Chuyển ngữ: Gà loli

Beta: Gà Múp.

Lúc cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, không hề biết trong tổ kịch 《 Bên nhau mãi mãi》, Vị Ương miêu tả cậu ngây ngô thế nào, sinh động như thật ra sao, giọng nói thích hợp đến thế nào, ngại ngùng khả ái đến cỡ nào, làm cho tất cả nhân viên trong tổ kịch đều vây xem, ngay cả Phàm Gian người chưa bao giờ xuất hiện cũng ngạc nhiên nói một câu: " Thật sự muốn nhanh nhanh nhìn thấy tiểu tư nhà ta."

Vị Ương cười đắc ý: " Cẩn thận coi chừng tiểu thụ chính quy nhà anh cho anh quỳ tấm ván giặt đồ giờ! Không ngờ khí chất trong giọng nói Nhạn Khanh rất hợp với nhân vật tiểu tư! Một chút nữa mọi người nghe xong sẽ biết! Tôi cam đoan cậu ta tuyệt đối đúng là người mà chúng ta cần tìm!"

Sau một lúc ầm ĩ, người bên trong tổ kịch cũng bắt đầu tràn ngập tò mò về người phối âm cho nhân vật thụ chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người này, thế nên qua một thời gian ngắn, khi Vị Ương thông báo Nhạn tiểu thụ muốn vào diễn đàn, thì tất cả mọi người đã sớm chờ, ngồi trước bàn máy vi tính chờ xem người phối âm mới này.

Lúc này đạo diễn và biên kịch đều đã nghe qua bản thử âm mà Vị Ương gửi tới, sau khi nghe xong thì không nói gì, chỉ muốn cô nhanh nhanh kéo người vào trong diễn đàn.

Đạo diễn nói: Tiểu thụ tốt như vậy trước phải tiên hạ thủ vi cường, chậm một tý cũng muộn rồi!

Biên kịch nói: Tiểu thụ ngây thơ như vậy mau nhanh kéo về nhà, kẻo người khác động thủ trước!

Kế hoạch – Vị Ương: Hoan nghênh Nhạn tiểu thụ! Nhạn tiểu thụ mau cởi quần áo cho gia ngươi nhìn một cái!

Yến Thanh nhìn câu nói của Vị Ương, kèm theo đó là loạt tin nhắn hiện ra, cậu vuốt trán nghĩ, trước đây thực sự đã nhìn lầm, cứ nghĩ rằng cô là người dễ ở chung. Trong khoảng thời gian này, thật sự bị cô đùa giỡn đến vô lực.

Đạo diễn – Khinh Mông: Nhạn tiểu thụ Nhạn tiểu thụ! Mau tới đây cho tôi điều giáo nào!

Phu nhân – Triền Miên: Con dâu nhà ta tới rồi, mau tới cho nương nhìn một cái.

Biên kịch – Thiển Thiển: Này, Nhạn tiểu thụ, nương nhà cậu ở chỗ này này! Tôi không dễ gì mới sinh ra được cậu! Mau tới dâng trà!

Trang trí – Rain: Tiểu thụ ở đâu! Tiểu thụ ở đâu nào!

Tuyên truyền – Mặc Mặc: Tiểu thụ ở đâu đâu! Mau tới đi!

Công tử – Phàm Gian: Hoan nghênh.

Yến Thanh giật mình khi thấy hai chữ hoan nghênh của Phàm Gian.

Nhạn Khanh: Xin chào.

Tuyên truyền – Mặc Mặc: A, Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao! ( lầu dưới xếp hàng!)

Đạo diễn – Khinh Mông: Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao! ( nhất định phải xếp hàng!)

Phu nhân – Triền Miên: Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao!

Biên kịch – Thiển Thiển:Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao!

Trang trí – Rain: Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao!

Kế hoạch – Vị Ương: Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao!

Bạn tốt – Triết Ngôn: Cái cảm giác phu sướng phụ tuỳ này là sao! 【 Tôi mới đi ra ngoài để ký chuyển phát nhanh thì tiểu thụ đã vào rồi à? Lại còn bắt đầu theo hướng phu xướng phụ tùy nữa? Chậc chậc, Phàm Gian, cậu ra tay nhanh ghê.

Công tử – Phàm Gian: Nhạn Khanh phải không, hợp tác vui vẻ, cậu đừng để ý đến lời của bọn họ, toàn là đám sợ thiên hạ không loạn.

Tiểu tư – Nhạn Khanh: Không... không sao

Kế hoạch – Vị Ương: Chậc chậc, đúng là tiểu thụ, chỉ nói chuyện cùng lão công nhà cậu thôi. Chậc chậc.

Tiểu tư – Nhạn Khanh: Không... không có...

