Từ sáng chủ nhật, trời đã bắt đầu âm u.

Lễ hội âm nhạc Focus Show tổng duyệt vào buổi sáng, buổi chiều sẽ đi thảm đó, tối tiến hành livestream toàn cầu, lịch trình dày đặc. Toàn bộ thành viên AOW tập hợp tại công ty từ sáu giờ sáng, sau đó tới địa điểm tổ chức, xếp hàng chờ tổng duyệt. Trước đó có vài ca sĩ nghiên cứu, điều chỉnh sân khấu trễ hơn dự kiến, đợi đến lượt nhóm cũng đã tới giờ cơm trưa.

Bảy người đều không có kinh nghiệm sân khấu nên vô cùng căng thẳng, quên sạch nhắc nhở của giáo viên hướng dẫn về việc chú ý biểu cảm, để ý ống kính máy quay. Đến người có năng lực như Cao Minh cũng liên tiếp mắc sai lầm, khi thay đổi đội hình sau động tác nhảy lên đã nhầm vị trí, không may va chạm với Ninh Lan.

Ninh Lan đang hơi tụt huyết áp, bị cậu ta đụng trúng thì lùi lại phía sau hai bước, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Cao Minh vốn định xin lỗi, nhưng thấy cậu không đứng dậy thì lại nghĩ cậu đang diễn trò, tự nhủ từ sáng đến giờ đã có ai được ăn đâu chứ?

Nhạc dừng lại, Vương Băng Dương đứng gần bọn họ nhất tiến lên đỡ Ninh Lan, Tùy Ý cũng chạy ra từ trung tâm đội hình, hỏi có chuyện gì. Sắc mặt Ninh Lan tái nhợt, cậu lắc đầu, sau đó vẫn theo Tùy Ý xuống dưới chào hỏi nhân viên công tác vài câu, nói bọn họ cần nghỉ, để người sau lên tổng duyệt trước.

Phương Vũ lấy mấy miếng chocolate trong túi ra, đưa cho Ninh Lan: “Ăn chút đồ ngọt đi, tôi cũng hay tụt huyết áp nên thường mang theo mấy đồ ăn vặt này, sau này nếu đói cứ tìm tôi.”

Lục Khiếu Xuyên nói: “Cơm sắp đến rồi, ăn đã rồi tiếp tục.”

Ninh Lan thầm nghĩ, lúc không cãi nhau, hai người này không tệ chút nào.

Ăn cơm trưa xong, AOW lên sân khấu tổng duyệt hai bài hát lại một lần nữa, sau đó được Trương Phạm dẫn ra hậu trường thay quần áo. Hôm nay Trương Phạm rất bận, dưới trướng cô có vài nghệ sĩ đều tham gia biểu diễn, trong đó có nhóm đàn chị V-Wish. Cô nói nhóm đàn chị sẽ đi thảm đỏ ngay trước bọn họ, sau đó AOW sẽ tới chụp ảnh chung với các đàn chị, điều này có thể giúp nhóm tăng độ nhận diện.

Thời tiết buổi chiều vẫn không tốt lên, mây đen xám xịt xà xuống, như ở ngay trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đè nặng lên bọn họ.

Việc đi thảm đỏ khiến Ninh Lan căng thẳng không kém gì ngày thi Đại học năm xưa. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết lúc đó cũng như vậy. Khi ấy, Ninh Lan còn bị sốt, chữ trên bài thi nghiêng ngả đổ bóng chồng lên nhau, thi được một nửa, cậu buông bút, ngất xỉu trên bàn.

Ninh Lan động viên bản thân không cần căng thẳng, đây là công việc, người khác đánh giá ra sao cũng không liên quan đến cậu, cậu chỉ đang kiếm tiền mà thôi.

Cũng giống như ngày thi Đại học năm đó, có căng thẳng, có cố gắng hơn nữa thì được gì? Cậu vẫn không thể an ổn lên Đại học, học hết cấp 3 đã là tốt lắm rồi. Người ta vẫn nói, đến trường, đi học là cơ hội đổi đời duy nhất của những người dưới đáy xã hội, nhưng ngay cả cơ hội đó, Ninh Lan cũng không có được.

