng mục đích của Thẩm Miên không phải chọc giận đối phương mà là đang thăm dò.

Sau khi phán đoán gần đúng vị trí của đối thủ và phân bố của những kẻ địch xung quanh, cậu đưa ra quyết định dứt khoát, sử dụng một cái cây gần đó làm chỗ nấp, tìm một vị trí bắn tỉa thích hợp, một lần nữa một súng nát đầu.

Giết người xong, Thẩm Miên bước tới, mặc vào chiếc phiên bản giới hạn ngầu lòi của người giàu, mỉm cười nói: "Đã ký nhận bưu kiện, khen ngợi năm sao."

"..."

Sau khi rời khỏi, Thẩm Miên phát hiện người đó xin kết bạn trong game. Chẳng lẽ bị cậu giết ba lần muốn kết bạn để mắng chửi cậu?

Không thể chọc, không thể chọc. Thẩm Miên thẳng thắn dứt khoát từ chối.

***

Sau khi chơi trò chơi một buổi chiều, bầu không khí trong phòng livestream trở nên sôi động hơn rất nhiều, mặc dù fan thích nhan sắc chiếm đa số nhưng cũng có rất nhiều người thảo luận về game.

Có thêm hai thẻ trong phòng livestream: Có sắc tùy hứng, toàn năng trò chơi.

Buổi tối, Thẩm Diễm trở lại.

Khi người đàn ông này ở nhà, Thẩm Miên vẫn không dám chơi game, lỡ như bị bắt quả tang, thậm chí cậu không biết giải thích thế nào.

Cũng không thể nói: "Cha ơi, thật ra trong một lần tình cờ, con phát hiện ra mình là một thiên tài về game!"

Vớ vẩn...

Dùng xong bữa tối.

Người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị vào phòng làm việc, Thẩm Miên rụt rè theo sau hắn, nhỏ giọng nói: "Cha ơi, chừng nào cha đi tắm?"

Vẻ mặt người đàn ông cứng lại, quay đầu lại nhìn cậu.

"Con... " Cậu bé khẽ mím môi hồng, trắc trở nói: "Con học được cách xoa bóp, cha có muốn thử không, chắc là, rất thoải mái."

Thẩm Diễm nhìn chằm chằm vào đôi môi đang đóng mở của cậu, đôi mắt cô tối sầm lại.

"Được."

Vừa dứt lời đôi mắt đen láy của cậu bé lóe lên sáng ngời, như mặt hồ dưới bầu trời đêm đầy sao, trong vắt mà chói lọi.

Người đàn ông tiến lên một bước, nhìn vào đôi mắt khiến người ta không thể rời mắt đó, im lặng hồi lâu, đột nhiên nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.

Hắn liếc mắt nhìn vết thương trong lòng bàn tay của Thẩm Miên vẫn còn chưa lành, mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu vừa mới đông lại.

Hắn giống như một người cha đang quan tâm cho con trai mình, cẩn thận xem xét vết thương của đứa trẻ.

Chỉ là động tác không tính là nhẹ nhàng, đầu ngón tay thô ráp khẽ vuốt qua lòng bàn tay, làn da non nớt lập tức đỏ lên, vết máu đông cứng bị nhẹ nhàng lật ra, lộ ra lớp thịt non mềm mới, còn có vết máu rỉ ra.

Đây không phải là một trải nghiệm tốt gì, hơi ngứa nhưng càng nhiều hơn là đau nhói nhưng cũng không thể phản kháng.

Cậu bé nhỏ giọng van xin: "Cha ơi, con đau...:

Giọng nói mềm nhũn gõ vào tảng đá, đáng lẽ không có tác dụng gì nhưng mềm mại này không phải là bông, mà là kẹo dẻo, vị ngọt len ​​lỏi vào từng khe đá.

Động tác người đàn ông dừng lại.

Đứa trẻ hô lên vì đau, hắn cảm thấy hơi đau lòng. Nhưng càng muốn làm cho cậu đau hơn, đau hơn.

Muốn nghe đứa nhỏ này gọi cha vào tai hắn rồi dùng một giọng điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào hơn, đè nén, nhỏ giọng khúc thút thít.

Có thứ gì trong lồng ngực, gần như muốn thoát ra..

Hắn đột nhiên nhướng mày, một lát sau mới buông ra cổ tay của cậu bé rồi nói: "Bữa nào đi, hôm nay cha mệt."

Cậu bé gật nhẹ đầu, khéo léo đáp: "Được rồi, thưa cha."

Người đàn ông nhìn cậu một lúc lâu rồi mới quay người lên lầu.

Thẩm Miên đứng tại chỗ, cố gắng giữ biểu cảm của bé thỏ trắng nhỏ không bị tan vỡ.

Mệt? Không muốn cậu xoa bóp?

#Đàn ông, thật sự là giỏi thay đổi#

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play