Trước bàn máy vi tính bên này, Yến Thanh đã đỏ mặt.

Trong lòng cậu nghĩ. Chưa từng gần gũi đàn anh như thế, chưa từng cùng anh ở một chỗ...trong lòng cậu cảm thấy... thực sự... hạnh phúc..

Đạo diễn – Khinh Mông: Được rồi được rồi, đùa cũng đã đùa rồi, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc đi, kịch này đã kéo dài lâu rồi, chúng ta nên tăng tốc độ.

Hậu kỳ – Chứng bệnh kéo dài?!: Nhạn tiểu thụ đến? Hoan nghênh hoan nghênh.

Trang trí – Rain: Đà Đà, Sao bây giờ cậu mới tới, cậu đã bỏ lỡ màn tiểu thụ vừa cùng tiểu công phu xướng phụ tùy rồi!

Hậu kỳ – Chứng bệnh kéo dài: A, ôm ngực! Đáng lẽ tôi không nên tham ăn bánh rán trái cây ở dưới lầu, đáng lẽ nên về sớm một chút! Tiểu thụ ơi! Làm lại một màn phu xướng phụ tùy cùng với tiểu công để thỏa mãn tôi đi!

Kế hoạch – Vị Ương: Đáng đời! Được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi, Đà Đà, cậu cần chuẩn bị tập hợp hiệu ứng âm thanh đi.

Hậu kỳ – Chứng bệnh kéo dài: Còn thiếu chút nữa, nhanh mà, tôi đảm bảo có đủ âm thô của mọi người thì có thể bắt đầu làm việc.

Biên kịch – Thiển Thiển: Sờ sờ Đà đà. Cố lên!

Kế hoạch – Vị Ương: Tiểu Vũ, đừng có quên áp phích của kịch trong tháng này phải có đấy.

Trang trí – Rain: Không thành vấn đề! Có tiểu thụ tạo động lực thật lớn cho tôi!

Kế hoạch – Vị Ương: CV sama, ngày mai 8 giờ chúng ta làm việc để tìm cảm giác, lúc trước đã nói với mọi người rồi.

Trong vòng nửa tháng mọi ngươi phải nộp bản ghi âm! Ai không giao.. hừ hừ... Đừng trách bà đây không khách sáo vung roi SM!

Tuyên truyền – Mặc Mặc: Roi của Vị Ương đại nhân.. thật khủng khiếp! Tôi sẽ mau chóng lăn đi làm số liệu!

Kế hoạch – Vị Ương: Đi đi, đến lúc đó số liệu có vấn đề gì, bà đây quất chết cậu!

Tuyên truyền – Mặc Mặc: Tự giác lăn đi! Giang hồ tái kiến!

Kế hoạch – Vị Ương: Quay về chính sự, nửa tháng giao âm thanh! Không giao... hừ hừ

Công tử – Phàm Gian: Tôi biết rồi, đến lúc ấy sẽ lên kênh đưa cho cô. Tô Ngạn muốn đi ngủ, tôi out trước đây.

Vừa nói xong không để người khác nói gì, Yến Thanh thấy nick Phàm Gian tối màu, trong ngực liền buồn bã, người kia gọi là Tô Ngạn sao? Thực sự rất hạnh phúc.

Đem thời gian đối diễn trong kế hoạch nói lại xong, mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ nhưng Yến Thanh lại không muốn onl thêm, cảm thấy đàn anh không onl thì cũng không còn ý nghĩa gì nên nói ngủ ngon rồi logout rồi cầm kịch bản lên xem.

Cậu đã sớm có kịch bản, trong thời gian ghi âm thử vai, đã nghiền ngẫm kịch bản rất nhiều lần, hai bên trái phải có rất nhiều ghi chép đánh dấu của cậu, lời thoại cũng sớm thuộc nhưng khi nhìn câu chuyện cũ này, cậu vẫn cảm thấy mình giống như tiểu tư kia, chỉ là không được may mắn như vậy. Tiểu tư khi từ nhỏ đã đi theo bên cạnh công tử, y chói mắt như vậy mà hắn lại hèn mọn như thế, chỉ có thể đứng ở xa nhìn y, lại không kiềm được mà muốn gần hơn một chút, thầm nghĩ chỉ thêm một chút nữa mà thôi. Cuối cùng thì hắn cũng có thể cùng công tử ở bên nhau mãi mãi, mà người cậu thích đã sớm cùng người khác ở bên nhau rồi..

Hiện thực luôn khác với cốt truyện nhưng tình cảm trong thực tế cũng không thể nào so sánh được với nó.