Mơ màng đi hết thảm đó, tại phòng nghỉ chờ diễn, Tùy Ý dắt AOW tới chào hỏi các tiền bối. Ninh Lan từng thấy hắn xem tài liệu về các nghệ sĩ trong giới giải trí vào giờ nghỉ giữa các buổi tập, lúc ấy cậu rất kinh ngạc. Không phải đó đều là những gương mặt thân quen thường xuyên xuất hiện trên TV và internet ư? Tùy Ý đang tìm kiếm ô dù à?

Sau đó cậu mới biết, Tùy đại thiếu gia từng học nhạc cổ điển, vốn không hề quan tâm đến giới giải trí. Còn vì sao hắn vốn đang học đàn violin lại tham gia showbiz, Ninh Lan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ có thể lý giải bằng nguyên nhân hắn tới thời kỳ phản nghịch, muốn chống đối người nhà.

Đúng là một cuộc sống tùy hứng, Ninh Lan không khỏi cảm thán.

Bởi vì trên sân khấu luôn phải đối diện với ống kính, nên Trương Phạm cấm tất cả không được cầm di động. Màn trình diễn của AOW được xếp phía sau. Sau khi giao lưu với các đàn anh đàn chị, nhóm thiếu niên đều trốn trong góc chơi điện thoại, nhắn tin cho bạn bè, gia đình, chia sẻ cảm xúc lần đầu bước trên thảm đỏ. Vương Băng Dương kích động đến mức mặt đỏ bừng, nói với phía bên kia: “Tiết Oánh đó, ảnh hậu Tiết Oánh nói chuyện với tôi đó! Cậu chắc chắn không thể tưởng tượng được ở ngoài cô ấy đẹp tới mức nào đâu!”

Ninh Lan cũng cầm di động, cậu ấn nút nguồn, bật sáng màn hình một lát rồi lại tắt đi. Cậu không biết nên chia sẻ với ai, bởi vì sẽ chẳng có ai vui cho cậu.

Khi An Lâm cầm túi canvas lớn tới thu điện thoại, di động của Ninh Lan bất ngờ đổ chuông.

Là một dãy số lạ. Nghĩ là quảng cáo, Ninh Lan lập tức dập máy. Nào ngờ vài giây sau, số kia lại gọi tới.

An Lâm đi đến trước mặt cậu: “Mau nghe đi, phải tận sáu tiếng nữa mới được cầm lại điện thoại đó.”

Vì thế, Ninh Lan quay người, nghe máy.

“Ranh con, còn biết nghe máy à? Đổi số mà không nói cho tao, mẹ mày, ai cho mày to gan thế?”

Tim Ninh Lan như ngừng đập, cậu chỉ có thể nghĩ được một lí do duy nhất vì sao Tạ Thiên Hào lại có số điện thoại mới của cậu.

Cậu lùi sang một bên, rời khỏi đám đông, dùng tay che ống nghe: “Anh muốn làm gì?”

Tạ Thiên Hào bật cười, vừa hống hách vừa đáng khinh: “Đương nhiên là muốn làm mày rồi. Ranh con, ông đây bỏ ra một đống tiền mà chỉ được sờ mày hai cái, mày nói xem ông đây có thiệt không?”

Ninh Lan hạ giọng: “Anh đừng đụng đến chú thím tôi, tôi sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho anh.”

“Ồ, nghe đi, nghe xem này.” Tiếng Tạ Thiên Hào xa dần, xung quanh trở nên ồn ào, hình như có đến vài người đang ở đó: “Nghe xem con trai ngoan của bà nói gì này? Nó không quan tâm đến bà đâu, nó chỉ quan tâm tới chú thím của nó thôi.”

Ngay sau đó, một giọng nữ thê lương vọng lại từ đầu bên kia: “Lan Lan, Lan Lan con cứu mẹ với Lan Lan, bọn họ muốn giết mẹ!”

Những gã đàn ông xung quanh thi nhau bật cười, Ninh Lan nghe thấy tiếng người phụ nữ thống khổ kêu rên. Tạ Thiên Hào ghé sát vào điện thoại, nói: “Nghe thấy rồi chứ? Mẹ yêu của mày đang gọi mày, cầu xin mày cứu bà ta, mày định quan tâm hay là kệ xác bà ta đây?”