Cậu là nhân vật chính trong câu chuyện cũ này nhưng cũng là vai diễn trong thực tế. Bất qua ngay cả vai phụ cũng không phải, chỉ là người qua đường mà thôi. Chẳng qua có thể gần nhau một chút trong vở kịch cũng đủ rồi. Cậu không phải là người tham lam.

Đến giờ đối diễn, Yến Thanh cảm thấy thật khẩn trương, cậu vào kênh sớm hơn thời gian hạn định, phát hiện ra có cô kế hoạch, đạo diễn còn có biên kịch đã có mặt đang trò chuyện cái gì đó rất vui vẻ, thấy cậu vào đều nhao nhao trêu ghẹo.

" Ồ ồ, Nhạn tiểu thụ tới sớm nha. Đây là không thể chờ muốn cùng lão công nhà cậu ân ái đi? " Vị Ương dẫn đầu trêu chọc, mười phần mười thể hiện rõ bản tính nữ lưu manh.

" Tiểu thụ thụ, ngày hôm nay tôi sẽ dạy dỗ cậu thật tốt. Hắc hắc, đặc biệt là H, nhất định cho cậu đến vài lần!"

" Phúc lợi tốt như vậy tôi sẽ không quên thu âm lại đâu!"

" Này... Tôi nhớ kĩ trong nội dung vở kịch... không có H mà " Yến Thanh thận trọng nhắc nhở.

Đạo diễn nhất thời bị nghẹn, giận dữ:" Thiển Thiển! Biết phải làm thế nào chứ!"

" Biết rồi Biết rồi! Thêm H thêm H! Hắc hắc, nhất định không thiếu! "

" Tôi vừa đến chợt nghe có người nói thêm H hả? Vậy tôi có lý do rời khỏi rồi."

Là đàn anh. Yến Thanh giật mình, quả nhiên thấy trong phòng đã thêm một người, trong ngực không nhịn được có chút nhảy nhót, có chút chờ mong, vốn dĩ khẩn trương đã tiêu tan lúc ba người kia đùa giỡn nay lại nảy sinh.

" Phàm Gian sama! Đừng mà! Em sai rồi! Em cái gì cũng không nên nói! Tự giác ngậm miệng!" Thiển Thiển làm ra bộ dáng khóc lớn.

" Hừ, người nào đó chính là sợ ghi âm H, lúc về lại quỳ lên ván giặt đồ chứ gì." Vị Ương nhàn nhạt phun ra.

" Ha ha, chỉ sợ người nào đó muốn quỳ cũng không có người để bắt quỳ ván giặt đồ ấy chứ." Tằng Phàm không chút khách khí đánh trả, khiến Vị Ương bị nghẹn không nói ra lời.

Yến Thanh không biết rõ tư vị trong lòng lúc này là gì. Cậu biết rõ anh có người yêu, cũng biết anh không hề thuộc về cậu, thậm chí còn không biết đến cậu, cũng không nhận ra cậu, trong lòng Yến Thanh tuy ngọt ngào nhưng vẫn đau khổ.

" Được rồi, hai người trước tiên làm nóng thân nhiệt đi. Đây là lần đầu tiên của Nhạn tiểu thụ, có lẽ sẽ khẩn trương."

Nghe được lời nói của đạo diễn Khinh Mông, trong lòng Yến Thanh lại khẩn trương hơn, trong tay đều là mồ hôi, tim đập càng ngày càng nhanh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

Ngay lập tức... có thể làm người yêu của anh ấy... ở trong vở kịch. Được anh thích, cưng chiều, bảo vệ.

" Lần đầu tiên, abcxyz.. chứ muốn mù mắt chó của tôi mà." Thiển Thiển cười trộm, Yến Thanh bỗng nhiên hiểu được ý của cô, trên mặt cũng nóng lên.

Tim đập nhanh quá,.. thật khẩn trương. Yến Thanh mày không nên khẩn trương, nhất định phải thể hiện thật tốt, có thể gần đàn anh thêm một chút. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của mày. Yến Thanh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

" Chuẩn bị xong chưa?"

Ngay lúc căng thẳng vừa biến mất, Tằng Phàm nói với Yến Thanh làm cho lời cậu vừa thốt ra " Em..em.."

Ngay cả nói cũng không xong, trong lòng Yến Thanh chán nản, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Quá mất mặt mà, sao có thể như thế ở trước mặt anh ấy được, anh nhất định sẽ cho rằng cậu rất kém cỏi.

" Ha ha, không sao, lần đầu tiên diễn vai, căng thẳng là chuyện bình thường. Để cho dễ một chút, ngẫm lại tình cảm của nhân vật, không nên quá chú ý người chung quanh."