Ninh Lan bật ra một tiếng thở dài từ cuống họng, nói: “Anh thả bà ấy ra đi.”

“Mẹ, nói dễ thế, tao tốn cả đống tiền, có cái câu gì nhỉ? À, tiền mất tật mang, tao đéo nuốt trôi được.” Phía bên kia điện thoại lại truyền tới những tiếng động hỗn loạn, xen lẫn tiếng rên la của một người phụ nữ.

“Tôi đã nói sẽ trả tiền, anh thả bà ấy trước, được không?” Bản thân Ninh Lan cũng cảm thấy lời nói của mình chẳng có tính thuyết phục, nhưng cậu không biết mình còn có thể nói gì.

Tạ Thiên Hào ném cây gậy trên tay đi, tên đàn em đứng cạnh đốt cho hắn ta một điếu thuốc: “Thế này đi, cho mày hai sự lựa chọn. Một là ngay bây giờ mày gom đủ hai trăm nghìn kia, không thiếu một cắc. Hai là lập tức xuất hiện trước mặt ông đây.”

Ninh Lan không thể làm gì khác, bất lực nói: “Ba ngày được không, anh, cho em ba ngày đi.”

Tạ Thiên Hào thật ra chẳng có tình nghĩa gì với cậu, hắn chậm rãi nhả một hơi thuốc: “Sớm ngoan ngoãn như vậy chẳng phải tốt hơn à? Anh tìm mày mất bao nhiêu ngày nên giờ cáu lắm. Thế này đi, trước tối mai, một là mày hai là tiền, tao phải thấy một trong hai. Anh đây đã cho mày cơ hội cuối cùng rồi, mày tự xem mà lo liệu.”

Ninh Lan cúp điện thoại, hít sâu hai lần, cố giữ bình tĩnh rồi quay lại, nói với An Lâm: “Chị, tôi cần về công ty.”

An Lâm: “Về công ty làm gì? Sắp lên sân khấu rồi.”

“Tôi… trước đó tôi có xin một tấm bùa hộ mệnh, giờ đang để trong phòng tập, không có nó, tôi không dám lên sân khấu.”

An Lâm suýt chút nữa bật cười thành tiếng: “Sao cậu còn trẻ mà mê tín thế? Tôi đi lấy cho cậu, cậu ngồi đây đi.”

Ninh Lan vội nói: “Để tôi tự đi, chị cũng không biết nó ở đâu mà, tôi giấu kỹ lắm.”

An Lâm nhìn đồng hồ, do dự một lát rồi nói: “Đi đi, tôi biết cậu hồi hộp do lần đầu lên sân khấu.” Cô chỉ đường cho Ninh Lan: “Đi ra từ cửa sau, ở ngoài đó có không ít taxi, lấy đồ nhanh rồi quay về.”

Ninh Lan vâng dạ rồi xoay người rời đi. Tùy Ý đuổi theo, móc hai tờ một trăm từ trong túi ra, đưa cho cậu: “Cậu không mang tiền à? Tay không bắt taxi kiểu gì?”

Ninh Lan không dám ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng nhận tiền, nói “cảm ơn” rồi xuyên qua đám người, đi ra cửa sau.

Hơn mười phút sau, Ninh Lan về đến trước ký túc xá. Đồng hồ trên tường chỉ 6 giờ đúng, chuyến xe buýt về nhà muộn nhất là 7 giờ. Hai mươi mốt tiếng, có lẽ lúc về đến nhà trời vẫn chưa tối.

Cậu qua loa lau nước trên mặt. Trời âm u suốt một ngày, cuối cùng cũng đổ mưa. Sau khi xuống taxi, đi từ cổng tiểu khu đến cầu thang, cả người Ninh Lan đã ướt đẫm. Tuy là mưa xuân nhưng cơn mưa rất to, hạt mưa rơi xuống cửa sổ, “tí tách” từng tiếng vang rền, hệt như sự hoảng loạn trong lòng cậu.

Khi chạy ra khỏi địa điểm tổ chức sự kiện, Ninh Lan vẫn đang kích động, nhưng mười mấy phút trên xe đã giúp cậu suy nghĩ rõ ràng.

Người đàn bà kia dù không tốt nhưng cũng là mẹ cậu, là người mẹ ôm cậu ngủ say khi còn bé, là người mẹ từng hát cho cậu nghe.

Số điện thoại mới của cậu có thể là do thím nói cho mẹ, cũng có thể là Tạ Thiên Hào lấy được từ chỗ thím. Dù là trường hợp nào, mọi chuyện cũng đều không ổn.

Cậu không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, nên cậu phải trở về.

Ninh Lan run rẩy mở ngăn tủ của Cố Thần Khải, cậu từng thấy tên nhóc kia để tiền trong đó. Tìm được một cái ví ở cuối ngăn kéo, cậu lấy hết tiền mặt bên trong ra. Có khoảng hơn một ngàn, đủ để cậu mua vé xe.

Cố Thần Khải là người tiêu tiền ác nhất trong ký túc xá. Đồ ăn vặt phải mua loại nhập khẩu, quần áo mặc một tháng không lặp lại. Chỉ mất hơn một ngàn, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ta.

Cả nhóm AOW không ai nghèo như cậu, cậu đi rồi, có lẽ bọn họ sẽ vui sướng ăn mừng cũng nên. Thiếu một người sẽ ảnh hưởng đến đội hình, nhưng vẫn có thể để dancer tạm thời thế chỗ. Hôm nay Starlight Entertainment mang theo nhiều dancer, chở đầy hai xe, ai cũng đều nhảy giỏi hơn cậu. Đợi lễ hội âm nhạc kết thúc, chắc công ty sẽ thông báo trên official weibo: “Thành viên Ninh Lan tự ý rời khỏi buổi biểu diễn debut của nhóm không lí do, từ nay xóa tên khỏi AOW”. Với hiệu suất của bọn họ, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ tìm được một thành viên khác lấp chỗ trống, hoặc dứt khoát đổi thành nhóm 6 người cũng ổn.

Chỉ cần không có tai họa là cậu đây, mọi chuyện đều sẽ ổn cả.

Có lẽ do trời mưa khiến không khí trở nên ẩm thấp, Ninh Lan cảm thấy ngực rất khó chịu, có chút khó thở. Cậu xé một mảnh giấy từ quyển sổ ghi đầy nốt nhạc của mình, loay hoay nửa buổi vẫn không tìm được bút, đành lấy một cái trên bàn Tùy Ý. Tay cậu run cầm cập, một chữ viết ba lần không xong, cuối cùng ngòi bút chệch đi một nhịp, giấy bị chọc thủng.

Cậu để giấy sang bên cạnh. Trên mặt bàn của Cố Thần Khải có ba chữ “A. O. W”, do có tối cậu ta không ngủ được, mở đèn bàn ngồi khắc.

Mấy thiếu niên kia đến từ năm phương bốn hướng, mỗi người một mục đích riêng nhưng đều có chung một điểm, đó là coi nhóm này như một khởi đầu mới, giúp họ rũ bỏ quá khứ, hướng tới tương lai ngập tràn hy vọng.

“Rất xin lỗi.” Ba chữ này sao mà yếu ớt, bất lực. Cậu là gì chứ, cậu chẳng thể cứu rỗi được nữa rồi, kéo người vô tội vào chịu trận, vậy mà còn vọng tưởng được tha thứ?

Ninh Lan chết lặng bỏ bút xuống, không viết nữa, cũng không dám nhìn lại. Cậu tùy tiện lấy hai bộ quần áo treo trong tủ, ánh mắt bất ngờ chạm phải miếng dán giữ nhiệt và cao dán để cạnh giường. Sửng sốt một lát, cậu  cầm chúng lên, nhét vào trong túi cùng với quần áo.

Lúc đi, cậu không quay đầu nhìn lại, bởi ông trời chưa bao giờ cho cậu cơ hội đổi ý.

Cửa mở, chiếc đèn cảm ứng theo đó sáng lên, trước cửa có một người cũng đang đứng dầm mưa như cậu.

Tùy Ý cầm ô nhưng không mở ra, đưa mắt nhìn từ gương mắt trắng bệch như tờ giấy của Ninh Lan xuống bàn tay đang xách túi của cậu.

Nước mưa từ tóc mái nhỏ xuống trán, giọng hắn cũng lạnh buốt như băng: “Cậu định đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play