" Tôi..tôi biết rồi."" Yến Thanh che đi khuôn mặt đã đỏ rực, giọng nói nhỏ như muỗi, trong ngực vừa lo sợ vừa căng thẳng, còn vì Tằng Phàm dịu dàng khuyên bảo mà sinh ra cảm giác vui sướng. Chậm rãi khiến trái tim đang đập loạn của mình trở lại yên tĩnh, hít sâu một hơi, Yến Thanh vỗ vỗ khuôn mặt mình, tự cổ vũ:" Yến Thanh, mày có thể. "

" Tôi có thể rồi. "

" Không cần chuẩn bị thêm sao?" Tằng Phàm quan tâm hỏi. Thật sự cảm thấy đây là người dễ xấu hổ khẩn trương nha.

" Không sao, không cần đâu ". Khuôn mặt Yến Thanh có chút hồng hồng, giọng nói cũng rất khẽ.

" Tốt lắm, chúng ta bắt đầu. Bắt đầu từ cảnh thứ nhất." Tằng Phàm vốn không phải người nhiều lời, trực tiếp vào vấn đề.

" Công....công tử... chậm một chút.... công tử.... chờ một chút... ta..."

Tằng Phàm nghe thấy Yến Thanh tạo ra âm thanh thở dốc, lúc đuổi theo công tử sửng sốt một chút, nghĩ thầm:

Thật sự là người mới sao? Cảm xúc kịch bản rất tốt, thật sự rất phù hợp với nhân vật tiểu tư này.

Anh lấy lại tinh thần, tập trung đối thoại.

" Được, ngươi cũng nhanh lên một chút, không phải do ta không đợi ngươi, mà bỏ lại đó." Công tử thờ ơ khẽ cười.

" Công... công tử.... đừng... đừng bỏ lại ta... ta.... lần sau nhất định.... đuổi kịp..." Tiểu tư thở hổn hển, có chút đáng thương, nghỉ ngơi hồi phục trong một lát, hắn có chút mong chờ hỏi:" Công tử... công từ... đừng bỏ lại ta... có được không?"

Công tử cười khẽ:" Đó là đương nhiên "

" Tạ.. Tạ ơn công tử."Bên này vành mắt tiểu tư đã đỏ lên.

Công tử nhìn vẻ mặt người kia như vậy, trong lòng có chút đau lòng:" Khóc cái gì, công tử tuyệt không bỏ lại ngươi. Được rồi, đừng để mắt sưng đỏ, hôm nay muộn rồi, không đến tư thục nữa." Công tử nói rồi liền cầm tay tiểu tư của mình dắt đi về phía trước.

Trong lòng hắn ngọt ngào mà ngượng ngùng nghĩ: Công tử... nắm tay ta... Tay người...thật lớn...thật ấm áp.. Công tử... thật dịu dàng.

Anh quả thực rất dịu dàng, có lẽ bàn tay anh cũng rất lớn và ấm áp.

Yến Thanh thuận theo nhất cử nhất động của tiểu tư, nỗi lòng theo từng câu thoại mà thay đổi, cũng theo từng câu nói của công tử kia mà động tâm. Cậu cảm giác như mình chính là tiểu tư kia, xa xa nhìn công tử mà người đó cũng dịu dàng, đối xử tỉ mỉ che chở thỉnh thoảng trêu đùa người của y chính là mình, cũng như người mà học trưởng đối xử ấy chính là cậu.

Hai người đều diễn rất nhập vai, kỹ thuật diễn của Phàm Gian rất tốt, cảm xúc trong giọng nói rất đúng chỗ, có lúc công tử cưng chiều che chở cho tiểu tư, lại có lúc trêu đùa hắn, anh diễn vai công tử dịu dàng rất sống động mà Yến Thanh hoàn toàn chính là bản thân, cậu đem tình cảm trong hiện thực mang vào, không còn gì thích hợp hơn, tình cảm cũng vô cùng chân thực, thế nên một hồi hành văn đều lưu loát không cần đạo diễn bổ sung.

Đối diễn rất thuận lợi, may mắn là trước đó, Vị Ương có dạy cho Yến Thanh khi đối diễn có thể mở ghi âm aa hay yy gì đó để nghe, như vậy rất tiện có thể thu được âm thô, để khi thu âm chính thức được tìm được cảm giác dễ hơn. Sau này khi tự mình thu âm, Yến Thanh mặc dù không cảm thụ rõ như khi đối diễn, thế nhưng nghe chút ghi âm của bản thân, cũng tìm được cảm giác lúc trước.

Yến Thanh cũng thu âm thô chưa xử lý ở cảnh một để trong điện thoại di động, thường xuyên mở ra nghe, nghe xong liền cảm thấy ngọt như mật, cậu nghĩ: Chí ít trong thời gian đối diễn này, đàn anh thích mình. Cho dù cái thích này là giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play